Mẹ anh gần đây cãi nhau với bố anh, bố anh là một người rất chiều chuộng vợ, mẹ anh phớt lờ không để ý tới ông, khi đi làm ông trở nên ủ rũ, điều này khiến các nhân viên công ty và phóng viên tài chính và kinh tế vừa phỏng vấn ông còn suy diễn ra 'Nhà họ Tô sắp phá sản'.
Trần Tư Kỳ trừng mắt nhìn, vẻ mặt vẫn còn ngây ngốc, cho đến khi anh đưa chiếc điện thoại quơ quơ đến trước mặt bà.
Trên màn hình điện thoại di động là một người phụ nữ với mái tóc rối bù, đôi mắt đờ đẫn, nước da kém cỏi và tư thế cực kỳ xấu xí...
Trần Tư Kỳ không thể tin được đó là chính mình.
Nếu những bức ảnh đó bị rò rỉ...
Cộng với những bức ảnh gần đây của chồng bà bị paparazzi chụp lén...
Khỏi phải nói, nếu hai người xác nhận tin tức phá sản hoặc ly hôn thì có thể tưởng tượng họ sẽ gặp bao nhiêu rắc rối.
"Con...! Sao con dám!" Ngay lúc Trần Tư Kỳ đưa tay định giật lấy điện thoại, anh đã tránh được.
Nghĩ đến bức ảnh trên điện thoại đã đủ khiến thế giới bên ngoài nhìn hà bằng con mắt khác, bà lo lắng đi vòng quanh anh.
Thật không may, con trai bà lại thừa hưởng chiều cao vượt trội của chồng...
Ngay cả khi bà đứng bất động với hai tay giơ lên, Trần Tư Kỳ đã cố gắng hết sức hết xoay lại nhảy nhưng vẫn không thể với tới được.
Cảm thấy bất lực, Trần Tư Kỳ đột nhiên nghĩ tới điều gì, uy hiếp: "Nếu như con không xóa đi, mẹ sẽ lấy ảnh con khi còn nhỏ mặc đồ con gái ra rồi mang dán nó khắp nơi!"
Tô Dương nhướng mày, rất nhiều ký ức tồi tệ hiện lên trong đầu anh như một cuốn phim.
Mẹ của anh, người đang ở trước mặt anh...
Trần Tư Kỳ luôn muốn có một đứa con gái, nhưng Tô Dương mà bà sinh ra lại là một bé trai, lẽ ra bà có thể có đứa con thứ hai và anh có thêm một em gái, tuy nhiên, Tô Dương khi mới sinh ra hơi mập nên Trần Tư Kỳ lúc đó kém chút nữa không ra khỏi được phòng sinh, Tô Ấn Triết người chứng kiến toàn bộ quá trình, sợ hãi đến mức đi triệt sản vào ngày hôm sau.
Giấc mơ của có con gái của Trần Tư Kỳ cứ như vậy mà tan vỡ, sau khi đau buồn một thời gian dài, dưới sự hướng dẫn của chồng, móng vuốt của quỷ dữ đã vươn tới đứa con trai còn quá nhỏ để chống cự.
Cứ như vậy... Tô Dương phải ăn mặc như con gái mấy năm.
"Vậy thì cùng làm tổn thương nhau đi." Tô Dương giơ điện thoại lên nói tiếp: "Để báo đáp mẹ, con sẽ dán cái này bên cạnh bức ảnh mẹ đăng."
Trần Tư Kỳ: "·······"
Đôi khi bà thực sự muốn quay ngược thời gian, tại thời điểm tiểu tử thúi này mới sinh ra liền bóp chết anh.
...
Mười phút sau, hai người giống như đang đàm phán, ngồi hai bên trái phải trên ghế sofa tại bàn trà, Trần Tư Kỳ uống một ngụm nước ép để bình tĩnh lại, bà nhìn khuôn mặt ưa nhìn đối diện bà và nói: "Xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân của mẹ là muốn làm cái gì."
Tô Dương chỉ nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại mà không nói gì, Trần Tư Kỳ ngập ngừng hỏi: "Muốn đòi tiền à?"
Thấy con trai mình vẫn bất động, ánh mắt bà liếc nhìn tay quấn băng gạc của anh, bà chợt tỉnh ngộ ra: "Con gây sự ở bên ngoài à? Con không sợ bố đánh đòn à?"
"Haha." Tô Dương liếc mắt nhìn bà, tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nhìn thấy con trai nghe lời mình, Trần Tư Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra...
Anh đây là có việc muốn nhờ bà, nhưng yêu cầu bà phải hỏi anh cần cái gì.
··········
Cho nên có con gái là tốt nhất, ít nhất nó cũng đáng yêu hiền lành, giống như tiểu An An nhà bên, không giống thằng nhóc nhà này, toàn thân đều tản ra bộ dạng thiếu đánh.
Ờ... Nhà bên cạnh...
