Trước đó ta đã nhanh chóng đọc hết tất cả những chuyện mà chị khoá trên đã trải qua khi đến nơi này, ta cảm thấy ta và nàng ấy hoàn toàn đã xuyên không sai rồi.
Nếu đưa ta trở về triều đại nhà Lý, ta có thể nắm chặt được Lý Thừa Phong rồi gạt sang một bên hay không, đó là vấn đề tình cảm, nếu đám thế gia uy hiếp ta, ta hoàn toàn có thể lôi kéo nhóm này đả kích nhóm khác. Dù sao tính tình con người đều giống nhau ở chỗ chính là đao không chém trên người mình sẽ không thấy đau. Mọi người hợp sức, tịch thu tài sản một thế gia trước, không những có thể thả một nhóm nô tỳ, quốc khố cũng có một phần tiền mà còn có thể nuôi dưỡng được người thừa kế thế gia.
Bây giờ có thể từng bước từng bước xâm chiếm Tam gia, ngày mai có thể từng bước xâm chiếm Ngũ gia, để cho bọn họ nối giáo cho giặc chạy tới nuôi ta, cuối cùng bị ta khống chế quyền lợi sít sao, cải cách mà không cần bất kỳ cuộc chiến nào.
Kết quả chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca qua đời, với bộ máy bạo lực của quân đội đánh long trời lở đất dễ như trở bàn tay.
Nếu để Hoắc Ẩn Ca đến nơi này, ta dám nói với kinh nghiệm thất đức nhiều năm của nàng ấy, chắc chắn có thể ngang tài ngang sức đuổi kịp Tây Lăng Tử, hơn nữa ta cũng không cần hao tâm tổn trí giết Phùng Nhiễm trước, tiếp tục giúp Quách Uẩn đoạt quyền, sau đó đánh Phù Yết, rồi đánh Lang Hoàn, mỗi ngày lo lắng về Tây Lăng Tử đến trọc đầu.
Ông trời gian xảo, đây là đang chơi ta à?
Ta thầm mắng một câu, cam chịu số phận phiên dịch quyển thứ nhất binh pháp và quyển thứ tư vũ khí của chị khoá trên, bắt đầu tìm mật mã đối phó Tây Lăng Tử.
“Bị hạn chế quốc lực, bất cứ vương triều Trung Nguyên nào có chỉ số IQ từ sáu mươi trở lên cũng sẽ không chọn kỵ binh bọc thép làm đội quân chủ lực, bởi vì giá cả thật sự quá thấp. Các quốc gia có đủ kỵ binh bọc thép nổi tiếng trong lịch sử như Liêu quốc và Bắc Nguỵ, kỵ binh bọc thép của bọn họ hoàn toàn là phiên bản nâng cấp của quân đội du mục. Một hình thức khác chính là vào thời Hậu Kim, bọn họ đã dùng một phần kỵ binh bọc thép làm trụ cột, kết hợp với một số lượng lớn quân đội làm bia đỡ đạn của các dân tộc khác. Còn có một loại hình thức kỵ binh dựa trên cơ sở kinh tế của hệ thống chư hầu ở Tây u. Kiểu cuối cùng chính là kỵ binh của Thành Cát Tư Hãn ở Mông Cổ. Ba kiểu trước đều có thể dùng phương pháp để khắc chế, nhưng nếu như ngươi không may gặp phải loại cuối cùng, ở đây tặng thêm cách điều chế độc dược, sau khi điều chế xong lại kết hợp nước, cả người sẽ rơi vào giấc mộng ấm áp rồi chết đi trong lúc ngủ, hoàn toàn không có đau đớn gì…” Đọc đến đây, ngũ quan ta đông cứng lại.
Không hổ là chị khoá trên làm hết mọi việc, phản bác lại mọi câu nói ở trong trường học, ngay cả việc đánh giặc, thua chết thế nào cũng sắp xếp rõ ràng.
Mặc dù với thông tin hiện có, ta cảm thấy Bắc triều của Tây Lăng Tử là kiểu thứ nhất, nhưng cánh tay ta vẫn run rẩy, phiên dịch phương thuốc ra, gọi Dao Dao tới, dặn dò nàng ấy đưa Du Đương Quy, để Du Đương Quy tìm một tù binh của Bắc triều thử nghiệm xem toa thuốc có hữu hiệu hay không.
Lỡ như không may thua dưới tay Tây Lăng Tử, mỗi người uống một viên, trên đường hoàng tuyền cũng không quá cô đơn.
