Niên Thiếu Hữu Vi

Chương 5




8.

Tôi và Đoàn Tinh Húc đến nhà ăn của Học viện Quân sự Liên bang.

Đang là giờ ăn trưa nên căng tin rất đông người.

Nhưng đây chính là thành quả mà tôi đã làm việc chăm chỉ để có được.

- --Dì quản lý ký túc xá và sinh viên đi ăn đồ Tây, đây là sự kết hợp gì khó tả gì vậy?

Với sự nài nỉ mạnh mẽ của tôi, Đoàn Tinh Húc đành phải đồng ý đến căng tin dùng bữa.

Tôi thậm chí còn bước vào lối đi của nhân viên và giúp hắn tranh thủ được thêm vài món ăn.

Những cái nhìn bàn tán của các sinh viên xung quanh bỗng chuyển thành ánh mắt chỉ trích.

Dù sao trong hành lang nhân viên ít người hơn, đồ ăn nhiều hơn, nếu không có người mang theo, sinh viên bình thường sẽ không thể hưởng thụ đãi ngộ này.

Đoàn Tinh Húc bưng chiếc đĩa nặng đi đến một chiếc bàn trống trong góc ngồi xuống, đối mặt với ánh mắt trách cứ của những người xung quanh.

Tôi đưa đũa cho hắn và nói: "Nói đi, cậu muốn nói gì với tôi?"

Đúng vậy, khi hắn ngỏ lời mời tôi đi ăn tối, tôi đã từ chối một cách dứt khoát.

Nhưng khi hắn nói muốn phản ánh điều gì đó với tôi, tôi nhớ đến hộp thư sinh viên đã bị bỏ quên từ khi tôi nhậm chức, cho nên đã không ngần ngại đi theo hắn đến căng tin.

Đoàn Tinh Húc hiếm hoi nở nụ cười, đang định nói, lại đột nhiên bị cắt ngang.

Một cái đĩa ăn bị ngang ngạnh đặt lên bàn ăn, phát ra âm thanh thanh thúy.

"Tôi có thể ngồi đây được không?" Lâm Tư Nhiên hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi.

"À...được thôi." Tôi vô thức đáp ứng.

Lâm Tư Nhiên bắt chéo đôi chân dài của mình và ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Cậu không khách khí hỏi, thật sự không coi bản thân là người ngoài.

Đoàn Tinh Húc nhìn Lâm Tư Nhiên từ trên xuống dưới, đôi mắt hổ phách ngưng tụ: "Tôi chỉ là đang muốn phản ánh một số vấn đề với cô Tô mà thôi."

“Vấn đề gì?" Lâm Tư Nhiên mất tự nhiên nuốt một miếng bông cải xanh, cau mày thật chặt, "Tôi cũng có vấn đề muốn báo cáo."

Tôi hỏi: "Có vấn đề gì vậy?"

Có vẻ như cậu ấy rõ ràng không thích bông cải xanh nhưng vẫn nhất quyết ăn nó, thật sự kỳ lạ.

Chẳng qua Lâm Tư Nhiên vốn dĩ là một Omega khác biệt.

Cậu ấy liếc nhìn Đoàn Tinh Húc, lười biếng nói: “Gần đây những Alpha đó luôn đến khu trung tâm, điều này thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”

Mặc dù Tòa 6 có ký túc xá hỗn hợp nhưng các biện pháp bảo vệ cũng rất nghiêm ngặt và có nhiều lối thoát hiểm khác nhau.

Nơi duy nhất có thể coi là “ trung tâm” có lẽ là phòng trực của bảo vệ ký túc xá và khu rừng.

Công nhận là dạo này tôi thấy có nhiều Alpha cứ quanh quẩn quanh phòng trực.

Tôi hỏi: “Nhưng họ vẫn còn cách Omega khá xa. Liệu điều đó có ảnh hưởng đến cậu lắm không?”

Lâm Tư Nhiên liếc nhìn Đoàn Tinh, nói: "Đúng vậy."



"Tin tức tố của họ giống như những con khổng tươc xòe đuôi, ảnh hưởng đến tôi."

Tôi đành phải gật đầu: “Được, khi quay lại tôi sẽ bảo bọn họ kiềm chế một chút.”

Lâm Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn Đoàn Tinh Húc, lộ ra biểu cảm đắc thắng, lông mày rậm nhướng lên, vẻ mặt tự cao.

Đoàn Tinh Húc né tránh ánh mắt đó, cúi đầu, ánh mắt cao quý lãnh đạm.

