Cạch!
Tiếng khóa cửa vang lên giữa hành lang vắng như dấu chấm hết cho một ngày dài.
Rời studio, Tú phóng xe thẳng ra bờ sông Sài Gòn hít thở chút khí trời. Hơn hai giờ sáng, đồng hành cùng Tú chỉ còn màn đêm vắng lặng và cơn gió khẽ rít bên tai. Dù vậy, phải thừa nhận những phút giây này đây giúp cho cái đầu nóng của Tú dịu đi rất nhiều. Cảm giác yên tĩnh vây quanh làm Tú thấy thoải mái vô cùng.
Lang thang một mình dường như là sở thích của Tú. Những ngày còn ở Kohn đã thế, về với Sài Gòn vẫn là như thế.
9 năm trôi qua tựa như một cái chớp mắt.
Năm tròn 18 tuổi, Tú đi du học. Mọi thứ diễn ra chóng vánh sau một buổi chiều Tú và mẹ ngồi nói chuyện cùng nhau. Tú quyết định rời xa tất thảy những điều thân thuộc trong đời để được đến gần hơn với giấc mơ của mình. Giấc mơ tồn tại ở một thành phố quá đỗi xa lạ.
Ở cái tuổi ấy, dường như chúng ta đều tin mình có thể đương đầu với cả thế giới. Tú cũng cho là thế. Vậy là Tú hăm hở vác theo ước mơ ấy mà đi. Tú đến Đức với hành trang là hai chiếc vali cỡ lớn đựng toàn mỳ gói, vật dụng cần thiết và tất cả sự nhiệt tình của tuổi trẻ. Thế nhưng mọi thứ diễn ra không dễ dàng mấy, những chuẩn bị kỹ càng của Tú dường như là không đủ để Tú vượt qua những rào cản của cuộc sống xa gia đình và đối chọi với hàng ti tỉ thứ vấn đề khác trong đời sống của một du học sinh.
Ký ức trôi qua trong tâm trí Tú tựa hồ như một cuốn phim chiếu chậm. Những ngày vừa học vừa lao đầu vào làm mọi việc có thể làm, tối về lặng lẽ đối diện với nỗi cô đơn. Thi thoảng Tú lại gọi về nghe mẹ kể chuyện ở nhà, rồi lại kể mẹ nghe những câu chuyện không đầu không cuối của mình ở đây. Về người nhạc công già hay chơi đàn mỗi chiều ở quảng trường Wallraf bất kể ngày đông giá lạnh, về những chiếc ổ khoá đang ngày một dày thêm ở thành cầu Hohenzollern cùng lời nguyện cầu mãi mãi bên nhau của vô số những cặp tình nhân đến đây... Tú kể về mọi điều tốt lành và những thứ xinh đẹp mình thấy được bên trời Âu. Tất cả. Trừ những nhớ nhung, trống rỗng và mỏi mệt bên trong mình. Cứ như vậy suốt hai năm đầu Tú luôn khóc sau khi gác máy, những giọt nước mắt cô đơn, yếu đuối chảy xuống khi nào Tú cũng chẳng hề hay biết nhưng Tú cũng không muốn ngăn nó lại. Khóc làm Tú thấy dễ chịu.
9 năm, giờ nhắc lại chỉ còn là vài câu nói.
Tú còn nhớ, lúc Tú thông báo mình sẽ trở về Việt Nam, Hedi đón nhận nó bằng cách đánh rơi cả chiếc muỗng bạc yêu thích. Ơn Chúa, anh ấy còn đủ bình tĩnh để không làm vỡ luôn chiếc ly pha lê trên tay. Nó đắt lắm.
"Leonie, thế là điên lắm đấy!" Hedi trợn mắt nhìn anh.
"Em điên mà Hedi!"
"Ôi trời ạ! Làm ơn Leonie! Anh biết em luôn xem Châu Âu như bà cô già quá sức phù phiếm nhưng bà ta không dễ dãi chút nào đâu! Không phải lúc nào bà ta cũng chịu đặt vào tay một tay máy trẻ một cơ hội như thế đâu!"
Tú nhún vai, hớp một ngụm vang thật ngon lành, dường như không quan tâm đến những lời than thở của Hedi bên tai. Có trời mới biết Tú khát khao được trở về thế nào? Nó lớn lao đến độ, Tú quẳng luôn những cánh cửa rộng mở khác ra sau đầu để trở về Việt Nam.
