Tú nhìn mình trong gương, mái tóc nâu tối được cắt tỉa gọn ghẽ cùng với bộ vest màu rượu vang tôn lên vẻ "điển trai" vốn có của người mặc khiến Tú không khỏi nở một nụ cười tự mãn.
Tú hiếm khi chịu đóng mình trong một bộ vest như thế này. Lần gần nhất chắc là lúc tham dự lễ trao giải của RW. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là lễ kỉ niệm ba năm thành lập phòng tập của Kai, một bữa tiệc kỷ niệm quan trọng dĩ nhiên Tú phải chỉnh chu một chút mới được.
7 giờ tối, Tú đã có mặt ở nhà hàng để giúp Kai chuẩn bị mọi thứ và tiếp đón khách mời.
Khách mời khá đông cho nên dù cho không lạ lẫm gì với những khách mời trong giới giải trí thì bầu không khí hiện tại là đủ cho một người hướng nội như Tú nhanh chóng cạn năng lượng.
"Tú! Mày làm gì mà đứng ngẩn ra thế?" Kai huých nhẹ vào hông làm Tú thoáng giật mình.
"Không có gì."
"Thôi đừng nghĩ nữa hôm nay vui hết mình đi! Mà tan tiệc ở lại mình đi tăng hai với tụi tao nhé."
"Ê! Tao..."
"Ê cái gì mà ê. Cấm nói không nha mày!" Kai nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, không để cho Tú có cơ hội từ chối lời mời của mình. "Không đi tao giận à!"
"Ừ." Tú trả lời với vẻ mặt không thể bất đắc dĩ hơn. Kai biết mình đã thắng. Tình bạn thân kéo dài hơn mười năm qua là quá đủ cho Kai biết nên làm gì để nắm thóp Tú và anh luôn cảm thấy tự hào về điều đó.
Ngày còn đi học, ngoài chuyện là con cưng, trò giỏi của thầy cô trong trường thì Tú còn nổi tiếng bởi sự lạnh lùng của mình. Lạnh như băng. Thậm chí cả khi đã thân nhau rồi, chính Kai vẫn không ít lần cảm thấy có chút e dè mỗi khi ở bên cạnh Tú.
"Tao nghĩ vào tủ lạnh mà ngồi chắc còn ấm hơn ngồi với mày đó Tú!"
"Tủ lạnh ở dưới bếp đó, sẵn tiện mày mang lên đây cho tao ly nước rồi hẵng vô đó ngồi". Tú đáp, mắt vẫn dán chặt vào quyển Conan trên tay, không mảy may quan tâm thằng bạn đang ngồi chù ụ bên cạnh.
"..." Kai như câm lặng, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cái tủ lạnh đang vẫy gọi mình.
Chuyện đã cũ nhưng mỗi lần nhớ đến đều khiến Kai thấy buồn cười. Làm bạn với Tú, anh làm sao lại không hiểu rõ bạn thân của mình? Tú là kiểu người ngoài lạnh, trong nóng điển hình. Lắm khi, Kai nghĩ trường hợp của Tú đáng được đưa vào sách giáo khoa làm ví dụ trong bài "Quy luật thống nhất và đấu tranh giữa hai mặt đối lập" cho học sinh dễ hiểu mới được.
Tú có thể trưng một vẻ mặt không thể nào vô cảm hơn mỗi khi Kai kể chuyện cười nhưng nó sẽ không bao giờ để anh ở một mình khi buồn. Không an ủi, chẳng vỗ về. Chỉ chở anh một mạch xuống Vũng Tàu, cùng anh ngồi lặng yên suốt mấy tiếng đồng hồ ngoài bờ biển sau đám tang của ba mẹ anh.
Lúc ấy, ngoài cảm giác mất mát quẩn quanh trong lòng, anh mơ hồ nhận ra dường như còn đó một thứ ấm áp gì đó của tình thân hiện diện...
