*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhà tù ở phía Bắc thành phố. Bọn họ hiện đang ở trung tâm thành phố, khoảng cách đến nhà tù khá xa. Lúc trước bọn Tô Ngự cũng là lái xe đến. Nhưng chìa khóa xe ở trên người đội viên đã mất, chiếc xe kia cũng không thể đi được nữa.
May mắn thay bọn Thiệu Tĩnh Trì còn có hai chiếc xe địa hình. Tô Ngự được bố trí ngồi ở xe phía trước để chỉ đường.
Nhưng giữa chừng, họ gặp phải một làn sóng cương thi.
Trên đường có một đợt sóng nhỏ đã chặn đường họ. Bởi vì chuyển động nên cũng thu hút cương thi trong các tòa nhà và trên những con đường nhỏ lao ra. Ít nhất cũng phải đến hàng trăm con, đồng loạt gầm rú và chạy về phía hai chiếc xe…
Hơn chục con cương thi xông lên xe của bọn họ. Trong đó có một con đột nhiên phóng vào cửa sổ cạnh Tô Ngự và gào lên với cái mồm chứa đầy máu. Tô Ngự sợ tới mức co rụt lại, vừa lúc lún vào trong lồng ngực của Thiệu Tĩnh Trì đang ngồi bên cạnh.
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Sao nhào vào ngực tôi nhanh thế?”
Tô Ngự sắc mặt trắng bệch chỉ ra bên ngoài đang ngày càng nhiều cương thi, run rẩy nói: “Chúng ta bị bao vây rồi.”
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều cương thi, Tô Ngự lại tuyệt vọng. Nhiều cương thi như thế, làm sao bọn họ có thể đột phá vòng vây mà chạy thoát.
Nhưng Tô Ngự phát hiện đối mặt với tình hình hiện tại, Thiệu Tĩnh Trì chẳng những không sợ hãi mà còn có vẻ phấn khích.
Sau lưng vang lên tiếng súng liên thanh
[i]. Tô Ngự quay đầu nhìn thấy cửa sổ trời của chiếc xe đằng sau từ sau kính chắn gió, Quan Nghiên Bạch đang đứng thẳng điều khiển súng liên thanh bắn nát cương thi.
Súng liên thanh quét một vòng, bách phát bách trúng bắn vỡ tung đầu.
Độ chính xác này, khiến Tô Ngự hoảng hốt.
Bên này Thiệu Tĩnh Trì mở cửa xe, hất văng con cương thi đang nằm ngoài cửa xe đi thật xa. Sau đó giơ Đại Đao trên tay lên, một nhát đao chém ngang đầu con cương thi đang bò lên thành hai nửa…
Những hình ảnh sau đó khiến Tô Ngự cảm thấy cậu không phải đang xem giết cương thi, mà là đang xem cắt đậu phụ.
Thiệu Tĩnh Trì nhanh nhẹn di chuyển giữa các cương thi, một đao bổ một cương thi, giải quyết đám cương thi vây quanh chỉ trong vòng vài giây.
Đằng kia Quan Nghiên Bạch cũng ném khẩu súng và nhảy vào trong đám cương thi. Trên tay cầm hai chiếc rìu cán dài, ngay lúc tiếp đất đã trực tiếp dùng rìu bổ vào đầu một con cương thi gần hắn nhất.
Hai người họ hành động nhanh chóng, xuống tay tàn nhẫn. Tô Ngự nhìn số lượng cương thi ngày càng ít đi, cuối cùng hàng trăm con cương thi bị hai người tàn sát gần hết…
Đối mặt với thực lực chân chính của hai người, Tô Ngự mới hiểu được ý của những người kia khi họ nói với cậu thực lực của hai người này mạnh đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Bọn họ quả thật mạnh như những con quái vật.
Mãi đến khi Thiệu Tĩnh Trì lên xe, Tô Ngự vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ…
“Bị dọa ngu luôn rồi?”
“A?”
Thiệu Tĩnh Trì dùng hai ngón tay nắm khuôn mặt Tô Ngự, buộc cậu phải ngước lên nhìn mình. Khi đó Tô Ngự mới tỉnh táo trở lại.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Vừa thấy tang thi là đã bị dọa sợ đến tè cả ra quần, tôi thực sự rất tò mò làm sao cậu có thể sống đến giờ đấy.”
