Chương 52: Đồng cam cộng khổ.
Âm thanh của sự hỗn loạn, đang và sẽ vẫn tiếp tục duy trì. Khi mà cơn địa chấn không có dấu hiệu sẽ kết thúc sớm. Mỗi lúc cường độ của sự chuyển dịch lại lớn hơn, xới đến từng tất đất,biến Ma Thú Hạch với một màu xanh thoáng chốc trở thành một đống hoang tàn.
Màn đêm u tối, tàn nhẫn chứng kiến hết tất cả. Không một sinh vật nào có thể thoát khỏi bàn tay khổng lồ đã vươn lên ôm trọn nó vào lòng. Duy chỉ có những Ma Thú có khả năng bay thì mới may mắn thoát được một kiếp nhưng số lượng là không nhiều.
Nhắm mắt một cái hai canh giờ đã qua đi, thì chuyện này mới dừng lại. Mặt đất đóng những cánh cửa dẫn đến địa ngục một cách nặng nề.
Đồng thời tước đi chút ánh sáng ít ỏi trên bầu trời đêm. Khiến trong lòng Ma Thú Hạch khi này là màu một màu đen kịt. Nhưng đâu đó lại có một chút ánh sáng hiếm hoi, đang cháy một cách yếu ớt. Nó phát ra ở khá sâu bên dưới nơi này, từ mặt đất đến nơi đó chắc hẳn cũng hơn 200 trượng.
Thông qua ngọn lửa đó có thể nhìn thấy được hai người Trương Vệ vẫn ổn.
Khi đang rơi tự do xuống dưới, chàng nhất thời nhớ ra đoản đao. Mà bản thân đã chuẩn bị từ trước khi đến Ma Thú Hạch, liền nhanh chóng cầm nó lên tay. Sau đó dùng hết sức đâm vào vách đá bên cạnh, kéo một đường dài từ đó xuống đến dưới này.
Thẩm Y Y cũng b·ị đ·ánh thức bởi trận địa chấn khi nãy, tuy nhiên nàng vẫn chưa thể hồi khí ngay lập tức. Nên tạm thời bám trụ lên người Trương Vệ, bàn tay nhẹ nhàng luồn qua cổ chàng mà ôm lại thật chặt. Hai người bọn họ cứ thế mà bị treo lơ lửng trên vách đó.
Nhằm có thể có một chút ánh sáng. Trương Vệ đã dùng cánh tay còn lại. Vận lên một đạo chân khí Hỏa diễm.
Trương Vệ lúc này phải nói rằng chàng đang trong trạng thái kiệt quệ, cả trí và lực. Nên mọi thứ chàng đang làm lúc này chỉ là ngọn đèn dầu trước gió có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.
Nguyên nhân là bởi, thực lực của Trương Vệ còn rất thấp. Chân khí tuyệt nhiên là có hạn. Bên cạnh việc cả ngày di chuyển liên tục, trải qua nhiều phen sống c·hết. Chàng khi này đã không còn lại bao nhiêu là chân khí nữa.
Huống hồ chân khí phòng thân kèm nội ngoại phòng đã bị Ma Khuyển Vương đánh vỡ. Chàng giờ không khác gì con tôm mới lột da, cực kỳ yếu.
Chàng đang cố gắng âu cũng là vì khao khát được tiếp tục tồn tại.
Thẩm Y Y nhìn sơ cũng đã đoán được tình trạng của hai người lúc này. Trong lòng còn nhiều nghi hoặc những vẫn quyết định hỏi chàng cho ra lẽ.
"Nè! Trương Vệ. Ngươi đừng nói với ta là ngươi đã bước vào một cánh đồng hoang đấy nhé!"
Trương Vệ liền nuốt một ngụm nước bọt, vì trong người chàng bây giờ cũng khát lắm. Túi nang chàng mang theo có đầy đủ nhu yếu phẩm nhưng không thể lấy ra trong tình cảnh này được nên đành cắn răng dùng nước bọt giảm thiểu đi cơn khát. Nghe Y Y hỏi thì chàng khó khăn mà đáp lời:
"Nữ nhân ngu ngốc. Ngươi cứ ngủ trên lưng ta, thì ta chỉ biết đi thẳng chứ nào có đi vòng."
