Thời thanh niên.
Lâm Đống Triết vội vã mua nhà, một là anh và Trang Tiêu Đình thực sự cần một chỗ ở ‘trung gian’ hai nơi, hai là anh sắp được thăng chức làm giám đốc khách hàng VIP. Đây là thời điểm mấu chốt của sự nghiệp nên anh không muốn tốn quá nhiều thời gian và sức lực đi mua nhà. Sau khi đi xem ba vòng anh mua căn hộ mà Dư Đào giới thiệu.
Nhưng Lâm Đống Triết đã quên Trang Tiêu Đình đang ở trong giai đoạn thích ứng công việc mới nên cảm xúc cực kỳ nôn nóng bất an, chỉ chút không vui cô sẽ xù lông lên ngay. Lần thứ ba nghe anh nói “Tiêu Đình, em lát sai rồi” cô không nhịn được dùng ván gỗ đánh anh luôn.
Trang Đồ Nam mơ ước căn phòng này thế là sau khi hai vợ chồng thương lượng anh dứt khoát bán lại cho anh vợ với giá gốc.
Sau đó hai người chạy tới khu cầu Nam Phổ vài lần với ý định thuê nhà ở đó. Nhưng hai người nhanh chóng nhận ra số lượng phòng cho thuê không nhiều, giá cả bên này cũng tăng nên tiền thuê không rẻ. Lúc này Trang Tiêu Đình rất luyến tiếc.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ rộng mở thì thiếu gì biện pháp. Lâm Đống Triết vỗ đùi, “Tiêu Đình, cuối tuần chúng ta thuê khách sạn đi.”
Trang Tiêu Đình lập tức động lòng. Ở khách sạn một ngày quả thực đỡ tốn kém hơn thuê nhà nhiều.
Lâm Đống Triết cười như trộm, “Mọi người đều nói sinh viên bây giờ thoáng hơn rồi, lúc học đại học chúng ta không dám thuê phòng nên giờ làm bù.”
Rồi anh ăn nói hùng hồn: “Về sau cứ gặp mặt chúng ta lại mang theo giấy đăng ký kết hôn rồi đường hoàng thuê phòng, ở Bến Thượng Hải luôn cho máu.”
Những thay đổi nho nhỏ ở căn phòng nơi Phổ Giang diễn ra lặng lẽ, chẳng ai để ý.
Nơi song cửa có những sợi dây lóng lánh bất quy tắc, vừa tạo cảm giác sống động vừa gia tăng cảm giác thẩm mỹ.
Cửa tủ bát từ tay nắm chuyển thành ấn mở.
Màu tường đã thay đổi, từ màu trắng tinh biến thành màu xám nhạt —— Trang Đồ Nam có tật về màu sắc rất nhỏ nên nếu không phải để ý thấy nước sơn có thay đổi anh cũng không nhận ra màu sắc đã khác.
Phòng ngủ được lắp cửa chớp bằng gỗ thô, phòng khách có bức màn màu xám đậm hơn màu tường một chút. Về mặt thị giác có vẻ căn phòng lớn hơn một chút.
……
Ban đầu Trang Đồ Nam giả vờ không biết, nhưng lúc anh nhìn thấy căn phòng có thêm mấy cái đèn kim loại thì không giả vờ được nữa.
Anh xấu hổ đề nghị trả tiền.
Lý Giai cũng rất khó xử, “Toàn là em tự sửa sang chơi chơi, ngoài mấy cái đèn trang trí thì những thứ khác gần như không tốn tiền…… Em vừa nhận được một khoản tiền làm thêm nên cũng muốn mua này kia……” Cô lại nghĩ một lát và nói, “Giống như lúc làm mô hình ở đại học, em chơi rất vui vẻ. Vậy đi, em không đòi tiền, em và anh cùng bỏ tiền mua đồ trang hoàng được không?”
Trang Đồ Nam nói, “Được, vậy chúng ta cùng nhau chơi.”