***
Tú nâng ly rượu vang lên ngang môi, hớp một ngụm nhỏ rồi đảo mắt nhìn quanh. Rõ ràng lúc nãy tiếp chuyện với khách vẫn còn thấy Q đứng cạnh bàn phục vụ, mà giờ quay lại đã không thấy bóng dáng đâu.Đã hơn hai tuần, kể từ lần làm việc cùng Q, Tú vẫn chưa thể nào quên được cái cảm giác nhộn nhạo trong lòng ngày hôm ấy. Nhất là những khi chỉ còn một mình Tú và chiếc máy tính đang đầy ắp hình giữa sự tĩnh lặng của studio về khuya.
Khẽ lắc đầu. Tú chẳng buồn nghĩ nữa. Lúc này, sự náo nhiệt dần quay trở lại trong nhận thức của Tú, Tú hiểu rõ mình không phù hợp những buổi tiệc như thế này. Loay hoay tìm kiếm một hồi, Tú men theo lối thoát hiểm đi lên phía trên cùng của khách sạn. Cũng may là buổi tiệc được diễn ra ở một nhà hàng chỉ cách sân thượng một tầng lầu nên cũng không tốn sức mấy, mất chưa đến ba phút đi lên.
Tú đẩy cửa. Ngạc nhiên khi sân thượng này không chỉ có một mình mình. Giữa nền trời đêm đầy sao. Q ngồi đó, cả thân mình đong đưa theo chiếc xích đu trắng. Ánh sáng vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn pha nhỏ trong mấy góc tường hắt lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Đêm nay, Q thật đẹp. Một vầng trán rộng, một chiếc mũi cao, một khoé môi cong cong trông rất con gái, một mái tóc tết cầu kì vòng quanh đầu tựa vòng nguyệt quế của một vị thần trên đỉnh Olympus. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu làm Tú nhớ về mấy về mấy bức tượng nữ thần Hy Lạp mà mình đã được ngắm trong lần công tác sang Athens. Trông không sai khác với cô gái trước mặt là mấy.
Khoảnh khắc đó. Trái Đất như ngừng quay.
Q vẫn không hề hay biết về sự hiện diện của Tú. Đôi mắt trong veo, đen láy của cô còn đang mải miết dạo chơi cùng những vì sao xa tít tắp trên kia. Tú không muốn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt nhưng đứng mãi thế này cũng không phải là một ý kiến hay. Không đắn đo, Tú chậm rãi bước về phía trước.
"Sao em lại ngồi một mình ở đây vậy?"
"Tú." Q giật mình khi thấy khuôn mặt ai kia ghé sát chăm chăm nhìn mình.
"Sao Tú lại lên đây?"
"Thế là Tú không được lên đây hả?"
Tú ngồi xuống xích đu, đôi chân bắt chước ai kia khẽ đong đưa.
Đêm Sài Gòn đầy sao, cả một bầu trời rộng lớn như thực như ảo đang ôm trọn đôi mắt Tú.
Trong khoảnh khắc Tú nhận ra, tầng thượng của một toà nhà cao tầng có ý nghĩa nhất là dùng để ngắm trời đêm. Nghe qua có vẻ hơi điên khùng một chút nhưng không sai. Ở một thành phố lớn như Sài Gòn này, có mấy khi được ngắm nhìn bầu trời đầy sao mà không bị chắn ngang bởi cơ số những toà nhà cao tầng đang ngày mọc dày thêm? Có mấy khi được phóng tầm mắt ôm lấy cả bầu trời mà không bị loá mắt bởi cơ số ánh đèn của quán xá cửa hàng? Và có mấy khi được yên tĩnh chìm đắm trong thế giới của riêng mình mà không phải nghe tiếng phố phường ồn ào và chộn rộn bên tai?
Rồi dường như chợt nhớ ra điều gì đó, Tú móc vội chiếc điện thoại từ trong túi áo. Giai điệu du dương khẽ khàng cất lên...