"Không phải đấy chứ! Chả lẽ ngươi không biết cơ chế hoạt động ở Ma Thú Hạch này, mà lại di chuyển lên cánh đồng hoang vắng chứ hả?" Thẩm Y Y nhận được câu trả lời thì đồng tử co rút lại. Ngạc nhiên nói.
"Cơ chế? Ta không biết."
"Ngươi đang đùa phải không... Không biết cơ chế mà dám đi vào Ma Thú Hạch một mình?"
Trước câu trả lời đó thì ai có thể bình tĩnh cho được. Nên cơ thể của Y Y bắt đầu có những sự dịch chuyển trên phần lưng của Trương Vệ như một hành động tự nhiên. Nàng không nhận ra rằng chàng thiếu niên ấy đang nghiến răng mà chịu đựng nhưng vẫn tuyệt đối không than vãn một lời. Thẩm Y Y vẫn không chú ý đến mà lại hỏi tiếp: "Ngươi...thực lực của ngươi là gì?"
"Kỳ Tài 30 cấp."
Thẩm Y Y nghe như vậy, thì thất hồn bạt vía, nàng không tin được Trương Vệ liều lĩnh đến như vậy. Ngữ khí của nàng có phần to tiếng vì bực bội nói :"Kỳ Tài 30 cấp, thế mà ngươi lại tiến vào Ma Thú Hạch kiếm c·ái c·hết hay sao? Ta thật ngu ngốc vì cứ nghĩ ngươi thực lực cao, mới quay lại cứu ngươi. Giờ thì hay rồi, Ma Thú Hạch này cứ 100 ngày sẽ xảy ra chuyển động cơ địa một lần, cánh đồng hoang chính là chìa khóa nhằm hoán đổi khu vực cho nhau. Ngươi đã không biết mà còn tiến vào. Ta bị ngươi hại c·hết rồi." Thẩm Y Y vừa nói vừa đấm vào lưng Trương Vệ, giọng nói có phần hơi run run về cuối câu, có lẽ nữ nhân này sợ thật.
Cũng có lý mà thôi, Giờ họ đang trong lòng một ngọn núi, đừng nói là hai người còn có cơ hội trở ra, sống sót sau ngần ấy thời gian cũng là kỳ tích rồi. Cái c·hết khi đối diện quả thật đáng sợ.
Trương Vệ thì toàn thân mệt mỏi. Bàn tay cũng đã không trụ vững được bao lâu, cộng thêm việc Y Y liên tục tác động khiến chàng không thể chịu đựng thêm. Trương Vệ nghiến răng nói:"Giờ cô có trách ta cũng không thay đổi được gì. Tốt nhất nên tìm cách hạ xuống dưới an toàn rồi nghĩ cách sao. Xin lỗi cô... vì đã lôi cô vào chuyện này...Tuy nhiên...ta... ta sắp chịu hết nổi rồi."
Nghe những từ ngữ ngắt quãng của Trương Vê khiến Thẩm Y Y lúc này mới để ý đến chàng, dưới ánh sáng mờ nàng đã nhìn thấy bàn tay khó khăn bám lấy đoản kiếm của Trương Vệ đã nhuộm màu đỏ của máu. Ánh mắt gắt gao lúc nãy của nàng cũng liền thay đổi bởi vì hành động của Trương Vệ. Chàng đã rất cố gắng để chịu đựng cho hai người được an toàn.
Không một chút chần chừ, nàng vội đảo mắt nhìn quanh. Về tổng thể thì nơi này rất là tối, không ngờ bên trong ngọn núi này lại rỗng và sâu đến như vậy. Nhưng rồi một ánh sáng tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra được. Nó ở bên dưới cách bọn chừng 10 trượng, lệch về phía bên phải một chút. Ánh sáng ấy tuy yếu ớt nhưng cũng đủ cung cấp thông tin cho Y Y biết bên dưới có một mỏm đá trồi ra ngoài.