Anh không muốn tính toán tiền nong với cô. Tiền tài có quá nhiều hàm ý, là trách nhiệm và trả giá, cũng là quyền lợi và chấp nhận. Anh không muốn xem hóa đơn và tính toán quá chi li thế nên anh trực tiếp mua luôn một bộ bàn ghế làm việc.
Cái bàn bằng gỗ đặc khá bình thường nhưng đủ lớn để trải bản vẽ.
Ghế máy tính là loại chuyên dành cho người thiết kế phải ngồi lâu. Đường cong đặc biệt hỗ trợ eo lưng, giá cả cũng không rẻ.
Qua hai tuần trong phòng khách có thêm một bộ bàn ghế ăn cơm cho bốn người. Chất liệu, màu sắc, hoa văn tương ứng với bộ bàn làm việc trong phòng ngủ. Trang Đồ Nam nhìn một lát và phát hiện hoa văn là người ta vẽ tay lên gỗ mộc rồi mới đánh một tầng véc ni phủ lên. Chỉ có như thế mới có thể thống nhất với cái bàn trong phòng làm việc. Anh để lại một tờ giấy nhớ trên bàn ăn ghi một câu hài hước trong phim của Châu Tinh Trì, “I phục you!”
Trang Đồ Nam nhận thua và được một mẻ bánh hạt vừng Lý Giai tự tay làm.
Hai người cứ thế ở chung, ngoài việc không lộ rõ tình cảm trước mặt đồng nghiệp thì cuộc sống và công việc của họ đều bình thường. Nhưng vì có căn nhà này nên cả hai đều thả lỏng nhiều, khoảng cách của họ cũng ngắn lại, trời mưa to Trang Đồ Nam cũng không cần dầm mưa đi đón Lý Giai ở bến tàu nữa.
Nếu cô tới công trường ở Phổ Đông sẽ thường tới căn hộ này nghỉ ngơi một đêm. Cô sẽ nấu cơm, vẽ, ngây người. Cô mua một cái ghế mây rất lớn, ngày thường có thể cuộn người trên đó để đọc sách, lúc cần có thể lấy đệm của ghế bỏ lên sàn nhà là thành chỗ ngủ.
Trang Đồ Nam cũng ngẫu nhiên tới căn hộ này, tuy tần suất không nhiều, thời gian cũng không dài. Anh lợi dụng chức vụ của mình để sắp xếp sao cho thời gian mình và Lý Giai tới Phổ Đông không trùng nhau.
Từ lần trước lau súng cướp cò ở căn hộ này hai người cũng không dám ở chung trong một phòng với đối phương. Trong lòng họ hiểu rõ mà tự điều chỉnh thời gian cho phù hợp để không đụng mặt nhau.
Hai người đều là những người trưởng thành và lý trí. Bọn họ vừa là bạn học lại là đồng nghiệp nên không dám đi sai bước nào.
Nhưng hộp Pandora đã bị xốc lên một góc khiến dục vọng theo đó ngo ngoe rục rịch thế nên bọn họ thậm chí còn không dám ở chung trong văn phòng của anh. Sau khi tan tầm hai người đồng thời ngồi ở văn phòng chung, hoặc lắc lư trong vườn trường cho muỗi cắn. Dù sao thì Trang Đồ Nam cũng vui vẻ chịu đựng.
—
Vị trí khách sạn rất tốt, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là thấy quang cảnh sông Hoàng Phố và cầu Nam Phổ. Thậm chí bọn họ có thể thấy tháp Minh Châu Phương Đông ở phía xa.
Sông Hoàng Phố như nước chảy, mặt sông là trăm tàu qua lại. Trên cầu Nam Phổ là xe cộ như con thoi, đèn xe lập lòe lóa mắt trong trời chiều. Lâm Đống Triết nằm bên cửa sổ nói, “Tiêu Đình, em tới đây cùng xem cảnh đêm nè.”
Trang Tiêu Đình đang cúi đầu nỗ lực đổi chăn nệm thế là chỉ ừ một tiếng có lệ.
Lâm Đống Triết cố định bản thân trước cửa sổ và nhìn ra xa để tránh phải làm việc nhà. Nhưng giả vờ một lát anh không giả vờ nổi nữa nên đành xoay người giúp cô đổi vỏ chăn, “Tiêu Đình, khách sạn dùng vỏ chăn đệm mới mà.”
