Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 3




Phòng của Tô Ngự ở tầng hai của nhà tù. Phòng giam tầng hai đều là phòng bốn người, tầng ba là phòng hai người. Ban đầu cậu cũng ở phòng giam tầng ba với anh Trương nhưng sau khi Dư Uyển đến thì Tô Ngự bị xếp xuống tầng hai.

Khi đi đến phòng, Trương Hà nhận ra nơi này còn có mấy phòng giam trống, liền hỏi: “Bên trong rõ ràng còn phòng, vì sao còn phải dựng lều ở ngoài sân thể dục?”

Tô Ngự trả lời: “Những căn lều bên ngoài đều là những người lớn tuổi ở. Anh Trương nói những người đó không có nhiều sức lao động để được hưởng tài nguyên nên không cho bọn họ vào phòng bên trong.”

Ngoại trừ Quan Nghiên Bạch, bốn người còn lại có chút bất mãn với hành vi của anh Trương, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Chỉ có Thiệu Tĩnh Trì khinh thường nói: “Gã nghĩ rất tốt. Để người già yếu bệnh tật ở bên ngoài, nếu cương thi xông vào thì sẽ dùng những người này làm mồi sống, để gã có thêm thời gian chạy trốn.”

Nghe Thiệu Tĩnh Trì nói vậy, Tô Ngự mới hiểu được hóa ra anh Trương có loại tâm tư này.

Tô Ngự đưa theo bọn Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch sáu người đến cửa phòng cậu: “Bên trong còn ba chiếc giường ngủ, phòng cạnh phòng bên cạnh vừa vặn là phòng trống có bốn giường ngủ, ba người có thể qua đó ở.”

Bởi vì câu “Con trai khá thuận tay” của Thiệu Tĩnh Trì nên ba người trong đội đều hiểu rõ và tự giác nói họ sẽ đến ở gian phòng bên kia.

Chỉ còn Lý Khắc không hiểu chuyện, ngốc ngếch nói: “Vậy tôi sẽ ở gian này cùng anh Thiệu…” Lời còn chưa nói xong hắn ta đã cảm thấy sau lưng mình sởn cả tóc gáy. Quay đầu lại thì thấy Thiệu Tĩnh Trì đang nhìn chằm chằm mình, lập tức sửa miệng nói với ba người kia: “Tôi vẫn nên đến ở với các cậu đi.”

Cuối cùng chỉ còn Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch ở lại phòng Tô Ngự.

Thiệu Tĩnh Trì đi vào chọn giường dưới phía bên trái, tình cờ Tô Ngự cũng ngủ ở giường trên bên trái. Quan Nghiên Bạch chọn giường dưới bên phải.

“Chỗ tắm ở đâu?” Thiệu Tĩnh Trì lấy quần áo và tìm đồ lót sạch chuẩn bị đi tắm. Khi nãy bọn họ giết cương thi nên bị dính không ít chất lỏng ghê tởm và máu…

Tô Ngự nói: “Hôm nay trùng hợp là ngày có thể tắm rửa, để tôi đưa các anh đi.”

“Có ý gì?” Thiệu Tĩnh Trì hỏi.

“Anh Trương quy định mọi người ở đây chỉ được mỗi tuần một lần, nói là để tiết kiệm nước.” Tô Ngự đương nhiên biết đây là quy định ngang ngược. Anh Trương có thể tắm bất cứ lúc nào mình thích, chỉ là những người khác không có cách nào cũng không dám làm trái lời gã.

Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo: “Haha, còn có cách nói như thế?”

Quan Nghiên Bạch cầm quần áo, lãnh đạm nói: “Dẫn đường.”

Lần đầu nghe thấy giọng nói của Quan Nghiên Bạch, Tô Ngự cảm giác lỗ tai mình như sắp mang thai rồi. Giọng nói của hắn vô cùng dễ nghe, thanh lãnh và giàu từ tính*.

*Giọng giàu từ tính là kiểu có sức hút, sức hấp dẫn, quyến rũ.

“Được, được rồi.” Tô Ngự hai má ửng đỏ, tự cầm quần áo lên dẫn bọn hắn đi đến phòng tắm công cộng.

Bởi vì là ngày hiếm hoi được tắm nên dù mới chập tối mà đã có nhiều người đang tắm rửa trong phòng tắm.

Tô Ngự tìm vòi hoa sen trong góc rồi bắt đầu cởi quần áo, mở vòi hoa sen lên để cọ rửa.

Phía sau có tiếng động, Tô Ngự cảnh giác quay đầu thì phát hiện Thiệu Tĩnh Trì đang đến vòi hoa sen cạnh cậu.

Thiệu Tĩnh Trì nói: “Làm gì mà tự dưng giật mình vậy?”

Tô Ngự trả lời: “Không có gì.”

Cậu bắt đầu nhanh chóng kì cọ thân thể mình. Khoảng thời gian trước cậu luôn bị mấy người đàn ông có suy nghĩ bắt lấy cậu tiết dục trong lúc tắm rửa. Vậy nên cậu mới bị dọa khi có người đột ngột tiến gần từ phía sau.