Bị Lâm Tư Nhiên quấy phá, những lời hắn sắp nói ra lại bị nuốt lại.

Cả người giống như ánh trăng cô độc, khí chất toàn thân u ám.

Sau khi chia tay, Lâm Tư Nhiên đi theo tôi đến phòng trực ký túc xá.

Cậu nói: “Chị, chị phải giải quyết tốt những vấn đề mà tôi đã báo cáo đấy nhé.”

Giọng điệu của cậu ấy thô ráp, nhưng lại vô thức truyền đến một chút quen thuộc.

“Tôi hiểu rồi,” Tôi đáp, lấy bộ đồ may vá ra khỏi ngăn kéo.

“Cởi áo khoác ra.”

"Cái gì?" Lâm Tư Nhiên sửng sốt.

Tôi gõ lên bàn: "Đưa tôi vá lại cho. Chắc là cậu đã tự khâu chỗ này chứ gì. Trông xấu quá, lúc nãy tôi đã thấy rồi."

Tôi thản nhiên nói: “Hôm nay tôi rảnh. Cởi áo ra đưa tôi khâu lại cho.”

“..." Lâm Tư Nhiên thu lại tính khí, lặng lẽ cởi áo khoác đặt lên bàn.

Tôi tháo chỉ mà cậu ấy tự khâu ra, xâu kim chỉ một cách thành thạo và điêu luyện.

"Đã may xong, lần sau cẩn thận nhé."

"Ừ." Lâm Tư Nhiên nhàn nhạt đáp lại, ánh sáng ấm áp từ phòng trực truyền ra, soi rõ mái tóc đen của cậu.

Bất giác, tấm lưng thẳng tắp của cậu dần thả lỏng.

Giống như một con mèo đang vươn mình nằm ườn lười biếng.

Thư giãn và thoải mái, như thể đã tìm được một nơi dành cho riêng mình.

9,

Từ ngày đó trở đi, Lâm Tư Nhiên thường xuyên đi qua phòng trực.

Omega luôn né tránh và có vẻ sợ cậu ấy.

Các Alpha thì có chút cảnh giác và ngừng tiếp cận phòng trực.

Cuộc sống của tôi yên bình đến mức không có gì thay đổi.

Ngoại trừ người bám lấy tôi chuyển từ một nhóm Omega thành một Omega.

Kể từ lần tôi tốt bụng sửa lại áo cho Lâm Tư Nhiên, tôi mơ hồ có cảm giác thái độ của cậu ấy đối với tôi đã thay đổi.

Cậu ấy thường xuyên vô tình hay cố ý đi ngang qua và mang cho tôi những món quà nhỏ.

Đôi khi là một viên kẹo, đôi khi là một bông hoa xinh đẹp.

Những thứ không đắt tiền dễ dàng tìm thấy, nhưng rõ ràng là cất giấu nhiều tâm tư.

Nếu tôi từ chối, cậu ta sẽ cáu kỉnh đầy đồ qua, không chừa lại một chút đường lui bắt tôi phải nhận lấy.

“Chị có nhận hay không, nếu không nhận tôi sẽ vứt nó đi.”

Tôi đánh không lại cậu ta, cũng không thể từ chối, đành phải nhận tất cả.

Lần này Lâm Tư Nhiên mang theo một túi bánh quy tròn nhỏ và một bông tường vi.

Tôi để bông tường vi lên bàn, đút cho cảnh sát trưởng một chiếc bánh quy nhỏ, thản nhiên hỏi: “Gần đây hình như tôi không thấy Đoàn Tinh Húc đâu nhỉ?”

Theo ấn tượng của tôi, hai người này dường như không thể tách rời.

Tuy nhiên, không biết có phải do hiểu lầm hay không mà tôi luôn cảm thấy cuộc chiến của họ không hề khốc liệt như trong tiểu thuyết.

Quan hệ thì đúng là có, nhưng vẫn có chút kỳ quái.

—Không giống tình lữ, ngược lại trông có vẻ như tràn ngập địch ý.

Nghe thấy tôi hỏi về Đoàn Tinh Húc, sắc mặt Lâm Tư Nhiên không được tốt cho lắm:

“Anh ta đi tham gia thực chiến hoang dã.”

“Ồ, Alpha có rất nhiều nhiệm vụ học tập thực tế nhỉ.”

Lâm Tư Nhiên bỗng nhiên im lặng.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Alpha rất tốt sao?”

Câu hỏi này được đặt ra một cách đột ngột, tôi, một beta, bối rối hỏi:

“Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?”



"Trong lòng các người, Omega vĩnh viễn luôn thua kém Alpha đúng không?" Cậu hỏi.

