Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 7




Kỳ nhìn chằm vào màn hình rồi trả lời bằng câu hỏi

*Ai vậy*

Chưa đầy 30 giây đã có tin nhắn đến

*Không cần quan tâm*

*Nhưng tôi muốn biết*

Kỳ đợi hơn 15 phút nhưng vẫn không hồi âm.

Đợi cả một tuần trôi qua vẫn không thấy tin nhắn từ số điện thoại đó, luôn cả gọi nhưng chỉ toàn máy bận.

Những ngày trong tuần cả lớp và cô chủ nhiệm vào thăm Nam, nhưng không có sự tham gia của Kỳ. Từ sau khi thăm Nam về, cô luôn phải đối mặt với hằng hà câu hỏi, cô cố gắng gạt qua một bên nhưng vẫn không tài nào gạt qua được. Mỗi sáng, Kỳ đón xe buýt đến trường và về nhà lúc trưa, không còn thăm Nam nữa, không còn dậy sớm, không còn hấp tấp soạn cặp, và không còn ai đưa đón. Một tuần trôi qua Kỳ không hề biết Nam đã hồi phục hay chưa...

Hôm nay là đầi tuần, Kỳ vẫn thế, đến trường bằng dáng đi chậm chạp như thất thần

"Ê. Sao ngày nào cũng ủ rũ vậy nàng" - Nhi vỗ vai Kỳ

Kỳ giật mình

"........ ơ hả... có dì đâu"

"Haiz, cả tôi bà cũng giấu nữa à, chắc không phải bạn gái đâu"

"..." - Kỳ im lặng đi một mạch vào lớp

Đánh trống vào học, Kỳ vẫn trạng thái bất bình. Thầy hiệu phó bước vào lớp 12A1 và đi cạnh thầy là một cô gái khá xinh...

"Chào các em. Lớp chúng ta có một học sinh mới"

Cả lớp vỗ tay, riêng Kỳ ngồi im lặnh nhìn ra phía cửa sổ

Cô gái đứng bên thầy hiệu phó cười tươi

"Chào các bạn, mình là Phiến Nhã, mong các bạn giúp đỡ"

Đến lúc này, Kỳ giật mình, quay phắt người lại. Kỳ nhìn chằm chằm vào Phiến Nhã. *Tại sao cô ấy lại vào đây học*, *cô ấy học ở Canada cơ mà*, *cô vào học vậy Nam đâu?*, *cô vào đây có phải ngăn cách mình và Nam*... Hằng hà câu hỏi lóe lên trong đầu cô. Cô chủ nhiệm xếp Phiến Nhã ngồi ngay phía sau Thư và Quân.

Đến giờ giải lao, Nhi lên chỗ Kỳ

"Kỳ ơi, Nam sao rồi bà"

"Tôi đâu biết"

"Ơ sao lại không biết? Chẳng phải bà đến chép bài cho Nam sao"

"Không có, từ lúc tôi gọi bà đến nay tôi không vào thăm cậu ấy nữa"

"Hay chiều nay không có tiết mình vào thăm Nam đi"

"Chiều... chiều nay hả"

"Ừm.. vậy nha.. chiều tôi với Quân qua đón bà."

"Ừm ừm"

Kỳ nửa buồn nửa vui. Vui gặp được Nam, buồn vì sợ gặp Nam. Gặp Nam cô sợ cô lại có cảm giác lạ. Cô sợ tình cảm của cô đi xa hơn nữa. Cô sợ cô sẽ yêu Nam.

Về nhà, Kỳ nghĩ thoáng đi, cô nghĩ yêu đơn phương thì có gì là sai, cô sẽ không tránh né nữa, cô sẵn sàng đối mặt với sự thật. Cái sự thật làm đau lòng người.

*Kingg...Koongg*

Quân và Nhi đã đến trước cổng. Kỳ từ trong nhà đi ra, vừa bước lên xe Nhi đã hỏi.

"Bà có biết Nam xuất viện hay còn ở bệnh viện điều trị không?"

"Tôi cũng không biết nữa"

"Đến bệnh viện trước đi"

*Bệnh viện Soon - phòng vip*

Thấy Nam đang soạn đồ Nhi hớn hở hỏi tới tấp

"Nam, cậu chuẩn bị về hả, bài vở đã chép đủ chưa, khi nào cậu đi học lại, pla pla"

Quân kế bên dùng tay bịt miệng Nhi lại

"Cô gái hỏi nhiều quá rồi nay, im lặng chút nào"

Nhi lấy hết sức đẩy tay Quân ra

"Tôi chỉ lo lắng Nam thôi mà"

Nam ra dấu hiệu cho quản lý và y tá ra ngoài, Nam nói

"Khi nào đi được tôi sẽ vào học"

"Vậy bài vở cậu đã chép đầy đủ chưa?" - Nhi hỏi

"Chưa"

"Bài nhiều lắm đấy không chép không theo kịp đâu" - Quân chen ngang

Ba người nói chuyện vui vẻ mà chỉ nghe mỗi Quân với Nhi còn Nam chỉ ừ vài tiếng

"Mà sao lại bị tai nạn vậy Nam"

"Thì người ta đụng cậu ấy chứ sao mà còn hỏi"

"Lỡ cậu ấy đụng người ta thì sao?"

"Làm gì có chuyện đó, cô hỏi dư thừa"

"Nè, tôi hỏi mặc tôi nha, con trai gì đâu mà thích bắt bẻ người khác quá vậy"

Và dường như họ quên mất còn một người im lặng từ lúc vào phòng và đang nhìn ai đó với đôi mắt đượm buồn.

"À mà còn bài vở cậu sao Nam?" -Nhi hỏi

"... vào học mượn vở chép lại chứ sao"

"Không kịp đâu" Nhi quay qua Kỳ "à Kỳ bà chép cho Nam đi"

"Ơ hả" Kỳ giật mình "chép bài hả"

"Ừa bà ngồi chung với Nam, bà chép chứ còn ai vô đây"

Kỳ "ừ" một tiếng rồi ngó lơ xung quanh.

Nhi xoay người nói với Quân

"Này Quân, ra ngoài mua nước với tôi nha" đồng thời nháy mắt với Quân

"À ờ đi đi"

"Thôi hai người nói chuyện đi nha" - Nhi đứng dậy rồi kéo tay Quân đi

"Ê nè sao lại bỏ tôi ở đây" - Kỳ gọi với theo

Lúc này ở trong phòng chỉ có mỗi Kỳ và Nam, Kỳ im lặng nhìn qua cửa sổ, Nam thì nằm đó khép hờ mắt. 5 phút trôi qua hai người vẫn không nói với nhau lời nào, mặc dù trong lòng cả hai đều nghĩ về nhau..