Lâm Đống Triết tròng vỏ chăn thế là Trang Tiêu Đình có thể thoát thân và bắt đầu đổi phủ gối.
Cô chẳng nói lời nào nên anh lại tốn công vô ích thuyết phục, “Anh biết từ nhỏ em đã thích sạch sẽ nhưng chẳng lẽ phải mang theo cả vỏ chăn đệm à? Chẳng lẽ em còn định mang theo bình giữ ấm luôn? Em cõng nhiều thứ như thế có mệt không?”
Trang Tiêu Đình nói, “Em đã bảo thuê phòng tiêu chuẩn nhưng anh cứ một hai đòi phòng có giường lớn. Anh cảm thấy người ta thuê phòng này rồi sẽ làm gì trên giường hả?”
Lâm Đống Triết muốn nói lại thôi, trong lòng thầm nghĩ: thì làm chuyện lát nữa chúng ta làm.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ nói, “Nhưng khách sạn đã thay ga giường và vỏ chăn rồi. Đây là khách sạn chính quy……”
Trang Tiêu Đình cắn môi nói, “Em…… Lần trước em về ngứa ngáy cả người, ngứa nửa ngày không hết.”
Lâm Đống Triết nói, “Anh chẳng sao cả, chỉ có em từ nhỏ đã hay để ý này kia.”
Phòng bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng rên rỉ không kiêng nể gì. Hơn nữa tiếng rên rỉ kia không phải chỉ của hai người thế là hai kẻ đang mải miết thay vỏ chăn gối bên này lập tức dừng động tác.
Bọn họ đồng thanh hỏi đối phương, “Em/anh có mang giấy đăng ký kết hôn không?”
Lâm Đống Triết chửi, “Mẹ nó, khách sạn này không đứng đắn, hai ta mà bị công an bưng đi thì sẽ bị nhốt mấy ngày đó.”
Trang Tiêu Đình buông gối đầu và suy sụp ngồi ở mép giường.
Lâm Đống Triết vội ngồi ở bên cạnh ôm lấy bả vai cô định an ủi thì phòng bên cạnh lại vang lên tiếng kêu chói tai. Lâm Đống Triết nói, “Anh xuống dưới kia đổi phòng.”
Trang Tiêu Đình thấp giọng nói, “Em không muốn đổi, lúc ấy lại phải đổi vỏ chăn đệm. Em…….hôm nay em ngồi xe thật lâu, đã mệt lắm rồi.”
Lâm Đống Triết nói liến thoắng, “Vậy anh sẽ đổi, đổi xong anh sẽ xuống lễ tân đổi phòng.”
Trang Tiêu Đình càng nói nhỏ hơn, “Em chỉ muốn cuối tuần được yên tĩnh ở bên anh uống chén trà, nấu cơm, nói chuyện, nghỉ ngơi…… Anh cực khổ mua nhà, em…… em không nên oán giận, em không bao giờ muốn thuê phòng ở khách sạn vào cuối tuần nữa.”
Lâm Đống Triết xúc động, “Anh đi làm cả tuần cũng mệt, anh cũng không muốn cuối tuần phải đổi chăn đệm. Vừa rồi em còn bắt anh lau nhà tắm.”
Tiếng động ở phòng bên cạnh ngày càng càn rỡ thế nên Lâm Đống Triết nhanh chóng quyết định, “Anh đi trả phòng đây, nếu không chúng ta cũng bị bắt mất. Anh thì không sao nhưng em về văn phòng sẽ gặp khó khăn.”
Lâm Đống Triết bật dậy nói, “Anh sẽ trả phòng, em tháo vỏ chăn đệm ra đi. Chúng ta tìm anh Đồ Nam rồi mua lại căn hộ kia.”
Chiều thứ bảy lòng người trong văn phòng nhộn nhạo. Lý Giai nói cô muốn tới nhà ông bà nội ăn cơm nên rời đi trước. Đại khái khoảng 2 tiếng sau cô nhắn tin cho anh nói tối nay cô ở lại nhà ông bà nên không gặp anh được.