Đối phương niết mặt cậu đến đau, nhưng cậu không tránh ra được, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Sau khi làn sóng cương thi bùng nổ, tôi… Đây là lần đầu tiên tôi đi ra ngoài tìm kiếm của cải… Lúc đầu tôi chỉ ở trong nhà tù.”
Dù sao cũng không thể nói cho hắn biết, lúc trước mình bán mông để tồn tại đi.
Thiệu Tĩnh Trì nhướng mày, kéo dài âm đáp: “Hừm? Vậy à ~”
Tô Ngự luôn cảm thấy người này hình như đã nhìn ra điều gì đó rồi.
Về sau, trên đường cũng chỉ có rải rác vài cương thi, không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ. Cuối cùng bọn họ thuận lợi đến nhà tù.
Người canh gác trên tường sau khi nhìn thấy Tô Ngự mới mở cửa tù ra để bọn họ lái xe vào.
Xe đậu ở trên sân thể dục trong nhà tù. Khu đất trống xung quanh sân đều được dựng rất nhiều lều trại cho những người sống sót ở.
Khi Tô Ngự đi ra ngoài thì đi một xe, nhưng lúc về lại về hai xe. Rất nhiều người tò mò vây quanh lại đây.
Tô Ngự và những người khác xuống xe…
Thiệu Tĩnh Trì dựa vào xe địa hình thờ ơ quan sát chung quanh. Sau đó ghét bỏ nói: “Chỗ này chẳng có gì đặc biệt hết.”
Tô Ngự trộm nhìn Quan Nghiên Bạch một cái, nhận ra đối phương đang chăm chú lau rìu, như thể mọi thứ diễn ra xung quanh không liên quan gì đến hắn.
Một tù nhân trọc có địa vị khá cao đi tới thấy ngoại trừ Tô Ngự ra thì những người khác đều là người lạ. Không có bốn người ban đầu đi cùng, hỏi Tô Ngự: “Bọn Cường Tử đâu?”
Trong lòng Tô Ngự rất ghét cái gã đầu trọc này. Từ sau khi anh Trương không để ý đến cậu thì gã đầu trọc này là kẻ lúc nào cũng cưỡng bức cậu lên giường với gã. Hôm trước cũng là gã cưỡng ép cậu.
“Bọn họ không chạy thoát được.” Tô Ngự vẫn trả lời đầu trọc. Hiện giờ cậu không địch lại gã.
Đầu trọc nhìn Tô Ngự: “Bọn họ không chạy thoát? Thế sao mày không có việc gì?”
Bốn người Cường Tử kia không ai là không mạnh hơn Tô Ngự yếu đuối mong manh này. Bọn họ bốn người không chạy thoát, vậy mà Tô Ngự có thể bình an vô sự trở lại.
Những lời này hỏi như thể Tô Ngự chắc chắn phải chết ở đó mới là chuyện bình thường. Tô Ngự khẽ siết chặt nắm tay của mình.
“Đương nhiên là do cậu ấy may mắn rồi, gặp được ca ca là tôi cứu.” Không đợi Tô Ngự trả lời, Thiệu Tĩnh Trì đã ôm lấy vai Tô Ngự nói thay cậu.
Đầu trọc hơi rụt lại khi chạm mắt với Thiệu Tĩnh Trì. Ánh mắt người này đặc biệt sắc bén, khiến gã có chút sợ hãi.
“Khụ… Là người sống sót đúng không. Tôi đi tìm anh Trương đến.” Đầu trọc nói xong quay người bước nhanh.
Không bao lâu sau anh Trương liền đến, bên người còn có Dư Uyển đi theo.
Gã đứng ở cầu thang trên cùng của nhà tù, nhìn bọn Thiệu Tĩnh Trì đứng dưới, nói: “Muốn ở lại đây thì có thể, chỉ cần tuân theo quy tắc của tôi là được.”
“Quy tắc gì?” Người tên Trương Hà trong đội mở miệng hỏi.
Anh Trương nói: “Giao tất cả của cải của mấy người lên trước.”
“Dựa vào cái gì, tất cả đều là do chúng tôi kiếm được.” Một người khác tên Lý Khắc có chút bất mãn kêu lên.
Anh Trương ra vẻ đạo mạo: “Nếu các cậu ở lại đây cũng sẽ được hưởng tài nguyên của bọn tôi, vậy nên các cậu cũng phải nộp tài nguyên của mình lên. Bất kể là đồ ăn, vũ khí hay xe cộ đều là đồ chia sẻ cho mọi người.”