"Bên dưới, cách chúng ta 10 trượng có chỗ cho chúng ta dừng chân. Ngươi hãy nhanh chóng hạ xuống đi chúng ta sẽ tạm thời an toàn " Thẩm Y Y vui mừng nói khẽ.
Trương Vệ im lặng một lúc, nhẹ giọng nói :"Y Y cô nương thứ lỗi cho ta, việc hạ cánh bằng khinh công đó ta vẫn chưa được biết đến." chàng cắn chặt răng khó khăn nói tiếp : "Nếu cô có thể đáp xuống đó, thì cô nương đi trước đi tôi sẽ kiếm cách xuống ngay."
"Ta làm sau có thể bỏ ngươi được. Ngươi buông tay ra, để ta đỡ cho ngươi." Lời nói vừa dứt bàn tay của nữ nhân trực tiếp nắm lấy bàn tay phải đang khó khăn bám trụ đó của Trương Vệ. Sau đó Thẩm Y Y mỉm cười nói : "Giờ chúng ta chẳng phải chung một chiến tuyến hay sao, ngươi mà c·hết thì ta cũng sẽ c·hết theo." Y Y lúc này hoàn toàn khác với hình ảnh yếu đuối giận hờn lúc nãy, nàng bất chợt trở nên mạnh mẽ một cách lạ thường.
Sự chủ động của Thẩm Y Y cũng khiến Trương Vệ bất ngờ. Mặc dù nàng đã giúp chàng nhẹ đi phần nào nhưng cả hai người cùng bám vào đoản kiếm thì cơ bản nó sẽ không chịu được lâu nữa.
Trương Vệ nhân ra được điều đó nên ra sức ngăn cản : "Thẩm cô nương, ta khuyên thật. Cô nương nên đi trước, ta sẽ hại cô đấy. Đoản kiếm này của ta không đủ khả năng chịu được sức nặng của hai ta..."
Rắc.. Keng
Lời chưa nói xong thì cán kiếm đã bị gãy, khiến hai người trực tiếp rơi xuống vực.
Lúc này bản thân Trương Vệ đã không có một chút chân khí nào. Nên không thể vận lên khinh công để tự cứu chính mình nữa. Duy chỉ có Y Y là vẫn còn khả năng đó tuy nhiên v·ết t·hương ở chân nàng vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn. Dùng Khinh Công lúc này thì phải tích tụ chân khí ở bàn chân và khi đó thương tích sẽ thêm phần trầm trọng.
Thấy mọi thứ đang đã trở nên tồi tệ, Trương Vệ lực đã cạn. Nên chàng bình tĩnh mà nhắm mắt, mặc cho số phận đẩy đưa. Tuy nhiên Thẩm Y Y lại không như thế nàng đã nắm lấy tay chàng mà cùng nhau sống tiếp.
" Khinh Thân Thuật" Đệ nhất võ kỹ khinh công tự do di chuyển trong không gian.
Chân khí từ trong cơ thể Thẩm Y Y bạo phát, dồn về phần chân, khiến bước đi trên không của nàng thánh thoát như đi trên đất bằng.
Chỉ trong một cái chớp mắt nàng đã đưa Trương Vệ đến mỏm đá đó một cách an toàn.
Khi hai người đến với mỏm đá ấy, thì thứ đập vào mắt họ đầu tiên là chữ "U Vân Địa Cung." được khắc lớn trên một cánh cửa cũng lớn không hề kém cạnh. Với chiều cao chắc trên dưới mười trượng, và khoảng sân trước cánh cổng kỳ lạ này là một lũ quái vật thân rắn mình người với cái tên Xà Độc Cổ Vương. Một điều gây ấn tượng hơn cả là có bảy cột trụ được bài trí như trận pháp trấn phong ngay trước lũ độc xà. Xem ra lần này họ lại phải đối diện thêm một điều tồi tệ nữa.