Trang Đồ Nam nhận được điện thoại thì chạy thẳng tới Phổ Đông —— Trang Tiêu Đình mới vừa gọi điện thoại cho anh nói là sáng mai cô sẽ từ Xuyên Sa tới Lục Gia Khẩu xem nhà. Anh muốn tối nay ở lại căn phòng nhỏ tại Phổ Giang, buổi sáng sẽ chờ em gái tới. Anh cũng có thể thu dọn phòng ở một chút, nếu em gái đói bụng mệt mỏi có thể nghỉ ngơi chốc lát.
Anh đi vào khu nhà, còn chưa tới dưới lầu mà nhìn xa xa đã thấy phòng ngủ sáng đèn, cửa sổ mơ hồ có bóng người đang hút thuốc.
Căn phòng ở lầu cao nên anh lùi lại mấy mét và đứng trong bóng tối của khu nhà khác nhìn ra xa thật lâu. (Hãy đọc thử truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Anh thấy rõ đó là Lý Giai. Cô dựa vào cửa sổ hút thuốc hết điếu này tới điếu khác.
Chạng vạng thứ năm có mưa rào và sấm chớp nên Lý Giai từ công trường trở về khu Phổ Giang. Vừa vào nhà cô đã nằm ra ghế mây nghỉ một lát mới vào bếp nấu nước.
Trong lúc đun nước cô vô tình cúi đầu thì thấy túi rác trống không. Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng chỉ dựa người bên cửa sổ nhìn ra ngoài màn mưa trong lúc chờ nước sôi. Nhưng không đợi nước sôi cô đột nhiên nhớ ra chỗ nào không đúng, cả người đổ mồ hôi lạnh. Cô vội vã tắt bếp và lao xuống lầu gọi điện thoại.
Cơ sở hạ tầng của khu Phổ Đông đứng đầu cả Thượng Hải vì thế trong khu đã có vài bốt điện thoại. Lý Giai nhanh chóng tìm được một bốt điện thoại và nhắn tin cho Trang Đồ Nam.
Lý Giai nhìn chằm chằm điện thoại, tầm 10 phút sau vẫn chưa thấy anh trả lời. Có những người khác chờ phía sau nên cô quyết tâm chạy như bay ra khỏi khu cản một chiếc xe taxi và phóng đi.
Phía sau lưng cô là điện thoại kêu vang.
Đúng giờ tan tầm nên đường hầm chật ních, lúc cô đuổi tới dưới nhà anh mưa đã tạnh, trời cũng hoàn toàn tối đen.
Trang Đồ Nam xuống lầu gặp cô nhưng bộ dạng anh trước sau vẫn bình thản, “Anh gọi qua số điện thoại em gửi, anh gọi hai lần……”
Lý Giai hoảng sợ giải thích, “Em ngồi trên xe taxi nên không thể trả lời điện thoại…… Em đang muốn giải thích với anh, đống tàn thuốc kia là em hút, em…… không có người đàn ông khác…… vào nhà.”
Trang Đồ Nam đột nhiên không kịp phòng bị đã nghe thấy cô nói một từ “nhà” thế là lửa giận trong lòng anh vơi phân nửa.
Lý Giai nói, “Trang Đồ Nam, anh phải tin tưởng em. Nửa đêm hôm qua em gặp ác mộng nên mới dậy hút mấy điếu.”
Trang Đồ Nam tức giận, “Mấy điếu? Em hút nửa bao ấy.”
Lý Giai mờ mịt, “Sao anh biết?” sau đó cô vui vẻ cẩn thận hỏi, “Anh tin tưởng là em hút à?”
Trang Đồ Nam thầm nghĩ khung cửa trong phòng ngủ đều là tàn thuốc, làm gì có ai yêu đương mà đứng ở cửa sổ phòng ngủ hút nửa bao thuốc làm gì?! Hơn nữa mặt sàn phòng ngủ cũng có tàn thuốc, lại chỉ có mỗi dấu chân của một người.