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý.
“Được thôi, giao tất đi.” Thiệu Tĩnh Trì dửng dưng nói.
Tô Ngự ngạc nhiên khi Thiệu Tĩnh Trì lại phối hợp như vậy.
Anh Trương cũng nhìn Thiệu Tĩnh Trì vài lần. Rõ ràng gã đứng chỗ cao đối phương đứng chỗ thấp, nhưng khí tức của đối phương vẫn đè ép gã một bậc. Hơn nữa bằng trực giác nhiều năm nhìn người của mình, gã biết người này không đơn giản.
“Vậy thì Tô Ngự, cậu dẫn họ đi kiểm tra xem có bị cắn hay không. Bọn Cường Tử cũng đã đi rồi, trong phòng vừa lúc thừa mấy cái giường ngủ. Dẫn họ đến đấy là được.” Anh Trương nói xong rồi ôm lấy Dư Uyển rời đi.
Lúc Dư Uyển đi, ánh mắt vẫn còn trộm nhìn về phía Thiệu Tĩnh Trì, đúng lúc Tô Ngự phát hiện.
Tô Ngự đưa bọn họ đến một căn lều rồi bảo bọn họ cởi quần áo ra cho cậu nhìn một chút.
Thiệu Tĩnh Trì vô cùng dứt khoát cởi quần áo. Cởi xong để lộ ra một dáng người hoàn mỹ không thiếu sót. Vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ như sắt thép. Đặc biệt là phần trước được quần lót bao bọc, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy thứ kia chắc chắn không hề nhỏ…
Lúc này Thiệu Tĩnh Trì còn cười nói: “Gà con, kiểm tra cẩn thận chút nha.”
Tô Ngự bất giác nuốt ực một cái, ánh mắt mơ hồ. Cậu nhìn qua loa vài cái liền vội vàng đi xem người khác.
Cố tình người tiếp theo lại là Quan Nghiên Bạch.
Thời điểm Quan Nghiên Bạch mặc quần áo có vẻ thon dài, không ngờ rằng sau khi cởi ra cơ bắp cả người cũng không kém Thiệu Tĩnh Trì là bao.
Tô Ngự liếc nhìn dưới đũng quần hắn một cái. Hay thật, cũng không thể khinh thường.
Tô Ngự nhanh chóng hít một hơi thật sâu, kìm nén nhịp tim đập rộn ràng. Cậu thậm chí còn muốn vươn tay sờ trộm cơ bụng của Quan Nghiên Bạch một chút. Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn, cậu rốt cuộc không có dũng khí mà chạy đi xem người tiếp theo.
Thật ra Tô Ngự biết những người này khẳng định không bị cắn. Những người khác phối hợp kiểm tra là vì nghiêm túc muốn ở lại đây sinh sống. Nhưng Tô Ngự cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch trời sinh lãnh đạo, không phải kiểu sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của anh Trương mới đúng. Cố tình bọn họ lại hợp tác như vậy, khiến Tô Ngự nghi ngờ rằng mình đã sai rồi.
Khi ra khỏi lều trại, Hướng Viện Viện đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
Vừa nhìn thấy Thiệu Tĩnh Trì thì dính chặt lấy, nói với giọng lấy lòng và nũng nịu: “A Trì, em và anh ở cùng nhau được không?”
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Ở đây an toàn như vậy, cô không cần phải quấn lấy tôi để bảo vệ cô.”
Hướng Viện Viện vô cùng oan ức nói: “Em… muốn ở bên anh.”
Thiệu Tĩnh Trì nhếch khóe miệng để lộ một nụ cười lưu manh, nhưng giọng điệu lại vô cùng vô tình: “Tôi không muốn.”
Sắc mặt Hướng Viện Viện cứng lại, sau đó bụm mặt khóc lóc chạy đi.
Lý Khắc nói: “Anh Thiệu, cứ mặc kệ cô ấy sao? Không phải đó là bạn gái anh à?”
Thiệu Tĩnh Trì không kiên nhẫn nói: “Con gái quá phiền phức.” Sau đó quay đầu nhìn Tô Ngự phía sau: “Tự dưng tôi phát hiện con trai khá thuận tay.”
Tô Ngự vừa lúc đối mắt với hắn, cậu cảm thấy cúc hoa siết chặt lại.
[i] Súng liên thanh hay còn gọi là súng máy