Những Ngôi Sao Không Sáng Bằng Em

Chương 6




Lâm Túc An: "········"

Lâm Túc An bị lời nói của anh làm cho sửng sốt.

Ban đầu cô nghĩ rằng người này sẽ phủ nhận hoặc nói dối hay gì đó, nhưng cô không ngờ rằng một người đặt câu hỏi tự tin, lại không biết phải nói cái gì.

Ngay lúc trong lòng cô sợ hãi đến mức không biết có nên xông lên đánh anh một trận giúp anh cải tà quy chính hay không thì Tô Dương đã phá lên cười.

Lâm Túc An nhìn người trước mặt càng lúc càng cười to, đôi mắt cô bị mu bàn tay che đi một nửa, mặc dù không được chữa cận thị nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt cong như trăng non ở khóe mắt anh.

Lâm Túc An đột nhiên nghi ngờ suy nghĩ của chính mình, xấu hổ đến mức không biết phải nói gì.

Nhưng một số người chỉ sợ rằng nó chưa đủ xấu hổ.

Tô Dương cười một hồi mới bất đắc dĩ dừng lại, sau đó vẻ mặt thoải mái nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy vui sướng: "Nếu An An có thể cho tôi nhiều thêm mấy thứ như chữ ký, album, ảnh chụp... Tôi nhất định sẽ thích cô hơn."

Lâm Túc An: "·········"

Trợ lý của cô thường mang những bức ảnh có chữ ký của cô đi khắp nơi để bán cho fan hâm mộ.

Nhớ lại việc anh từng bị mẹ ruột cắt tiền tiêu vặt một thời gian và thỉnh thoảng anh lại cầm một đống lớn đồ vật có liên quan đến cô cho mình ký tên...

Lâm Túc An nhướng mày sắc mặt có chút xanh.

Lâm Túc An không hề tức giận khi biết trợ lý thích đi theo cô vì cô ấy có thể nhận được rất nhiều lợi ích từ cô, nhưng vào lúc này, khi cô nghĩ rằng Tô Dương có thể cũng như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu không thoải mái.

Điều gì khiến cô khó chịu? Bản thân cô cũng không biết rõ.

Có lẽ là vì Tô Dương tuy còn nhỏ nhưng lại là người cùng cô lớn lên, trong tiềm thức cô không thích những người xung quanh có động cơ như vậy đối với mình?

"Tôi mà ký tên cho cậu một lần nữa thì lão nương tôi đây sẽ lấy họ của cậu." Lâm Túc An trừng mắt nhìn anh, sau đó liền đi về phía trước.

Anh bị bỏ lại trong mắt bất lực, môi khẽ mấp máy, nếu lúc này Lâm Túc An ở gần, có lẽ sẽ nghe rõ.



Anh nói: "Đồ ngốc, cô không nhận ra rằng những thứ tôi yêu cầu cô ký đều là độc nhất vô nhị được tôi trân quý sao?"

Giọng nói trầm trầm xen lẫn chút bất lực.

*

Có một tiếng "Bốp ——" vang lên.

Lâm Túc An che kín trán.

Vì tức giận không chú ý đường đi nên cô đã đụng vào bức tường ở góc rẽ.

"Khẳng định rất đau, An An, tôi cảm thấy rất đau lòng nha." Một giọng nói không có thành ý vang lên, Lâm Túc An quay đầu lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Dương, sau đó đi bên hành lang, nắm lấy lan can rồi nhảy lên bằng một chân.

"Nếu một minh tinh vô tình bị ngã trên cầu thang của bệnh viện không cẩn thận ngã què một chân, cũng không biết liệu ngày mai có được đưa lên mặt báo hay không." Tô Dương lẩm bẩm một mình đi theo Lâm Túc An xuống cầu thang.

Nghe xong lời của anh nói, Lâm Túc An sửng sốt một chút, mặc dù không quay đầu lại, nhưng tốc độ chậm lại rất nhiều.

Nhưng mà ······ cô nhảy ở phía trước nên không phát hiện ra, tuy rằng Tô Dương ở phía sau đang dùng giọng điệu nhàn nhã trêu chọc, nhưng hàng mi dài trên khuôn mặt thanh tú kia của anh lại hơi rủ xuống, che đi thần sắc ảm đạm trong mắt.

Lâm Túc An kéo lê đôi chân bị quấn chặt của mình, giận dữ nhảy xuống cầu thang, tìm một cánh cửa phụ nấp vào rồi gọi điện cho người đại diện của cô.

Sau đó không lâu, Trần Ấu lái xe tới, khi nhìn thấy trước mặt có hai người, một người tay quấn băng gạc, một người chân quấn băng gạc kín mít, khiến cô ấy rất kinh ngạc.