Lý Giai nhút nhát sợ sệt mà nhìn Trang Đồ Nam còn anh thì nhớ tới khiếp sợ và phẫn nộ khi anh nhìn thấy cô hút thuốc. Trong lòng anh vẫn tức giận nên anh xụ mặt không lên tiếng.
Lý Giai nhìn chằm chằm anh nên cuối cùng anh đành bất đắc dĩ nói, “Anh tin.”
Lý Giai bướng bỉnh, “Anh không tin, anh lại ghi vào trong lòng rồi tim cơ hội lôi ra nói em.”
Trang Đồ Nam nói, “Anh chưa từng thấy em hút thuốc.”
Lý Giai thấp giọng nói, “Em gặp ác mộng nên không ngủ được.”
Trang Đồ Nam nghĩ đến việc cô vội vàng tới giải thích thì cũng mềm lòng vươn tay xoa mặt cô, “Được rồi anh tin.”
Lý Giai nhẹ nhàng nghiêng đầu kẹp bàn tay anh giữa mặt và vai mình sau đó lưu luyến cọ cọ.
Trang Đồ Nam thua, “Anh tin tưởng em, chúng ta quen biết lâu như thế rồi nên anh vẫn biết nhân phẩm của em thế nào.”
Lý Giai cầm lấy tay anh và nhẹ hôn một chút.
Yêu thương và quyến luyến không thể giấu được, bởi vì đôi mắt sẽ nói ra hết. Lòng Trang Đồ Nam nhũn ra rối tinh rối mù. Anh ôm lấy vai cô và hỏi, “Em chưa ăn cơm đúng không?”
Trong tiệm có rất nhiều người, mùi đồ ăn nồng nàn nhưng Lý Giai vẫn không yên tâm mà hỏi cẩn thận, “Em thấy thùng rác trống không thì lập tức chạy tới tìm anh. Em muốn giải thích bởi vì nếu em thấy trong phòng anh có, …… có, có áo ngực thì em cũng sẽ hoài nghi.”
Trang Đồ Nam nói, “Lý Giai, thứ bảy tuần trước anh đã phát hiện em hút thuốc rồi chứ không phải mới hôm nay đâu.”
Anh nói đơn giản nhưng tâm tình Lý Giai lại đột nhiên kiên định hẳn lên, “Trang Đồ Nam, lúc em gặp áp lực quá lớn sẽ hút một hai điếu. Nhưng em không nghiện, nếu anh không thích em sẽ bỏ.”
Trang Đồ Nam nói, “Không sao, trên công trường hoặc trong phòng họp mọi người đều hút, em cũng hít phải không ít. Khi anh vẽ bản đồ cũng sẽ hút một hai điếu, ngẫu nhiên hút một chút thì không sao.”
Ông chủ bưng một bát mì thịt bò lên. Canh rất nóng vì thế Lý Giai không vội vã ăn ngay mà nghĩ nghĩ rồi mới nói, “Em hút thuốc vì tâm tình mấy hôm nay kém quá.”
Trang Đồ Nam ra hiệu bảo cô ăn đi nhưng cô thật sự không có khẩu vị thế là anh đón lấy đũa và tự nhiên ăn mì trong bát.
Lý Giai do dự mãi giữa việc giữ im lặng hay cùng anh thành thật nói ra nguyên nhân.
Lý Giai biết rõ lòng dạ anh không hạn hẹp nhưng anh sẽ “Mang thù”. Nếu cô không giải thích rõ ràng thì chuyện này sẽ gây trở ngại tới tình cảm của họ vì thế cô quyết tâm, “Lúc A Văn về Thượng Hải đã đăng ký hộ khẩu ở nhà ông bà nội. Lúc em mua nhà vốn muốn dời hộ khẩu của thằng bé qua đó nhưng ông nội nói nhà họ khả năng sẽ di dời, có khi hộ khẩu của A Văn sẽ có tác dụng.”
Trang Đồ Nam hỏi, “Di dời?”