Hedi không hiểu, quý cô Recci cũng vậy, không ai trong số bạn bè của Tú hiểu nổi người vừa đoạt giải thưởng nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất năm của RW lại có một quyết định mà theo họ là "trông khùng hết sức!" như vậy.
Lúc đó Tú không nghĩ nhiều, Tú muốn về Việt Nam, chỉ có vậy thôi.
Nhưng mọi chuyện có vẻ ồn ào hơn Tú nghĩ.
Gia đình Tú chào đón Tú trong niềm vui đoàn viên, Tú hiểu. Nhưng sự chú ý của truyền thông khiến Tú bối rối tợn. Tú trở về và trở thành gương mặt mới sáng giá mới để bàn tán của giới truyền thông. Tài năng được thừa nhận, ngoại hình hoàn hảo và gu thời trang ấn tượng biến Tú thành một ngôi sao mới dù Tú có muốn thừa nhận hay không.
Một lần nữa, Tú mặc kệ. Những điều ấy cũng giống như những gì Tú đã đạt được ở nước ngoài, nó không có ý nghĩa với Tú. Có điều thành công thì thường đi kèm với danh tiếng và đồng nghĩa luôn có một khối lượng đồ sộ công việc cần phải làm. Thật dễ hiểu khi hầu hết thời gian trong ngày Tú dành để vùi mình ở studio.
Điều đó luôn làm người mẹ yêu quý của Tú phiền lòng và hễ có cơ hội bà sẽ ngay lập tức gây áp lực lên đôi tai của đứa út.
"Con yêu! Mẹ nghĩ con nên cút đến studio mà ở. Nhà mẹ không phải là khách sạn hạng sang!"
Bà nói bằng giọng dịu dàng tựa hồ như một người đã làm trong ngành dịch vụ lâu năm. Nhưng hẳn nhiên không phải là thế. Bởi không một nhân viên dịch vụ nào lại dùng từ "cút" để nói chuyện với khách hàng.
Là một "khách hàng thân thiết" đang ăn nhờ ở đậu tại đây, Tú biết phương thức tốt nhất để đáp lại là vờ như thính giác của mình có vấn đề.
Tám giờ sáng.
Tú xuống dưới lầu. Mùi điểm tâm sáng thơm nức đang tản ra khắp nhà. Theo thói quen, Tú tìm xuống bếp. Con Ken không biết chui từ đâu ra cũng lẽo đẽo theo theo sau.
"Mẹ! Hôm nay mẹ nấu gì mà thơm dữ vậy?"
"Bánh canh cua. Thích không?"
"Mẹ nấu gì con chẳng thích!" Nói rồi Tú lẻn ra sau lưng, ghé đầu, đặt môi hun một cái "chóc" lên gò má bà nghe thật kêu.
"Cảm ơn lời khen của con. Một tô năm mươi nghìn."
Tuyệt!
Phải trả tiền phần ăn sáng trong chính ngôi nhà của mình. Tú rên rỉ trong đầu.
"Thế thì hai tô!" Tú nhe răng cười.
***
Tú khởi động máy tính, loay hoay chỉnh lại đống dây cáp và kiểm tra ánh sáng. Hôm nay sẽ là một ngày dài đây. Tú thầm nghĩ.
"HÙ!" Tú giật bắn mình. Lúc hoàn hồn quay sang chỉ thấy mỗi Kai ôm bụng cười nắc nẻ.
"Thằng chó này!"
"Ê! Hong có chửi bạn à nha! Người nổi tiếng hong có vậy nha!"
Tú nhe rằng cười rồi chạy như bay đến kẹp cổ thằng bạn mình.
Oạch một cái, Kai nằm lăn dưới thân Tú, nhưng không chịu thua, anh nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm kẹp kia, nhảy phốc một cái lùi về sau thủ thế. Studio trong chớp mắt biến thành võ đài.
Trợ lý của Tú. Vũ công của Kai. Bọn họ trố mắt chứng kiến màn chào hỏi "thân tình" giữa hai người bạn thân. Quả thực được mở mang tầm mắt.
Màn tỉ thí võ công kết thúc khi cả hai nhận ra có quá nhiều ánh nhìn đang hướng về mình. Những người còn lại dường như đều có chung một cảm nghĩ "chỉ những người điên mới chơi được với nhau!"