"Làm sao có thể?" Tôi mỉm cười hàm hồ, vẫy tay với Lâm Tư Nhiên: "Alpha và Omega đều là nhân tài của Liên bang."

Cảnh sát trưởng xử lý chiếc bánh quy rất nhanh, tôi với tay đút cho nó một miếng khác.

“Alpha sinh ra đã có lợi thế về thể lực nên có nhiều sự kiện về sức mạnh và luyện tập ngoài trời hơn”.

"Trí thông minh của Omega vượt xa người thường và có thể đóng một vai trò to lớn trong các hoạt động kỹ thuật và công nghệ tiên tiến."

Lâm Tư Nhiên hỏi: "Beta thì sao?"

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi và nói: "Nếu là một Beta như dì, hẳn sẽ rất tự do nhỉ."

Tôi gãi đầu: “Tuy là tự do nhưng tôi cũng đã mất đi rất nhiều thứ. Nhưng có thể gặp được các cậu, tôi rất vui”.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới phản ứng được.

“Hóa ra cả ngày chị vui vẻ là vì điều này.”

“Cái gì?” Tôi không trả lời.

Lâm Tư Nhiên nói: “Mỗi lần tôi đi ngang qua, trên mặt chị luôn nở nụ cười.”

“Quá dụ người rồi.” Cậu nói, vẻ mặt có chút buồn bực.

“Mấy tên Alpha hôi hám đó luôn tới đây và thả tin tức tố. Tôi không biết bọn họ đang nghĩ gì nữa.”

Tôi sửng sốt một chút, cười nói: "Em hiểu lầm rồi, bọn họ đến tìm tôi đúng là có việc phải đăng ký cùng giải quyết... Đương nhiên, một số người trong số họ có thể bị mùi của Omega lưu lại ở đây hấp dẫn."

Là một Beta, khả năng tự nhận thức của tôi vẫn rất cao.

AO có sức hấp dẫn tự nhiên, và những người trẻ trong học viện quân sự này đều là thiên chi kiều tử.

Thay vì chứng kiến tình yêu sét đánh của bọn họ, tôi càng mong muốn có thể trở thành chứng nhân cho tuổi trẻ của bọn họ hơn.

Nói đi nói lại…

Tôi liếc nhìn Lâm Tư Nhiên, nghĩ đến mối quan hệ mặn nồng giữa cậu ấy và Đoàn Tinh Húc trong tiểu thuyết, trong lòng có chút khó hiểu.

Nói một cách logic, họ đã cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm vào thời điểm này.

Đây là thời điểm quan trọng để thiết lập một mối quan hệ với tình cảm sâu sắc.

Thế mà, bây giờ một người trong số họ đang đi tập huấn ngoài hiện trường, còn người kia vẫn đến bám theo tôi hàng ngày.

Không có dòng cảm xúc ngầm được mô tả trong tiểu thuyết, cũng không có bất kỳ hành vi vụng về nào, thẳng thắn đến mức gần như không có gì cả.

— Cốt truyện hoàn toàn lộn xộn rồi.

Tôi không khỏi run rẩy khi ý nghĩ này dần dần hiện lên trong đầu tôi.

Chẳng lẽ việc này có liên quan đến tôi?!

10.

Đoàn Tinh Húc trở về trong một buổi tối.

Hắn đứng bên ngoài chắn ánh đèn điện, gõ cửa phòng tôi.

“Diệp Hà Sơn.” Hắn đưa một nắm hoa nhỏ màu trắng, trên cánh hoa còn vương vài giọt sương, viền hoa đã trở nên trong suốt đến trước mặt tôi.

*Diệp Hà Sơn là một loài hoa sẽ trở nên trong suốt nếu gặp phải mưa. (Tui đính ảnh ở cmt nhó)

Nói: “Gặp được trong lúc đi thực địa, thấy nó đặc biệt nên đã mang về”.

Tôi lắc đầu từ chối: “Không cần, cậu tự mang về trồng đi.”

“Tôi không giỏi trồng cây.” Đoàn Tinh Húc hơi nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói:

“Cô giáo thay tôi trồng đi.”

Tôi vẫn lắc đầu nhưng hắn đã trực tiếp nhét cây hoa qua, đưa cho tôi.

“Trồng trong phòng trực ban, học sinh khác đi qua đều có thể nhìn thấy.”

Tôi không nghĩ ra lời nào từ chối nào phù hợp nên đành phải chấp nhận.

