Chương 51: Thân thế.
Trên Đại Lục Liên Hoa này.
Có rất nhiều thế lực nằm rải rác khắp các lục địa lớn nhỏ. Và trên mỗi lục địa đều có sự hiện diện của những thế lực cực lớn bảo hộ và thống trị. Những thế lực này gọi là siêu cường ví dụ như gia tộc Gia Cát ở Thăng Long Thánh Địa, hay Tiêu gia ở Hoa Tây. Ngoài những thế lực cường đại đó ra thì chỉ còn lại những thế lực nhỏ và vừa.
Với sức mạnh thua thiệt về cả chất và lượng nên những thế lực nhỏ và vừa đều lựa chọn nhiều con đường khác nhau để tồn tại. Một số sẽ bám theo những quốc gia có bề thế để tồn tại, số khác chọn quy phục các thế lực siêu cường. Ngoài những con đường hàng phục và chịu nhục ra thì vẫn còn một con đường khác. Đó là trung lập.
Trung lập không có nghĩa sẽ an toàn. Đôi khi chỉ vì ngứa mắt các thế lực lớn không ngần ngại mà hủy diệt các thế lực trung lập một cách không thương tiếc. Chính vì không có thế lực nào hậu thuẫn đằng sau. Nên khi bị t·ấn c·ông thì chỉ có con đường diệt vong.
Điều đó đã chỉ ra một thực tế, muốn trung lập thì phải có hậu thuẫn hay là cung phụng cho nhiều thế lực khác thì mới mong được yên ổn.
Nhưng đối với Kim Châm Thẩm Gia lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Họ là một trong những thế lực trung lập hiếm hoi mà không ai muốn đụng đến. Bởi vì tầm vóc và sức ảnh hưởng mà họ có phạm vi rộng khắp Đại thế giới.
Thông qua khả năng chính của Kim Châm Thẩm Gia chính là Y Dược sư. Một nghề nghiệp không bao giờ lụi tàn ở nơi mà c·hiến t·ranh diễn ra hằng ngày như cơm bữa ở Đại Lục Liên Hoa này.
Bên cạnh lý do trên thì còn một lý do khác nữa đó là người đứng đầu Kim Châm Thẩm Gia đương nhiệm là Thẩm Kình Phong ông là một trong những dược sư Nhất phẩm nổi danh khắp Thập Lục Châu và cũng là cường giả hùng mạnh bậc nhất. Không ai là không biết đến tên ông. Cho nên dù cho có vuốt mặt thì các thế lực khác cũng phải nể mũi.
Chính vì vị trí không thể đụng chạm nên Thẩm Gia đường đường chính chính, khai mở học viện riêng với tên gọi Đệ Nhất Dược Viện. Và đặt nó ở Phong Đô, một kinh đô cũng thuộc dạng trung lập tuyệt đối.
Có một điều đặc biệt trong quy tắc tuyển sinh của họ. Khi mà đã thành công bước qua cuộc tuyển chọn, tất cả đệ tử đều buộc phải đổi sang họ Thẩm. Nên hầu như tất cả người họ Thẩm mà làm nghề Dược hay Y đều ít nhiều liên quan đến thế lực này.
Vì thế khi nữ nhân áo xanh khai danh tính là họ Thẩm kèm với ngọc bội biểu trưng cho Kim Châm Thẩm Gia thì cũng đã đủ biết danh phận của nữ nhân này cũng không phải dạng tầm thường.
Trương Vệ thấy vậy thì có phần tự trách vì bản thân không xem xét kỹ trước khi ra tay với nữ nhân này. Chàng không biết nàng ta có để bụng hay không. Nếu như cô nương tên Thẩm Y Y này để trong lòng thì không chừng Trương Gia chàng sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào nữa đây.
Tâm trạng bất ngờ trở nên nặng nề. Nhưng rất nhanh chàng đã nghĩ ra cách giải quyết, chàng quyết định dù gì thì cũng phải đối xử với cô ta cho thật tốt, biết đâu cô nương này rộng lượng không trách tội xuống .
Với tay nghề thành thục trong việc sơ cứu cho nên v·ết t·hương của Y Y được Trương Vệ băng bó rất đẹp. Đồng thời đưa cho nàng Ngưng Huyết Đơn để uống.
Dù lúc đầu có phần nghi ngại về đan dược Trương Vệ đưa cho nhưng khi uống vào công hiệu ngay lập tức phát huy. Khiến Thẩm Y Y cũng ngạc nhiên lắm. Nàng bắt đầu có sự chú ý nam nhân này.
Vì người bình thường không học về Y Dược lại biết về Hàn Nha Thảo đã vậy còn mang theo Ngưng Huyết Đơn. Một loại đan dược cũng thuộc hàng hiếm có khó tìm.
Nàng quả quyết chắc chắn người đứng sau lưng Trương Vệ chắc hẳn là một cao nhân đỉnh phong.
Tạm thời nàng lưu điều đó lại trong lòng khi khác sẽ bàn đến. Lúc này Trương Vệ thấy thời gian đã không còn sớm nữa. Liền nói với Thẩm Y Y.