Thiệu Tĩnh Trì nhìn thân thể trần truồng của Tô Ngự, đột nhiên mở miệng: “Bé gà của cậu thật nhỏ, còn chưa dậy thì xong à?”

???!!!! Tô Ngự có chút xấu hổ, cậu đã dậy thì xong rồi.

Chỉ là khi cậu vừa quay đầu lại cũng vô tình nhìn thấy cự vật say ngủ giữa hai chân hắn, trong lòng thầm giật mình. Nơi đó của cậu so với Thiệu Tĩnh Trì đúng là như chưa dậy thì xong vậy…

Không biết thứ này cứng lên thì to đến thế nào nữa?! Cậu vô thức nghĩ.

Lúc này, vòi hoa sen bên cạnh lại có thêm vài người đến tắm. Bọn họ là tù nhân thường đi theo anh Trương. Thấy Tô Ngự thì dùng ánh mắt háo sắc không chút che giấu nhìn chằm chằm vào cậu, lưu manh mở miệng: “Tô Ngự, dấu vết anh đầu trọc để lại trên người cậu vẫn chưa hết đâu nhỉ? Buổi tối đến phòng tôi tôi mát xa cho cậu, xoa tan máu bầm.”

Một vài tù nhân bên cạnh cười lớn.

Tô Ngự mắt điếc tai ngơ, chỉ cúi đầu yên lặng tắm rửa.

Cậu biết những người này cảm thấy cậu bán mông là thấp hèn, cho nên không có anh Trương che chở, những tên tù nhân này mà muốn tiết dục thì sẽ cưỡng bức cậu. Cậu không có cách nào phản kháng. Cho dù có phản kháng thì cũng chỉ bị đánh, bị mắng kỹ nữ lập đền thờ*. Sau đó bị cưỡng gian. Tốn công vô ích, cậu chỉ muốn sống sót.

*Cả câu là “当个婊子还要立个牌坊” – Làm đĩ còn thích lập đền thờ trinh tiết, ý nói đã làm đĩ mà còn muốn giả vờ làm người trong sáng thuần khiết.

Nhưng bây giờ cậu cảm thấy có lẽ mình có cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh này.

Tô Ngự ngẩng đầu liếc nhìn Quan Nghiên Bạch đang tắm cách đó không ra. Thật ra cậu thích kiểu đàn ông như Quan Nghiên Bạch, cao ngạo lạnh lùng lại đẹp trai. Chỉ là Tô Ngự cảm thấy cho dù xu hướng tính dục của Quan Nghiên Bạch là nam thì hẳn cũng sẽ chướng mắt cậu.

Vì vậy cậu kéo ánh mắt lại nhìn về phía Thiệu Tĩnh Trì bên cạnh, vừa lúc đụng phải ánh mắt trầm tư của Thiệu Tĩnh Trì.

Thiệu Tĩnh Trì châm biến: “Không ngờ cậu có nhiều đàn ông như thế.”

Tô Ngự cảm thấy có chút không chịu nổi: “Tôi bị ép.” Ngoài việc dụ dỗ anh Trương, ít nhất cậu không tự nguyện làm vậy cũng những người này.

Thiệu Tĩnh Trì cười lạnh: “Muốn tên mặt liệt kia giúp cậu? Không bằng cầu xin ca ca đi. Nếu tâm trạng tôi tốt thì tôi sẽ giúp cậu giải quyết đám người này.”

Mục địch hiện tại của Tô Ngự chính là muốn được Thiệu Tĩnh Trì bảo vệ, cho nên cậu vội giải thích: “Tôi không có ý với anh ấy.”

Nhưng Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh một tiếng xong không để ý đến cậu nữa.

Tô Ngự có chút ảo não.

Khi trở về sau khi tắm xong, trên đường gặp phải Dư Uyển. Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ hai dây để lộ những nơi cần lộ.

Khi đi ngang qua Thiệu Tĩnh Trì, cô giả vờ bước đi không vững ngã vào lòng của Thiệu Tĩnh Trì…

Thiệu Tĩnh Trì tránh sang một bên, Dư Uyển ngã thẳng vào không trung. Lúc đứng vững thì vẻ mặt có một tia xấu hổ.

Thiệu Tĩnh Trì vẫn luôn đen mặt từ khi ở phòng tắm công cộng, hiển nhiên tâm trạng không tốt. Vì vậy đối với thủ đoạn nhỏ này của Dư Uyển, hắn không kiên nhẫn nói: “Đi đường mở to mắt ra.”

Dư Uyển càng thêm xấu hổ.

Thấy Dư Uyển xấu mặt, Tô Ngự ở bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.

Dư Uyển hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

Tô Ngự thức thời bưng kín miệng mình, lại nhận thấy vẻ mặt Thiệu Tĩnh Trì nhìn chằm chằm cậu như dịu đi rất nhiều.

Bữa tối chỉ có một ít rau dưa, nửa can đồ hộp và một nắm cơm.