Tôi đặt Diệp Sơn Hà vào chậu thủy tinh, nhớ tới những câu hỏi trước đây về cốt truyện, không khỏi hỏi: “…Gần đây cậu không đi cùng với Lâm Tư Nhiên sao?”

Đoàn Tinh Húc hỏi: “Tại sao cô Tô lại cho rằng tôi sẽ cùng cậu ta …?”

Tôi khó hiểu nhìn hắn: “Vậy lần đầu chúng ta gặp nhau… cậu còn nhắc nhở cậu ấy, tôi tưởng hai người các cậu rất quen thuộc.”

“Tôi tưởng hai cậu là bạn tốt.” Tôi cẩn thận hỏi, không dám để lộ quá nhiều.

Đoàn Tinh Húc nhìn chằm chằm tôi một hồi, thật lâu sau mới đột nhiên mỉm cười, ánh mắt có chút lãnh đạm.

"Lâm Tư Nhiên và tôi cả đời này sẽ không bao giờ là bạn bè."

"Hiện tại qua lại với nhau, đều là vì chúng tôi đang cá cược."

Hắn chưa bao giờ thể hiện bất kỳ đặc điểm nào của Alpha nào với tôi.



Lúc này, hắn vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.

Địch ý và uy áp của Alpha một chút cũng không che giấu.

Sau khi hắn rời đi, tôi nhìn chậu Diệp sơn hà rất lâu, nhưng tôi không thể đoán được mạch truyện sẽ bị phá vỡ đến mức nào.

Đoàn Tinh Húc và Lâm Tư Nhiên gặp nhau, nhưng thay vì trở thành một cặp, họ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Còn về kỳ phát tình khiến họ về với nhau…

Hết rồi, hóa ra là nguyên nhân phát tình.

Hình như kỳ phát tình của Lâm Tư Nhiên đã đến trước dự kiến!

Mà sự kiện lần đó, hình như đã bị tôi giải quyết mất rồi.

Nhưng cơn phát tình mãnh liệt nhất của Lâm Tư Nhiên không phải mới bắt đầu gần đây sao?

...chẳng lẽ phát tình khi tôi chăm sóc cậu ấy trước đây chính là "phát tình gắn kết" trong truyền thuyết?

Tại sao dòng thời gian đều bị xáo trộn hết như vậy?

Tôi không kìm được thắc mắc, liệu nơi tôi xuyên vào có đúng là cuốn tiểu thuyết “O bá đạo ngọt ngào” hay không?

Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ tính cách của nhân vật chính về cơ bản là nhất quán, cốt truyện về hình như là không có tí điểm tương đồng nào!

Tôi có phải chịu trách nhiệm đưa cốt truyện trở lại không?

Tôi bối rối lắc đầu thở dài, không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Ngày hôm sau, trước khi Lâm Tư Nhiên lên lớp đã nhìn thấy hoa trong phòng trực.

Cậu hỏi: “Diệp sơn hà?”

"Ừm, Đoàn Tinh Húc mang về." Tôi thản nhiên nói, đang bận viết nhật ký quản lý.

Lâm Tư Nhiên nhìn chằm chằm vào bình Diệp sơn hà núi một lúc lâu.

Và khi cậu ấy trở về vào buổi tối đã mang cho tôi một bó tường vi lớn.

Tôi nhìn những đóa tường vi đẫm sương, có chút đau đầu: “Cậu tính hái hết tường vi trong trường đấy à?”

Lâm Tư Nhiên nói: “Chị nhận hoa của hắn nhưng lại không nhận hoa của tôi?”

"Được rồi được rồi." Tôi cũng lười tranh luận nên đành để hoa lại, "Lát nữa tôi sẽ trang trí cửa tầng 6 bằng Diệp sơn hà và tường vi."

Cũng coi như tận dụng mọi thứ đấy chứ.

Tất nhiên, sẽ không có bằng chứng nào về cái gọi là “sinh viên hối lộ ban quản lý ký túc xá” đâu nhé~

Sau khi tôi đã nhận bó tường vi, Lâm Tư Nhiên hài lòng rời đi.

Trời đã khuya, ký túc xá ở tầng dưới không có ai.

Tôi tách tường vi và Diệp sơn hà ra, chia thành từng phần nhỏ rồi bó lại với nhau để trang trí cửa Tòa 6.

Nhưng ngay khi vừa mới thả lỏng, một thân ảnh to lớn đột nhiên từ phía sau đi tới.

Alpha thở hổn hển nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu và cánh tay to lớn của anh ta quàng qua cổ tôi, giữ tôi thật chặt.

"Hừ hừ..."