"Chúng ta, nên rời khỏi đây nhanh thôi. Không biết chừng lũ Ma Thú sẻ kéo bầy kéo lũ đến t·ấn c·ông chúng ta. Thì quả thật c·hết dở lắm."
Chàng cũng tinh tế mà đưa ra một đề xuất.
"Nếu Thẩm cô nương vẫn chưa hồi phục được như bình thường. Thì hãy để ta cõng cô nương xuống núi." Thấy như vậy còn chưa đủ, chàng liền nói thêm.
"Ta lấy danh dự của ta ra mà thề tuyệt đối yêu cầu này xuất phát từ ý tốt. Chứ không có ý gì khác."
Thấy Trương Vệ vừa khờ lại vừa thật thà. Thẩm Y Y bèn gật đầu đồng ý với đề xuất của chàng. Dù gì với nàng mà nói, Trương Vệ đã khiến nàng có rất nhiều thiện cảm.
Được sự đồng thuận của nữ nhân. Trương Vệ bạo gan cõng nàng trên lưng mình. Cứ thế chàng men theo sườn dốc núi mà đi.
Trong tư thế cõng, đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi những tình huống ngại ngùng. Một trong những điều đó là phần ngực của nàng đã chạm đến nơi lưng của Trương Vệ.
Sự mềm mại, cùng tính đàn hồi của nó. Cứ liên tục chạm vào người chàng. Khiến cả hai nhất thời ngượng, đến độ không thốt lên nổi một câu nào tử tế.
Cả ngày hôm nay, Trương Vệ đã phải trải qua không biết bao nhiêu là chuyện. Khiến chàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng tới giây phút này vẫn cố gượng. Tỏ vẻ ra là bản thân vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng thực tế chỉ còn lại chút sức mọn.
Chàng lê từng bước chân nặng nề chất chứa sự mỏi mệt đi thêm gần mười dặm đường nữa.
Thì bắt gặp một cánh đồng, phủ lên một màu vàng của hoa cỏ dại. Chứng kiến cảnh tượng này tâm hồn của chàng liền trở nên thư thái. Chậm rãi hít lấy một hơi.
Mùi hương của hoa cỏ và của đất khiến tinh thần quả thật là minh mẫn. Chàng nhắm mắt tận hưởng một chút, rồi nhanh chóng tiến vào cánh đồng.
Đã hơn nữa nén hương không thấy Thẩm Y Y nói chuyện, khiến chàng cảm thấy ngạc nhiên mà khẽ quay đầu về phía sau.
Thì bắt gặp hình ảnh của nàng, đang say ngủ trên lưng của mình. Dáng vẻ xinh đẹp của nàng lúc này khiến Trương Vệ xao xuyến.
Bất giác chàng không kiềm được cảm xúc mà dừng chân lại ngắm nhìn nàng một lúc.
Nhưng có một điều không ngờ đang chờ đợi chàng ở phía trước.
Bên dưới cánh đồng hoa cỏ dại này là một trận Thiên pháp cổ tinh nghìn vạn năm tuổi.
Được khắc sẵn lên mặt đất, chỉ cần người hay vật gì tiến vào phạm vi kích hoạt trận đồ.
Thì chúng sẽ chuyển động ngay lập tức. Và chính lúc chàng dừng chân lại. Thì chưa tới một phút thời gian.
Trận pháp đã được kích hoạt.
Một cổ âm thanh quái dị được vang lên trước, theo sau đó là những nét kẻ của trận pháp bên dưới mặt đất liền rực sáng.
Một nguồn sáng màu tím trắng chớp tắt liên hồi.
Nó như là hồi chuông báo hiệu cho điều tồi tệ đương tới.
Không để phải chờ đợi lâu, một trận đ·ộng đ·ất với quy mô chỉ trong bán kính của Ma Thú Hạch đã diễn ra.
Cơn đ·ộng đ·ất bất thường này đã khiến Trương Vệ nhận ra có điều gì đó không ổn. Chàng liền kẹp lấy Thẩm Y Y lại thật chặt. Rồi sau đó chạy một mạch ra khỏi cánh đồng.
Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến, những miệng hố khổng lồ thay phiên nhau xuất hiện. Bên cạnh đó mặt đất bên dưới đang vẽ ra những đường nứt vỡ thật nhanh mà đuổi theo sau lưng hai người họ.
Chuyện này chưa hết thì chuyện khác lại tới.
Mặt đất bị xới tung lên khiến nó trở nên gồ ghề và cực kỳ khó di chuyển. Từ đằng xa những âm thanh của sự hỗn loạn trong khu rừng liên tục vang ra, chứ không riêng gì chỗ Trương Vệ.
Chàng liền đặt một câu hỏi.
"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy."
Mang theo Thẩm Y Y trên lưng, khiến chàng không thể nào di chuyển nhanh chóng được. Bên cạnh việc che giấu đi khí tức không để cho các Ma Thú nhận diện được bản thân. Lại càng khiến chàng không thể linh hoạt mà thoát thân.
Để rồi mặc dù đã rất cố gắng nhưng chàng không thể ngờ mặt đất dưới chân. Đùng một cái lại mở ra thành một cái miệng hố thật lớn. Khiến chàng chới với mà rơi thẳng xuống vực sâu tăm tối.