Trần Tư Kỳ đột nhiên nhớ đến việc gặp dì của Lâm Túc An hôm nay sau khi bà đi tập thể dục buổi sáng về nhà, còn nghe nói rằng hôm nay tiểu An An sẽ về nhà...
Dựa vào việc bà trong tối ngoài sáng nhìn thấy một con sói nào đó lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tiểu An An vô số lần trong nhiều năm, bà dường như hiểu ra điều gì đó...
Trần Tư Kỳ lễ phép hỏi: "Con trai, nghe nói hôm nay An An đã về, mẹ gọi điện bảo An An qua ăn tối, lát nữa con đến đón nhé?"
"Mẹ, chỉ cần mẹ vui là được." Tô Dương mỉm cười, cất điện thoại vào túi, đứng dậy đi lên lầu, cả người đều toát ra tâm tình tốt.
Trần Tư Kỳ: "..."
Thành thật mà nói... chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà muốn tát anh hai cái?
Bà kìm nén đôi bàn tay bồn chồn của mình, nhìn chằm chằm vào người sắp biến mất ở góc cầu thang, nhẹ nhàng hỏi: "Còn ảnh chụp của mẹ?"
"Mẹ, đều là người một nhà nói lời này có chút khách khí."
Trần Tư Kỳ: "······"
Ai cùng anh là người một nhà?
Tại sao ngày thường không thấy anh ngọt ngào nói chuyện với mẹ mình?
Một người thủ đoạn còn là bạch nhãn lang*, Trần Tư Kỳ khịt mũi ghét bỏ với bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ.
*chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
*
Điện thoại di động của Lâm Túc An reo lên khi cô đang buồn ngủ trên ghế sofa, cô thản nhiên chạm vào nó, khi nhìn rõ người gọi là Trần Tư Kỳ, cô lập tức lấy lại tinh thần ngồi dậy.
Từ nhỏ, nếu mẹ cô không quá thân thiết với cô thì mẹ của Tô Dương là Trần Tư Kỳ...
Đối với cô rất thân thiết.
Kể từ khi Tô gia chuyển đến tiểu khu này, Trần Tư Kỳ đã thể hiện rõ ràng yêu thich với cô, khi còn nhỏ, bà thường đưa cô và Tô Dương đi du lịch, mua sắm, luôn mua cho cô những bộ quần áo đẹp và nấu những món ăn ngon cho cô. Bà ấy hay làm những món ăn vặt ngon miệng và đẹp mắt và luôn mang theo cô khi có thứ gì ngon hay thú vị, có đôi khi Tô Dương cũng mang theo không.
Hơn nữa, vì sự thờ ơ của cha mẹ cô, Trần Tư Kỳ đã nhiều lần giúp cô đi họp phụ huynh.
Bất kể cô gặp phải khó khăn gì trong cuộc sống, học tập hay những rắc rối sẽ gặp phải khi đến một độ tuổi nhất định, Trần Tư Kỳ đều hướng dẫn và giúp đỡ cô như một người mẹ ruột.
Loại tình yêu đó không thể nào giả tạo được.
Điều này khiến Lâm Túc An thích Trần Tư Kỳ hơn cả mẹ cô kể từ khi còn nhỏ.
Đôi khi, cô tức giận Tô Dương đến mức muốn đâm anh một nhát, nhưng vì mẹ Tô, cô vẫn kiềm chế bản thân hòa hợp ở chung với anh.
Lâm Túc An nhếch lên khóe miệng mỉm cười dịu dàng, trả lời điện thoại: "Chào dì Tô, có chuyện gì mà gọi cho cháu vậy ạ?"
"An An, con về rồi à?" Giọng nói vui vẻ ở đầu bên kia điện thoại cho thấy tâm trạng tốt của chủ nhân, Lâm Túc An lông mày bất giác nhướng lên, cô đáp lại: "Vâng con đã về rồi ạ."
"Vậy con qua ăn tối nhé? Gần đây con bận, dì gần nửa tháng không gặp, dì rất nhớ con."
"Con cũng nhớ dì, dì Tô." Lâm Túc An nói xong, đầu bên kia điện thoại vang lên, một giọng nói không giấu nổi sự lo lắng vang lên: "An An, dì nghe tiểu tử thúi nói con ngã, có nghiêm trọng không?"
Nhắc đến người nào đó, Lâm Túc An bĩu môi khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không nghiêm trọng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có sao cả, dì Tô yên tâm đi ạ!"
"Con thích cậy mạnh nhất."Trần Tư Kỳ nhấc điện thoại lên, đang định giáo dục tư tưởng cho Lâm Túc An thì bị vỗ nhẹ vào vai, bà quay lại thì nhìn thấy con trai mình đang nhìn bà với đôi mắt sáng rực.
Bà bất mãn nhăn mũi, vội vàng nói vào điện thoại: "An An, bữa tối hôm nay dì sẽ nấu, để tiểu tử thúi kia đến đón con!" rồi cúp điện thoại.