"Fallen Leaves." Q buộc miệng gọi tên bản nhạc quen thuộc trước sự ngạc nhiên của Tú. "Em biết bài này?"
"Vâng. Vì đây là bài hát yêu thích của em. Còn Tú?"
"Tú cũng vậy."
Không hẹn mà gặp, Tú và Q đều quay sang nhìn nhau. Trong khoảnh khắc của sự ngẫu nhiên ấy cả hai đều nhìn thấy bóng hình của mình đâu đó trong đáy mắt đối phương. Tựa như đã thân quen từ lâu.
Lần thứ ba cả hai gặp nhau. Nhưng là lần đầu tiên, Tú cảm thấy giữa mình và Q dường như đã không còn sự ngượng ngập hay e dè suốt bấy lâu nay. Bất giác, Tú cười. Những ngôi sao trên kia, trong mắt Tú dường như lại sáng hơn mọi đêm.
***
Khi Tú và Q quay trở lại nhà hàng thì buổi tiệc cũng đã gần kết thúc. Kai đang đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn đến quan khách. Tú liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đã hơn tám giờ đêm. Hóa ra hai người bọn họ đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ mà Tú không hề hay biết.
Tàn tiệc, Kai rủ Tú làm tiếp tăng hai với mọi người. Tú không nỡ từ chối. Vậy là cả bọn kéo đến một nhà hàng hải sản.
Kai kéo Tú ngồi ngay bên cạnh. Đầu dãy bàn ăn dài. Mọi người cũng bắt đầu lục tục tìm chỗ ngồi. Tú nhìn sang chỗ ngồi ngay sát bên rồi lại ngó ra cửa. Vẫn chưa thấy Q đâu. Cuối cùng thì Q cũng vào. Không biết trùng hợp thế nào mà hai cô bạn đến trước lại dành cho Q vị trí ngay chỗ Tú ngồi. Còn mình thì ngồi hai hàng ghế tiếp theo.
Là bạn thân chí cốt, Kai đương nhiên nhìn thấu vẻ ngờ ngệch trong đôi mắt Tú, chỉ biết vừa cười vừa giải thích. "Đội hình ba người của tụi nó đó. Q nó luôn ngồi đầu tiên trong hàng nên mới có kiểu để dành chỗ kì cục như vậy."
"À!" Tú gật đầu như vừa nhận ra chân lí. Lúc này, Q đến chỗ ngồi của mình thì đã thấy Tú ngồi sẵn ở bên rồi.
"Em ngồi xuống đi!" Tú nghiêng người kéo cái ghế sẵn ra cho Q.
"Em cảm ơn!" Q nhoẻn miệng cười.
Đợi Q ngồi xuống. Cả Ly và Linh cùng quay sang tra khảo. "Con nhỏ này! Lúc nãy bắt đầu vào tiệc mày đi đâu mà hai đứa tụi tao đều không tìm được? Gọi điện thoại thì máy tắt hả?"
Lúc này, Q mới sực nhớ ra là điện thoại đã báo hết pin từ chiều, nhưng vội phụ mọi người nên Q quên bẵng đi mất. "Tao xin lỗi. Tại điện thoại tao hết pin."
"Vậy nãy giờ mày đi đâu?"
"Tao...tao..." Q ấp úng. Chẳng lẽ lại nói là ở trên sân thượng với Tú?
"Mấy em ăn đi." Nhận ra sự lúng túng của Q, Tú vội cất tiếng giải vây. Cũng may là món ăn mới được dọn ra. "Lẩu hải sản ăn nóng mới ngon." Tú cười giả lả.
"Đúng rồi! Cái này ăn nóng mới ngon. Hai đứa mày lo ăn đi!" Q vội hùa theo đánh trống lảng.
Bữa tiệc tăng hai toàn mấy anh em với nhau nên vui vẻ và thoải mái hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng, Kai kể vài câu chuyện vui, Tú cũng chỉ ngồi cười phụ hoạ chứ chẳng nói gì.