Ngày còn cấp ba, Tú nằm trong diện học sinh ưu tú của trường nhưng không phải dạng dễ tiếp xúc. Tú hầu như không có bạn, cũng không có nhu cầu kết bạn. Là Kai, một thằng cá biệt đâm đầu vào vị trí bạn thân của Tú. Đừng nói là giáo viên, đến đám bạn bè cùng lớp còn không thể hiểu thứ gì đã kết nối hai đứa chẳng có điểm gì giống nhau này thành một cặp bạn bè thân thiết đến vậy?
"Mọi người đến đủ rồi chứ?"
"Rồi. Đã điểm danh. Quân số không thiếu một ai!"
Tú quay đầu nhìn về sau. Không hề ngờ rằng bạn mình là ông chủ của từng đó nhân viên. Nhân viên của Kai độ cỡ 20 người, hầu hết trong số đó là vũ công. Ai nấy đều trông khoẻ mạnh và rạng rỡ. Có lẽ đặc thù nghề nghiệp đã cho họ có một cơ thể dẻo dai vì được vận động thường xuyên và được tiếp xúc với âm nhạc hằng ngày, chúng đều là những yếu tố tốt lành cho đời sống. Đột nhiên Tú nhớ ra trước đây cũng có lúc mình từng hệt như họ... Chỉ là Tú đã chọn rẽ ngang một con đường khác.
Ơn trời, dù là con đường Kai đi hay lối đi Tú chọn đều có vẻ mang lại cho hai người bọn họ niềm vui và thành công nhất định trong đời. Đánh đổi rất nhiều mồ hôi và nước mắt, cuối cùng cũng có thể nở nụ cười sau cuối.
Bộ ảnh ngày hôm nay Tú chụp cho Kainer cũng mang ý nghĩa đặc biệt, đại biểu cho cột mốc 3 năm Kai thành lập phòng nhảy và vũ đoàn cho riêng mình. Là bộ ảnh kỷ niệm đứa con tinh thần của bạn thân mình càng khiến Tú chuyên tâm chuẩn bị hơn. Dù là concept cho cả 20 con người hay riêng lẻ từng thành viên Tú đều đã dàn ý tưởng từ lâu, giờ chỉ còn bắt tay vào thực hiện mà thôi.
Trước tiên tất cả các thành viên được sắp xếp chụp chung với nhau, theo đúng ý tưởng mà Tú và Kai đã bàn từ trước. Mọi người sẽ trở thành những con rối được điều khiển để nhảy múa, cánh tay sẽ được treo lủng lẳng trên mấy sợi dây cáp. "Tư thế này sẽ khiến tay, vai hơi mỏi và khó chịu một chút nhưng mọi người cố gắng chút nhé!" Tú khẽ giơ tay ra hiệu. Tuy là động viên nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm túc.
Sau những lúng túng, bỡ ngỡ ban đầu dưới hướng dẫn tận tình của Tú mọi người dần bắt đầu vào guồng và phối hợp với nhau tốt hơn rất nhiều. Kết quả là sau hơn một giờ chụp liên tiếp kết quả của shoot hình chung khá mỹ mãn.
Đến shoot chụp riêng mỗi thành viên, trong lúc nghỉ ngơi đợi mọi người make up lại Tú quyết định ra ngoài ban công tranh thủ hít thở khí trời một chút.
"Bây giờ cháu về với bà nhé? Cháu không yên tâm chút nào... Không sao đâu! Cháu sẽ nhờ anh Kai nói giúp, chắc là sẽ được thôi. Sức khoẻ của bà mới là quan trọng..."Tú ngẩng đầu quay sang phía phát ra giọng nói tha thiết kia. Ra là một thành viên trong đoàn của Kai.
Cuộc gọi kết thúc, cô khẽ thở dài một cái, Q nhét điện thoại vào trong túi áo toan xoay người trở vào trong thì chạm mặt Tú. Cô thoáng giật mình.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ tại cái ban công nhỏ xíu này như ngưng lại. Duy chỉ có sự ngượng ngùng vẫn tiếp tục cuộc xâm chiếm đến từng phần tử không khí. Tú cũng chẳng hiểu vì lẽ gì mà bỗng dưng mình lại đứng ngẩn ra đấy. Ừ thì Tú biết rõ ràng rằng mình đứng đang ngẩn ra nhưng mà dù biết Tú cũng không muốn động đậy gì cả.