Vì cô ấy thường đến nhà Lâm Túc An đón cô chạy show nên cũng đã gặp Tô Dương rất nhiều lần, cô vẫn nhớ rằng lần đầu tiên nhìn thấy Tô Dương, cô đã ngạc nhiên ngay lập tức khi nhìn thấy một người đẹp hơn nhiều so với các tiểu thịt tươi nổi tiếng. Cô ấy rất muốn ký hợp đồng với anh, nhưng... dù lúc đó cô ấy có đưa ra bao nhiêu điều kiện cám dỗ, chàng trai này vẫn luôn thay đổi chủ đề bằng một nụ cười, không hề tỏ ra có chút hứng thú gia nhập giới giải trí cả.

Lúc đầu, Trần Ấu cho rằng điều kiện của mình chưa đủ nên mỗi lần gặp nhau đều tăng thêm trọng lượng. Tuy nhiên, Tô Dương vẫn bất động cho đến khi Lâm Túc An người đang xem chương trình, bình tĩnh giải thích lý do vì sao thì Trần Ấu mới sáng tỏ.

- --Không phải phú nhị đại nào cũng thích khoe khoang xuất đầu lộ diện nào đó.

"Đi thôi." Lâm Túc An lên xe rồi đóng cửa lại với vẻ mặt giống mẹ kế. Trần Ấu nhìn người đẹp cách đó không xa xe, có chút do dự: "Dương Dương đâu?"

Lâm Túc An nghe vậy, trợn mắt nói: "Chị là người đại diện của cậu ta hay là của em?"

Trần Ấu: "·········"

Nói thật, cô rất mong đợi tình huống đầu tiên, nhưng lại không nói được.

"Đương nhiên là của An tiểu thư chúng ta rồi."

"Vậy còn không đi."

"Ok!"

Khi Trần Ấu đang định nhấn ga một cách nhẫn tâm, chỉ vì hai người nói chuyện mà trì hoãn một lúc, Tô Dương đã bước tới gần xe với vẻ mặt bình tĩnh, bất chấp ánh mắt không thiện cảm của Lâm Túc An mà mở cửa xe, còn không biết xấu hổ hướng Lâm Túc An bên cạnh nói "Đi nhờ một đoạn."

"..." Khuôn mặt của Lâm Túc An lập tức tối sầm, đang lúc muốn tức giận, Tô Dương cười rạng rỡ: " Tôi biết rằng người tốt bụng như An An hoàn toàn không bụng dạ hẹp hòi, ác độc, được vô số người ngưỡng mộ yêu thích, sẽ không nhẫn tâm ném tôi xuống đâu nhỉ?"

Lâm Túc An: "······"

Nhẫn tâm ném anh xuống thì cô là người bụng dạ hẹp hòi, ác độc?



Ngay khi Lâm Túc An chuẩn bị mang tiếng xấu và đá anh xuống bằng cái chân còn tốt duy nhất của mình, cô thoáng nhìn thấy vết đỏ trên lòng bàn tay Tô Dương vẫn chưa biến mất, cô cau mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt không thấy tâm không phiền.

"Chị Ấu, chúng ta đi thôi."

"Được." Trần Ấu xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau. Người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giận dữ của Lâm Túc An với đôi môi mím chặt đột nhiên quay đầu lại nhìn vào gương rồi mỉm cười với cô ấy như thể anh đang cảm ơn điều gì đó...

Trần Ấu: "······"

Aaaaa,... thiếu niên xinh đẹp ngầm mỉm cười,,,

Cô cảm thấy sau nhiều năm đã vực dậy trái tim thiếu nữ.

*

Một lúc sau, họ đã đến trước cửa nhà, sau khi xe dừng lại, nhìn cánh cửa trước mặt, Tô Dương dịu dàng đề nghị: "An An để tôi cõng cô về."

Nghe vậy, Lâm Túc An khịt mũi khinh thường, nói lời tạm biệt với Trần Ấu, tự mình mở cửa xe rồi để lại một câu "Mã.Sau.Pháo." Sau đó cô nhảy xuống bằng một chân mà không quay đầu lại.

"Bang", cánh cửa Lâm gia đóng sầm lại như một tiếng nổ lớn vang lên, thể hiện tâm trạng của chủ nhân nó, Tô Dương quay đầu sờ sờ mũi mình.

Bị cường điệu hóa bởi bầu không khí khó xử giữa hai người, Trần Ấu có chút xấu hổ: "Cô tính tình thất thường. Đừng chấp nhặt cô ấy."

"Sẽ không, hẹn gặp lại, chị Trần Ấu." Thiếu niên cụp mắt xuống, không thấy rõ cảm xúc, xuống xe, đi về phía biệt thự cạnh Lâm gia, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trần Ấu không khỏi giật giật khóe miệng.

Ha, chưa nói đến bảo mẫu với mức lương người đại diện, hai vị tiểu tổ tông này không nghĩ đến việc mời cô, người đã chở họ suốt đường về nhà vào uống một tách trà nóng sao???

*

Khi Lâm Túc An vào nhà, Lý Thiến đang tưới nước cho hoa trong sân, khi nhìn thấy cô nhảy lên nhảy xuống với vòng băng gạc trên chân không bỏ qua được, bà lập tức thả bình tưới xuống rồi bước về phía trước đỡ cô: "Tiểu tổ tông, con đã xảy ra chuyện gì mà thành ra như vậy?"