"Sao Tú không nói gì hết vậy?" Q nghiêng đầu sang bên, giọng nhỏ vừa đủ để mỗi Tú nghe được.
"Biết nói gì bây giờ?" Tú đưa tay gãi gãi đầu, nhìn Q cười. "Mà em ăn nhiều chút đi. Nãy giờ mình nói chuyện em có ăn gì đâu!" Nói rồi Tú gắp phần thịt cua thật lớn vào trong bát của Q.
"Em cảm ơn!"
"Em cảm ơn hoài làm Tú phát no luôn đó."
"Tú trêu em mãi nên em cũng muốn no luôn rồi này." Q cười toe đáp lại Tú. Bàn tiệc bây giờ mới thực sự trở nên náo nhiệt.
Kết thúc tăng hai. Kai đề nghị làm thêm tăng ba nhưng Tú kiên quyết từ chối vì ngày mai có chuyến bay sớm sang Nhật chụp hình cho một tạp chí lớn. Thế là Kai đành bấm bụng thả Tú về dù rằng trông vẻ mặt anh không được tươi tỉnh cho lắm.
"Anh này! Em cũng về nhé!" Q khều khều vai Kai.
"Sao lại về?" Kai giãy nảy "Mai mình nghỉ một ngày cơ mà?"
"Em phải về. Mai em còn đưa bà đi tái khám nữa anh ạ."
"Ừ thôi. Vậy để anh bảo Tú nó đưa em về!"
"Để Tú đưa em về. Bây giờ đã hơn 12 giờ rồi. Để em về một mình Kai nó không yên tâm đâu." Tú bước tới, nắm tay cô kéo ra bãi đậu xe như sợ Q sẽ từ chối mình. Qua bao nhiêu năm làm bạn với nhau, ngón nghề mặt dày và chặn họng người khác là hai thứ duy nhất mà Tú chịu học hỏi ở Kai. Ít ra là nó cũng chứng tỏ mình có ích.
***
"Q ơi. Mày xong chưa?" Linh nhìn chiếc kim giờ đang trôi dần về phía số 8 mà sốt hết cả ruột.
"Đợi một lát tao ra ngay đây!" Q khoác vội cái áo rồi tất tả chạy ra phòng nghỉ chung.
"Làm gì mà mò dữ vậy mày?" Linh nhấc balo đeo lên vai, vẫn không quên càu nhàu.
"Mày hỏi dư thừa quá Linh. Có bao giờ con này nó không mò đâu. Phải hơm Q?" Ly nhìn Q. Nháy mắt vài cái như trêu chọc.
"Mày đá xéo tao đấy à? Còn mấy cọng lông mi để dành mà mà nháy với các anh đi, kẻo rụng hết là không có vốn mà dùng đâu."
"Mày lâu quá à!"
"Thì tao bận tập cho bé An mà. Hai tuần nữa là con bé thi chung kết rồi."
Q làm ở phòng tập này bao nhiêu năm thì An cũng theo học ở đây chừng ấy năm trời. Q quý con bé lắm. Q còn nhớ như in ngày đầu tiên An được mẹ dắt đến đây. Khi bắt gặp con bé đứng nép sau chân mẹ, đôi mắt trong veo và đen láy của con bé đã ngay lập tức thu hút cô. Thế là Q xin anh Kai cho mình được phụ trách dạy cho An.
An khá nhút nhát. Nếu không nói là con bé có vẻ trầm tính hơn nhiều so với tâm lý của một đứa trẻ 7 tuổi. Ban đầu, Q phải mất kha khá thời gian để làm quen với nó. Thậm chí con bé còn thường xuyên im lặng trước những câu hỏi của cô. Q từ chỗ ngạc nhiên đến tò mò. Là tính cách con bé vốn thế? Hay còn lí do nào khác?
Trải qua hai năm, câu trả lời cũng đã rõ ràng: Mẹ của An.