Vạn sự khởi đầu nan, nếu đã mở miệng thì Lý Giai cũng không ngần ngại nói hết, “Đúng vậy, hiện tại chính sách di dời đã phát xuống. Căn cứ theo đầu người trong hộ khẩu chính phủ sẽ cấp diện tích bồi thường. A Văn có phần nhưng bọn họ không muốn chia cho thằng bé.”
Trang Đồ Nam tiếp tục ăn mì nhưng không lên tiếng.
Lý Giai nói, “Anh không muốn nghe thì em không nói nữa.”
Trang Đồ Nam lắc đầu và buông đũa nhìn thẳng vào mắt cô, “Em nói đi anh nghe.”
Lý Giai trầm mặc trong một lát mới nhàn nhạt nói, “Năm đó khi A Văn đăng ký hộ khẩu em đã viết giấy cam đoan sẽ không cướp bất động sản của họ. Nếu hiện tại bồi thường theo diện tích thì em sẽ không thèm dây nhưng lại phân theo đầu người……”
Tâm sự rối rắm đã lâu nay tự nhiên mà tuôn trào, cảm giác không khó mở miệng như cô từng nghĩ.
Lý Giai nói, “Tối thứ bảy ông bà nội em bảo A Văn từ bỏ phần diện tích bồi thường của nó khiến tâm tình của em không tốt. Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đó nên mới tới Phổ Giang ở một đêm. Tối hôm qua chú em gọi điện thế là em và chú ấy cãi nhau một trận qua điện thoại. Buổi tối em nằm mơ thấy sự tình khi A Văn đăng ký hộ khẩu.”
Cô thấp giọng nói, “Nhà là của ông nội, chủ hộ cũng là ông nội, khi đăng ký hộ khẩu cho A Văn chú thím và ba mẹ em tranh cãi. Ông bà nội giúp chú thím, sau khi ba em về nông trường có nửa năm không chịu nói chuyện, không chịu ra cửa gặp bạn bè. Ông nói mình chẳng còn nhà……”
Lý Giai run rẩy cả người thế là Trang Đồ Nam lập tức đứng dậy thanh toán tiền và ôm vai cô đi ra ngoài.
Ven đường có vành đai xanh, Lý Giai ngồi đó gào khóc giống như khi nhận được thư nhà của mẹ nhiều năm trước. Cô thấy cảm xúc hậm hực của ba lúc ấy thì cực kỳ lo âu, sợ hãi theo nước mắt chảy xuống.
Khóc một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.
Lý Giai đứt quãng nói, “Chú thím cầm giấy cam đoan em viết năm đó bức A Văn từ bỏ phần diện tích bồi thường của nó. Bọn họ lấy diện tích đó, còn em không nhịn được hút nửa bao thuốc…… em quyết định tranh……, đây là phần A Văn nên được. Em sẽ không để bọn họ tổn thương ba rồi lại tổn thương nó.”
Trang Đồ Nam hỏi, “Tranh thế nào?”
Lý Giai nói, “Tìm đơn vị di dời, nếu cần thì tìm luật sư.”
Trang Đồ Nam đáp, “Được, vậy tranh đi.”
Lý Giai ngạc nhiên, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Trang Đồ Nam nói, “Chỉ mấy lượng bạc vụn có thể giải quyết khủng hoảng trên thế gian. Anh có thể vào Đồng Tế cũng là mẹ anh tranh đấu mới được. Ba mẹ anh, đặc biệt là mẹ anh hiện tại sống rất tốt, nhưng đó là do em gái anh tranh được. Nếu chính sách quy định tính theo đầu người trên hộ khẩu để quy đổi diện tích bồi thường thì cứ thế mà làm.”
Lý Giai sờ soạng lấy từ ba lô một bao khăn giấy để lau nước mắt.
Thật lâu sau cô mới khàn khàn nói, “Em mơ thấy ác mộng, mơ thấy chuyện trước kia…… Em còn mơ thấy lúc em đi tranh với người ta anh chê em ‘quá nhiều dục vọng’ rồi chia tay với em thế nên em mới bị dọa tỉnh.”
Trang Đồ Nam nhẹ nhàng xoa lưng cô, “Sẽ không có chuyện đó.”
------oOo------