"Con vô tình bị ngã." Nhìn thấy sự lo lắng không thể che giấu trên khuôn mặt của Lý Thiến, Lâm Túc An mỉm cười trấn an bà, "Dì Lý, đừng lo lắng, tất cả là lỗi của Trần Ấu khi làm ầm chuyện lên như vậy. Bác sĩ băng rất nhiều nhưng không nghiêm trọng chút nào, chỉ là mắt cá chân bị trẹo và đỏ thôi."

Cô nói rồi giậm chân, cố gắng chứng minh những gì mình nói là đúng, nhưng cô lại co rúm lại vì đau đớn ngay khi chạm đất.

"Này, con đã bị thương thì an phận chút đi!" Lý Thiến vỗ nhẹ cô, có chút buồn rầu sụt sịt mũi, đỡ cô đi vào trong nhà.

Sau khi thành công ngồi xuống ghế sofa, Lâm Túc An nhìn quanh, thấy căn phòng yên tĩnh, ánh mắt cô tối sầm lại, lẩm bẩm: "Họ đâu rồi? Ly hôn rồi ạ?"

Sau khi trên mặt Lý Thiến hiện lên một tia hoảng sợ, bà giả vờ có chút hung dữ ấn đầu: "Con đang nói nhảm cái gì vậy! Bố mẹ con chỉ đang bận đi công tác thôi."

"Quả thực, họ có rất nhiều việc phải làm." Lâm Túc An vừa nói vừa nhún vai.

Đôi khi, mọi người nếu đặt quá nhiều hy vọng vào điều gì đó mà không nhận được câu trả lời, họ sẽ im lặng.

Cha mẹ cô là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, mối quan hệ của họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, cả hai đều có cuộc sống riêng, khi còn nhỏ, cô luôn không hiểu tại sao bố mẹ cô lại hiếm khi về nhà, tại sao họ không thân mật như những cặp vợ chồng khác và tại sao họ không đối xử với cô như cha mẹ của những đứa trẻ khác. Tại sao trong các cuộc họp phụ huynh của cô luôn chỉ có thư ký của bố mẹ cô? Vì cái gì...

Vì những điều này mà cô đã khóc không biết bao nhiêu lần khi còn là trẻ con.

Nhưng bố mẹ cô luôn cau mày và nói với cô những câu như "Bố mẹ rất bận".



Mãi đến khi học cấp 3, mẹ cô từng nói với cô sau một lần say rượu: "Có con là ngoài ý muốn", cô mới hiểu ra.

——Cô, Lâm Túc An là bất ngờ lớn nhất trong cuộc hôn nhân không tình yêu của cha mẹ cô.

Từ đó trở đi, cô không bao giờ phàn nàn, náo loạn về việc bị bố mẹ phớt lờ không quan tâm.

Cũng không mang theo tràn đầy mong chờ tình yêu bố thí của họ.

Thoát khỏi ký ức, Lâm Túc An bình tĩnh thu lại vẻ mặt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cách đó không xa đang bận rộn cắt trái cây và chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô, cô hưng phấn hét lên như thể vừa nghĩ ra điều gì vui vẻ: "Dì Lý, để con làm. Ba ngày tiếp theo phải ở đây. Nghỉ ngơi cả ngày, cuối cùng con cũng có thể ăn được đồ ăn dì làm!"

"Vậy con mỗi ngày về nhà, mỗi ngày dì Lý sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."

"Hừm... Khi nào xong việc, con sẽ về nhà làm con sâu gạo của dì Lý."

"Nói cái gì thế!" Lý Thiến đem hoa quả cắt sẵn cùng đồ ăn nhẹ đặt lên bàn trà, bất mãn bóp nhẹ chóp mũi cô, "An An chúng ta sao có thể xinh đẹp tài giỏi như vậy? Làm sao có thể như thế chứ!"

"Haha..." Lâm Túc An mỉm cười cọ cọ trên người bà.

Hai người trò chuyện với nhau, căn phòng vốn vắng vẻ dần dần trở nên ấm áp.

*

Khi Tô Dương về đến nhà, Trần Tư Kỳ đang khoanh chân ăn hạt dưa và xem TV.

Một người đang có tâm trạng phức tạp và cần được giải tỏa thì nhìn thấy người trên ghế sofa với tư thế táo bạo, thở dài, anh không cần suy nghĩ lấy điện thoại ra, bật chức năng camera và chỉnh đối mặt với mẹ mình, người có danh tiếng bên ngoài đầy những từ giả dối như 'hiền hậu, ưu nhã,săn sóc...', anh liền "tách tách" vài tiếng.

Nghe thấy âm thanh, Trần Tư Kỳ ngậm vỏ hạt dưa trong miệng quay đầu lại, khó hiểu nhìn con trai mình: "Con đang làm gì vậy?"

Tô Dương nhún nhún vai: "Chụp mấy tấm ảnh người mẹ xinh đẹp của con rồi đem bán cho giới truyền thông, gần đây đang nghi ngờ Tô Ấn Triết sắp phá sản."