Thiệu Tĩnh Trì gẩy gẩy đồ ăn, ghét bỏ nói: “Ông đây cho tài nguyên xong thì lại ăn không đủ no?”

Tô Ngự đẩy bát cơm của cậu đến trước mặt Thiệu Tĩnh Trì, lấy lòng nói: “Tôi chia cho anh một nửa.”

“Không cần. Với thân thể nhỏ bé này của cậu, không ăn nhiều lấy đâu ra sức giết cương thi.”

“Giết… Giết cương thi?”

“Gà con, hiện giờ là tận thế. Cậu tưởng mình đang ở nhà sao?”

Tô Ngự cúi đầu yên lặng ăn cơm. Từ khi cương thi nổ ra, đúng thật là cậu chưa từng giết một con cương thi nào. Một là vì quá sợ chết, hai cũng là vì sức lực của cậu quá ít. Đừng nói đến một đao bổ một đầu như Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, có lẽ ngay cả việc dùng dao cũng rất khó để cậu có thể đâm vào hộp sọ của cương thi.

Súng, thì càng khỏi nói. Cậu hoàn toàn không biết dùng.

Sau bữa tối, Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch biến mất không thấy tăm hơi, cũng không trở lại phòng giam. Tô Ngự đi dạo bên ngoài một vòng cũng không thấy bọn họ, cũng không biết họ đã đi nơi nào.

Tô Ngự đành phải về phòng giam trước. Cậu nằm trên giường chưa được bao lâu thì cửa phòng bị mở ra. Tô Ngự còn tưởng là bọn Thiệu Tĩnh Trì trở về, vội đứng dậy. Nhưng người mở cửa lại là tên tù nhân đã đùa giỡn cậu trong phòng tắm. Người khác gọi gã là A Đức.

A Đức khó chịu: “Không phải tao bảo mày đến tìm tao sao? Tao nói mà mày dám làm như không nghe thấy?”

“Vì sao tôi phải đi?”

“Cứng rắn hả? Có phải nghĩ mình tìm được chỗ dựa mới từ mấy người mới tới không? Mày đừng quên chỗ này là thiên hạ của anh Trương, muốn sống thì ngoan ngoan cho ông đây đ!t. Bằng không sẽ ném mày ra ngoài cho cương thi ăn.”

Tô Ngự co mình ở giường trên không định xuống.

A Đức trực tiếp đi đến, leo lên giường trên túm lấy chân Tô Ngự: “Mày còn trốn về phía sau, ông đây trực tiếp đ!t mày ở chỗ này.”

Tô Ngự nhấc chân định đạp A Đức xuống, nhưng A Đức đã leo lên giường trước và đấm vào bụng khiến cậu co quắp vì đau, không còn sức để chống cự.

“Con điếm ghê tởm, chống cự có tác dụng à? Cứ phải bị đánh mới thành thật.” A Đức vừa mắng vừa vội vàng cởi quần áo Tô Ngự rồi dạng hai chân cậu ra. Sau đó gã kéo khóa quần lôi thân dưới đã cứng ngắc chuẩn bị cắm thẳng vào…

Những kẻ này luôn hãm hiếp cậu một cách đơn giản và thô bạo, khiến Tô Ngự mỗi lần đều vô cùng thống khổ…

Tô Ngự sợ hãi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngênh đón cơn đau…

Kết quả, A Đức trên người cậu bị một lực mạnh kéo thẳng từ giường trên đập mạnh xuống đất. Sau đó bị Thiệu Tĩnh Trì giẫm lên đầu.

A Đức có vùng vẫy như thế nào cũng không thể lay chuyển được bàn chân đang đạp lên đầu gã. Sau lưng bị đập một cái đau điếng, mặt biến thành màu gan lợn, giận dữ chửi bới: “Con mẹ mày bỏ cái chân trên đầu ông ra, mày con mẹ nó có biết người mày giẫm lên là ai không?”

Thiệu Tĩnh Trì không thèm đoái hoài gì đến gã, ngẩng đầu nhìn Tô Ngự quần áo lộn xộn: “Tôi nói rồi gà con, nếu em có thể khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ giúp em. Em biết làm thế nào chưa?”

Tô Ngự lập tức gật gật đầu.

Thiệu Tĩnh Trì nở nụ cười kiêu ngạo. Sau đó vung tay đập vào đầu A Đức. Ngay cả một cơ hội để chống lại gã cũng không có.

Thiệu Tĩnh Trì kéo gã như kéo chó, ném A Đức ra khỏi phòng giam.

“…Gã còn sống chứ?” Nếu đã chết thì sẽ rất phiền phức. Kẻ tên A Đức này cũng là người bên cạnh anh Trương.

“Quan tâm gã nhiều như thế làm gì. Đi xuống.” Thiệu Tĩnh Trì ngồi xuống giường dưới, thản nhiên dang rộng hai chân, nói với Tô Ngự đang đến gần anh: “Liếm giúp tôi.”