Lâm Túc An: "..."
Thực ra cô đang muốn chửi rủa... Vì tiểu tử kia mới làm cô bị thương!
Lâm Túc An giơ điện thoại đã cúp máy lên, hít một hơi thật sâu, đè nén sự hỗn loạn trong lòng, gần hai ba phút, chuông cửa trong sân vang lên.
Sau tiếng bước chân, tiếng cửa mở vang lên, gần như ngay lập tức, Lâm Túc An nghe thấy một giọng nam ngọt ngào dễ chịu: "Chào dì Lý! An An có ở nhà không?"
Lâm Túc An: "..."
=_= Giả tạo! Đúng là đạo đức giả!
Tuy nhiên, Lý Thiến thông minh thường ngày lại sa vào chiêu trò này, ngay cả khi Lâm Túc An bịt tai, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười và những lời khen ngợi.
Xem ra có người nào đó đã nắm vững nghệ thuật tôn trọng người khác trước mặt người lớn tuổi, ngay cả mẹ cô, một người lạnh lùng, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra ánh mắt hài lòng với Tô Dương, điều này cho thấy tay nghề của anh thâm hậu đến mức nào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Túc An nằm ngửa trên ghế sofa như một ông già với nội tâm bất mãn.
Tô Dương đến gần, nhìn thấy bộ dạng của cô, liền nói với giọng rất lo lắng: "An An, chị không sao chứ?"
"Nhờ phúc của cậu, nên tôi chưa có chết."
"Đang nói cái gì vậy!" Lý Thiến nhìn bộ dạng ủ khuất của Lâm Túc An với Tô Dương, vừa vuốt ve vừa khiển trách, "Con vẫn còn là một đứa trẻ sao? Con không thấy Dương Dương người ta rất hiểu chuyện sao. Thằng bé mới 18 tuổi, còn con lớn hơn nó năm tuổi, đã mất hết lễ phép? Con chẳng có một chút hiểu chuyện nào."
Lâm Túc An: "..."
Hiểu chuyện cái rắm.
Tô Dương đứng một bên, trong mắt mỉm cười nhìn cô.
Trong mắt Lâm Túc An, đây là một sự khiêu khích trắng trợn.
Nhìn thấy dì Lý hoàn toàn bị người khác cố tình giả vờ ngoan ngoãn mua chuộc, Lâm Túc An bất lực nhéo lông mày.
Dù sao, bất cứ điều gì cô nói bây giờ sẽ được coi là tuỳ hứng, vì vậy còn không bằng...
Lâm Túc An dùng ngón chân chọc anh: "Cậu không phải rất giỏi sao? Đưa tôi qua đó."
"Được, An An." Tô Dương không cần suy nghĩ liền đồng ý, nói xong liền ngồi xổm trước ghế sô pha, Lâm Túc An còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy tay cô kéo mạnh, cô liền thuận thế trèo lên lưng anh.
Tô Dương có chút cố hết sức đứng dậy.
Lâm Túc An giật mình, vốn muốn tát anh một cái, nhưng khi nhìn thấy anh bộ dáng của anh, trái tim lập tức nở hoa.
Lý Thiến ở bên cạnh lo lắng nói: "Hay là dì tìm một chiếc xe lăn nhé? Dù sao An An nặng gần 100 cân, Dương Dương cõng An An sẽ rất khó khăn."
Lâm Túc An: "..."
Dì Lý, người vừa nói cô quá gầy, đã đi đâu mất rồi...
Tô Dương bước đi loạng choạng, lịch sự an ủi Lý Thiến: "Không sao đâu, An An rất nhẹ. Dì Lý, lát nữa cháu sẽ đích thân đưa An An về nhà, dì đừng lo lắng."
"Không lo lắng, không lo lắng, mau đi đi." Lý Thiến nói rồi nhìn hai người ra khỏi cửa với nụ cười hài lòng và hiền lành, không ngừng lẩm bẩm: "Đúng là một chàng trai tốt bụng."
Tuy nhiên, có người vừa bước ra khỏi cửa liền chuyển bước đi từ nặng sang nhẹ, không giống như người đang cõng hàng chục cân trên lưng.
Sắc mặt Lâm Túc An tối sầm, cô phàn nàn: "Diễn rất đạt."
Thiếu niên vẻ mặt ngây thơ quay đầu lại, đôi mắt đen láy sáng hơn sao trên trời: "An An, là cô dạy tôi."
"=_="
"Nhân sinh trên đời toàn dựa vào kỹ thuật diễn xuất."
Lâm Túc An: "..."
- --Cẩn thận nghĩ lại, cô cũng có dáng vẻ như thế này trước mặt mẹ Tô Dương.
- --Cô đây là tự thể nghiệm đem một cái cây đã cong vặn cong hơn nữa à?