Gia đình con bé là một gia đình giàu có. An lại là con một. Ngay từ bé, An đã được mẹ đưa vào một "chương trình huấn luyện robot hoàn hảo": 5 tuổi, đi học đàn, học nhảy. 5 tuổi bắt đầu học chữ, đọc sách. Bây giờ, khi An được 7 tuổi, con bé lại tiếp tục được mẹ gửi vào trường Quốc tế. Còn những cuộc thi mà con bé phải tham gia trong một năm qua, chính Q cũng chẳng thể nhớ hết. Một đứa bé chỉ mới 7 tuổi. Phải quay vần với những bài học mỗi ngày và đáng vật với hàng ta cuộc thi lớn nhỏ mỗi năm thì liệu có thể vui cười, hồn nhiên được không?
"Lại một kỳ thi quái quỷ gì nữa? Mẹ con bé muốn nó trở thành siêu sao chắc? Mẹ nó làm mẹ mà thế thì mày lo có ích gì? Về thôi!"
"Ừ về thôi." Q thở dài.
Q trở về nhà, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút.
"Bố! Bố về khi nào vậy?" Q kêu lên. Quên cả tháo giày mà chạy sà lòng bố.
"Con gái yêu của bố! Bố mới về thôi!" Bố bật cười. Dang tay ôm lấy Q vào lòng, xoa nhẹ mái đầu cô hệt như những ngày còn bé.
"Sao hôm qua bố bảo con là ngày kia bố mới về được cơ mà?"
"Nhớ con quá nên bố phải về ngay đấy!" Nói rồi, ông búng nhẹ vào chóp mũi cô con gái một cái, ra chiều cưng nựng.
"Nào nào! Hai bố con xuống ăn cơm đi cho nóng. Các người quên mất bà già này đang mòn mỏi chờ đợi rồi." Bà Q cất tiếng gọi, vờ giận dỗi.
"Vâng ạ!" Cả bố và Q đồng thanh kêu lên. Cả nhà cùng cười vang. Ngoài trời, Sài Gòn bất ngờ mưa như trút nước. Mưa gột rửa tất cả, cái oi nóng đã đeo bám người Sài thành suốt cả tháng dài và cả sự mệt mỏi của một người nào đó vừa đáp chuyến bay trở về từ Nhật.
***
"An này, chân con còn đau không?" Q ngồi xổm xuống trước mặt An, cẩn thận nâng chân con bé lên săm soi.
Như mọi lần. Con bé chỉ dám rên khẽ mặc dù Q biết thừa là nó rất đau.
"Con đau lắm hả? Con ngồi yên đây để dì vào lấy thuốc xoa cho con nhé!"
"Dạ" Con bé đáp lại. Mặt đỏ bừng vì đau. Con bé không khóc. Nhưng Q khóc. Khóc vì xót . Khóc vì thương. Lần thứ bao nhiêu chân An trở thành như thế này Q cũng chả nhớ nữa.
"Dì Q đừng khóc."
Đôi bàn tay bé nhỏ của An vụng về lau khô giọt mắt lăn dài trên đôi gò má Q.
Q ngước nhìn con bé. Nó vẫn nhìn Q bằng đôi mắt thơ ngây như bao ngày. Cô chỉ biết thở dài, ôm nó vào lòng. Thơm lên đỉnh đầu An một cái thật sâu rồi đưa tay quẹt những giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại trên mi dài. "Con ngồi đấy nhé! Dì đi lấy thuốc."
"THUỐC CHO AI VẬY?" Giọng nói đầy lo lắng vang lên sau lưng Q. Phía cửa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Là Tú.
-END CHAP 2-
"You meet thousands of people and none of them really touch you. And then you meet one person, and your life is changed, forever."
"Bạn gặp hàng trăm người và không một trong số họ có thể làm bạn xao xuyến. Và rồi khi bạn gặp một người, cuộc sống của bạn đã hoàn toàn thay đổi, mãi mãi."
trích Love and other drugs