Sự lặng yên đến mức ngượng ngùng không kéo dài lâu. Gạt bỏ sự bối rối qua một bên, Q quyết định tiến tới, khẽ cúi đầu chào rồi lách qua người Tú trở vào trong. "Khoan đã..." Tú ngập ngừng. "Bà của em không khoẻ hả?"
Q khựng lại vì câu hỏi bất ngờ.
"Vâng..." Q bối rối... Dường như Tú đã nghe thấy tất cả.
"Tú xin lỗi, lúc nãy Tú vô tình nghe thấy thôi... Tú nghĩ sức khoẻ của bà quan trọng hơn. Em nên về với bà ngay đi. Phần chụp hình của em, Tú sẽ thu xếp."
"Thật ạ?" Q ngẩng đầu nhìn Tú với vẻ ngạc nhiên xen lẫn biết ơn.
"Ừ. Em cứ về đi không sao đâu!" Tú trả lời bằng một giọng chắc nịch mà chính Tú cũng cảm thấy nghi ngờ. Bởi Tú không hề thích phải dời lại lịch làm việc với bất kì ai, hơn nữa thời gian này thật sự không thích hợp để có thêm bất kỳ cuộc hẹn làm việc bổ sung nào.
Nhưng hôm nay, Tú lại phá lệ bởi một cô gái mà mình mới gặp lần đầu.
***
"Được rồi. Hôm nay các bạn làm tốt lắm, hẹn gặp lại các bạn vào thứ 5 tới nhé!" Như thường lệ Q kết thúc buổi tập bằng nụ cười thật tươi. Chào tạm biệt các học viên trong lớp rồi thu dọn đồ đạc trở về phòng thay đồ.
"Q ơi! Anh nói này."
Q ngoái đầu nhìn. Là Kai.
"Vâng! Chuyện vậy anh?"
"Tú nó vừa gọi anh nhờ nhắn em là tối mai em có thời gian không để nó lên lịch chụp."
"Vâng em rảnh!"
"Okay! Vậy tí nữa anh sẽ gọi cho nó."
"Mà anh này! Hôm trước, em về Tú có nói gì không ạ?"
"Nó chỉ bảo anh để em về đưa bà đi khám, rồi nó sẽ sắp lại lịch chụp riêng cho em sau thôi."
"Vậy ạ?"
"Ừ... Em sắp xếp tối mai hoàn thành luôn cho xong. Dạo này nó bận ngập đầu. Lịch chụp, phỏng vấn các thứ. Đến anh muốn gặp nó còn khó nữa là..."
Đúng lịch hẹn, sau khi kết thúc buổi dạy ở phòng tập Q tìm đến studio của Tú để hoàn thành nốt bộ ảnh. Nhưng người tính không bằng trời tính, điện cúp đột ngột trong ánh mắt ngỡ ngàng của toàn bộ ekip.
"Mọi người chịu khó đợi một lát nữa xem nếu 30 phút nữa mà vẫn không có điện thì hoãn lại chứ biết làm sao?"
Nghỉ ba mươi phút cả kíp chụp rủ nhau đi ăn tối, riêng Tú từ chối với lý do bản thân hơi mệt muốn nghỉ ngơi. Tú muốn tận hưởng sự tĩnh lặng riêng tư.
"Tú không đi cùng mọi người ạ?" Giọng con gái vang lên làm Tú thoáng giật mình. Nghiêng đầu nhìn sang phía phát ra tiếng nói, bằng chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại của buổi hoàng hôn, Tú lờ mờ nhận ra khuôn mặt của Q, cô đang đứng ở đầu kia của ban công khuất sau mấy chậu lan mà Tú vẫn hay nói đùa với mọi người là treo cho có chút màu sắc.
"Sao em lại ở đây? Tú tưởng em đi cùng mọi người?"
"Em không." Q trả lời, có chút ngập ngừng.
"Bộ em ngại hả?" Tú bật cười.
"Vâng. Có chút chút."
"Người quen cả mà, đã từng làm việc chung rồi em đừng ngại... Hôm trước, bà em có sao không?"
