7.
Hành trình quản lý ký túc xá đã chính thức bắt đầu!
Buổi sáng kiểm tra thiết bị, buổi trưa nấu ăn, buổi chiều bắt cá, buổi tối ngồi xổm trong rừng bắt sinh viên chim chuột, cuộc sống có thể miêu tả là muôn màu muôn vẻ.
Trường học trả lương cho tôi rất hào phóng, quy tắc đặt ra cũng không nhiều, yêu cầu duy nhất chính là "an toàn".
An toàn sao, lại còn là ở thế giới ABO, tôi hiểu rồi!
Học theo bài học của Lâm Tư Nhiên lần trước, tôi chuyên môn đến phòng y tế mua vật tư rồi lôi mấy thùng thuốc ức chế lớn tới.
Tranh thủ thời tiết đẹp, tôi lau sạch cây chổi thép gia truyền.
Khu rừng từng là thánh địa của những đánh nhau và các đôi tình lữ, nhưng giờ đây nó tràn ngập âm thanh tôi rửa chổi và mài dao làm bếp.
Những nhiệt huyết ban đầu đã không còn nhiệt huyết nữa, sự lãng mạn không còn lãng mạn nữa, ánh mắt mọi người nhìn tôi cũng ngày càng kỳ quái.
Tôi không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng dạo gần đây số cặp đôi đi chơi với nhau ít hơn rất nhiều.
Mặc dù tỷ lệ thương vong do oánh nhau đã giảm đi rất nhiều nhưng những hiện tượng kỳ lạ vẫn xảy ra——
Những Alpha và Omega đẹp trai bắt đầu xuất hiện lảng vảng một cách mơ hồ trước mặt tôi.
Bọn họ bắt đầu giải phóng tin tức tố và chiến đấu vì tôi.
Tuy nhiên, là Beta nên tôi không hề ngửi thấy mùi gì cả, chỉ biết gãi đầu nhìn họ đánh nhau.
"Sao? Sao lại đánh nhau??"
Mặc dù hàng ngày tôi phải giải quyết nhiều tranh chấp và vỗ về đám học sinh nhưng tôi vẫn rất hài lòng với công việc hiện tại của mình.
Bởi vì sự nghiệp của dì quản lý ký túc thực sự rất thú vị!
Tôi ngồi trong phòng trực mỗi ngày với nụ cười, đọc sách, chơi game và bắn cá trong khi đi làm.
Trong trường không thiếu các loại chó mèo, đều được đám sinh viên được kính trọng gọi là “đại ka, boss”.
Tôi thấy hơi chán nên đã nhân cơ hội kiếm một con mèo đeo tất trắng về nuôi, đặt tên ẻm là "Cảnh sát trưởng".
Đúng rồi, chính là "cảnh sát trưởng" của Sheriff Black Cat, toàn thân chỉ có màu đen và trắng.
Mỗi khi có nhân vật lớn xuất hiện, nhất định phải có một con thú đi cùng, bây giờ có cảnh sát trưởng phụ trách nhiệm vụ làm màu, tôi đi làm càng thấy tự tin hơn.
Mèo con cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của Omega.
Mặc dù có rất nhiều Omega trong học viện quân sự, nhưng hầu hết đều là những quân nhân kỹ thuật cao gầy, da trắng và xinh đẹp vô cùng.
Omega thiên tính thích gần gũi với những loài động vật nhỏ, nhìn thấy mèo nhỏ đều nhịn không được ôm ôm hôn hôn.
Nhưng sau đó bọn họ lại bắt đầu chuyển sự chú ý từ chú mèo con sang tôi.
Vào một buổi chiều dễ chịu, khi đang ngủ quên trên ghế tựa, một mùi hương thơm ngát và mềm mại của Omega vô thức bám lên người tôi.
Các cô gái da trắng mịn màng và xinh đẹp, còn các chàng trai thì cao ráo và đẹp trai, họ đều mặc áo sơ mi trắng đặc trưng của trường quân sự và có mùi thơm dễ chịu.
"Dì ơi, dì thơm quá."
Một Omega nắm lấy cánh tay tôi, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ say mê.
"Dì có mùi giống như cảnh sát trưởng vậy ó."
“Đó là do chúng tôi dùng chung sữa tắm.” Tôi ngồi dậy và kéo tay mình ra khỏi tay cô ấy.
Than ôi, Omega là một loại sinh vật đeo bám không biết tiết chế gì cả.
Từ khi quen biết, bọn họ bắt đầu thường xuyên động tay động chân, thậm chí còn lộ ra biểu cảm như đang dỗ mèo với tôi.
Tôi vừa thoát khỏi vòng tay của cô gái và định nhắc nhở đôi chút thì đột nhiên có thứ gì đó được đặt “bịch” một cái lên mặt bàn.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lâm Tư Nhiên.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, đôi lông mày nhíu lại nhưng lại có cảm giác lạnh lùng khó hiểu.
Lâm Tư Nhiên đến trả lại bộ đồ may vá chung ở khu ký túc xá.
"Tạm biệt dì!" Omega bên cạnh cảm thấy không thoải mái khi bị Lâm Tư Nhiên nhìn chằm chằm bèn tạm biệt rồi rời đi.
Trời đã khuya, trong hành lang không có ai, chỉ có Lâm Tư Nhiên đứng trước mặt tôi.
Cậu đứng đó, thẳng lưng, không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản.
Tôi nói: "Bạn học Lâm, có chuyện gì vậy?"
"……Cảm ơn."
Lâm Tư Nhiên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút cứng ngắc và lúng túng, như thể cậu ấy đã kìm nén rất lâu.
“Hả?” Tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
Lâm Tư Nhiên sắc mặt đột nhiên tối sầm, không chút do dự xoay người bước đi.
Giáo bá khiến các Alpha trong trường đều phải khiếp sợ mà lại lộ ra biểu cảm như đang bỏ chạy sau khi nói những lời này.
Tôi lật lật bộ đồ may vá mà cậu ấy trả lại, câu nói “không có gì” nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Lắc đầu, tôi đặt túi vải lại chỗ cũ, thở dài.
Thật là một đứa trẻ khó gần.
Khi tôi quay lại, tôi thấy Đoàn Tinh Húc đang đứng phía sau, lặng lẽ nhìn tôi.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, đôi mắt màu hổ phách của hắn lóe lên.
"Cô Tô bận lắm à?"
Vì nghề nghiệp của tôi nên nhiều học sinh có thói quen gọi tôi là “Dì”.
Nhưng vì lý do nào đó, Đoàn Tinh Húc nhất quyết gọi tôi là Cô giáo.
Tôi thản nhiên trả lời: “Cũng thường thôi, sinh viên của tôi thường rất nhạy cảm”.
“Ồ.” Đoàn Tinh Húc đến gần hơn, khuôn mặt hắn trông rõ ràng hơn vì ở trong ánh sáng rực rỡ.
Lạnh lùng và đẹp trai, quả thực là một bông hoa không thể chạm tới trên núi cao.
"Trưa mai... cô có thời gian không, cô Tô?" Hắn nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi, giọng điệu có phần sâu sắc.
"Tôi muốn mời cô một bữa."