"Bà không sao, chỉ hơi mệt một chút nhưng cũng may là không có g..." Do dự một chút Q quay sang nhìn Tú. "Chuyện hôm trước em cảm ơn Tú nhé! Em biết Tú là rất bận..."
"Không sao đâu."
"Vâng."
Mọi thứ sau đấy rơi vào yên lặng, bầu không khí ngượng ngùng của lần chạm mặt trước lại không mời mà đến khiến cả Tú lẫn Q đều cảm thấy bối rối không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc đó dàn đèn led trên bảng hiệu studio vụt sáng phá vỡ thế khó xử đang vây lấy cả hai, mọi người cũng vừa về kịp, chẳng ai bảo ai tất cả lại lao vào chuẩn bị cho buổi chụp .
Chụp riêng một mình tốn khá nhiều thời gian hơn nữa Q không phải là người mẫu chuyên nghiệp. Cũng như mọi người ở phòng tập hôm trước Tú cũng phải hướng dẫn lại khá nhiều nhưng bây giờ ở đây chỉ có mình Q, điều đó làm cô cảm thấy lúng túng hơn, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, đôi gò má cũng bắt đầu đỏ ửng lên cả rồi.
"Chỉ chụp hình thôi mà, mày đừng căng thẳng thế!" Q tự nhủ.
Còn Tú. Tay vẫn đưa máy lên rồi lại hạ xuống cân chỉnh, rồi lại bấm xoành xoạch. Miệng vẫn liếng thoắng chỉ đạo không ngừng như mọi khi. Nhưng khác với vẻ nghiêm túc đến lạnh lùng thường thấy, hôm nay trông Tú có vẻ dễ chịu và kiên nhẫn hơn rất nhiều khi hướng dẫn cho Q.
Thi thoảng, Tú buông máy, chạy lại phớt nhẹ phần tóc mái trên trán Q đang lệch đi vì tạo dáng. Những lúc như thế, dù không hề cố ý và hoàn toàn chỉ vì công việc nhưng Tú luôn cảm thấy lòng mình đang dâng lên một thứ cảm giác không tên. Không rõ ràng.
Tú không biết Q nghĩ gì? Nhưng Tú thì cảm thấy có cái gì đó khiến mình đang mất tập trung.
Dù vậy, Tú thì vẫn là Tú. Bằng sự chuyên nghiệp của một nhiếp ảnh gia hàng đầu, Tú nhanh chóng gạt qua những cảm xúc cá nhân để tiếp tục hoàn thành những shoot hình cuối cùng trong bộ ảnh một cách không thể hoàn hảo hơn.
Lịch hẹn với Q cũng là buổi chụp cuối cùng trong ngày. Chín giờ tối, mọi người bắt đầu sắp xếp dọn dẹp lại rồi rủ nhau về cả, studio bây giờ chỉ còn mỗi Tú và Q.
"Sao em còn ở đây?" Tú ngạc nhiên khi thấy Q vẫn đang ngồi yên trên băng ghế dài phía góc phòng.
"Em đợi Tú." Q đáp. Vẫn bằng cái giọng lí nhí như mọi khi.
"Hình như Tú vẫn chưa ăn tối. Hôm nay, em mời Tú thay cho lời cảm ơn nhé! Được không?"
Lời đề nghị này làm Tú cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng cái bao tử trống rỗng háu đói đã kêu réo đến từng nơ ron thần kinh của chủ nhân nên Tú cũng không muốn từ chối.
Lòng vòng mãi, cuối cùng cả hai chọn một nhà hàng Quảng Đông để ăn tối. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên kể từ ngày về nước Tú ăn ở một nơi không thuộc phạm vi trong nhà và studio.
Suốt ba tháng qua, Tú vùi đầu vào những cái hẹn chụp hình cho tạp chí, trả lời phỏng vấn... rồi lại phải phân thân cho việc khai trương studio riêng, vậy nên cũng không lạ gì cái cảnh ở nhà ăn cơm mẹ nấu, ở studio ăn cơm hộp trợ lí mua cho. Lần đầu ăn tối ở ngoài, lại với một người mình chỉ mới quen như Q chẳng hiểu nghĩ gì Tú lại mỉm cười.
- END CHAP 1-
"Love is like the wind, you can't see it but you can feel it."
"Tình yêu giống như một cơn gió, không thể thấy nhưng lại có thể cảm nhận được."
trích A walk to remember