Phủi phui cái miệng! Ta đang nghĩ cái gì thế này! Quả nhiên ta đã bị lạc lối bởi chị khoá trên.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ta thắp một chiếc đèn dầu hoa, rồi lại tiếp tục đọc.
“Đầu tiên chúng ta hãy ứng phó với kiểu thứ nhất, nếu như ngươi là người ở các triều đại phía Nam, đồng thời bất hạnh phải chịu sức ép từ những cuộc Bắc phạt đã cố ý hết sức nhưng không có kết quả, ồ, chuyện này thật sự quá xui xẻo, để ta xem xem người nào lại thảm như thế, chắc hẳn bình thường đều cắn hạt dưa uống coca cũng chỉ có thể thổi ra bốn chữ ‘Cảm ơn quan tâm’ to tướng…”
Chị khoá trên, chị à, đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, phải có hình tượng, hu hu hu.
Nghĩ tới Tĩnh Vương đang nằm trong quan tài và Quách Uẩn – Người kiếp trước bị Tây Lăng Tử chôn sống, ta và Lục Cô Nguyệt buồn bã đến mức rụng một mảng tóc lớn, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Lau đi giọt nước mắt cay đắng, ta tiếp tục đọc.
“Sau khi thương tiếc ba giây xui xẻo này, chúng ta bắt đầu đi vào vấn đề chính, bình thường mà nói, khi ứng phó với kỵ binh phương Bắc, việc các triều đại phía Nam phải làm chính là từ bỏ một lượng lớn bộ binh có tư chất trung bình, đổi thành bộ binh hạng nặng. Chỗ lợi hại nhất của kỵ binh bọc thép chính là một khi phát động đánh thẳng vào chiến trường trực diện thì nó sẽ tạo thành áp lực và kinh hoàng về mặt tâm lý trong lòng bộ binh tư chất thấp, có ích cho việc phá huỷ tinh thần và tổ chức của đội quân đối thủ. Tham khảo triều đại cuối Tuỳ đầu Đường, sự thống trị của Vương Thế Sung đã bị huỷ ở chỗ này, bộ binh của hắn ta có số lượng khổng lồ, thế nhưng tư chất tác chiến lại kém, bị kỵ binh bọc thép của Lý Thế Dân bao vây xung quanh, đánh hỏng cục diện, thế nhưng nếu đội quân này đổi thành bộ binh hạng nặng thì mọi chuyện sẽ khác, cho dù là Lý Thế Dân cũng phải thành thật ngồi xổm nới đầu tường, cậy vào thành tường làm phòng thủ.”
Giống như Quách Ninh, suy nghĩ của Quách Uẩn đối với việc “lấy bộ binh hạng nặng ứng phó với kỵ binh” của ông cha giống nhau như đúc.
Nếu như chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca gặp được Quách Uẩn, chắc hẳn cũng sẽ đánh giá cao người nhỉ?
Sau đó ta đọc một số quan điểm của chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca đối với một vài bộ binh hạng nặng bao gồm cả áo giáp vũ khí, hạ bút như bay, vừa ghi chép vừa suy nghĩ xem những lý luận nào có thể ứng dụng lên Tuyên Phủ quân của ta.
Trời đã sáng choang lúc nào không hay.
Dao Dao không ngủ suốt cả đêm, ngáp một cái, lúc này ta mới phản ứng lại, nhìn quầng thâm dưới mắt nàng ấy, dặn dò nàng ấy lấy cho ta một chậu nước để ta rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi. Ta tuỳ ý xoa xoa mặt, sau đó vùi đầu vào trong tưởng tượng của chị khoá trên.
Tưởng tượng thứ hai của chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca chính là chiến xa xe trận.
“Ta có một người bạn… người bạn này không phải bản thân ta, mà họ Từ tên Tử Dương, khi còn sống nàng ấy đã từng nói tới một phương án để kiềm chế kỵ binh bọc thép, mặc dù phải cân nhắc tới nhân tố kinh tế và năng lực sản xuất trung bình, đã bị ta bác bỏ, thế nhưng ta cảm thấy vẫn có thể được.”
Nét mực trong sổ tay rõ ràng, duy chỉ có nét mực trên chữ Từ Tử Dương này lại có dấu vết bị nước làm nhoà.
Có lẽ khi viết đến ba chữ Từ Tử Dương này, chị khoá trên đã bật khóc.
Ta nhớ tới ghi chép có liên quan tới Từ Tử Dương trong “Tuỳ Thư”, đưa ngón tay ra vuốt ve nước mắt của chị khoá trên, muốn an ủi cô ấy, bọn họ đã cách nhau trăm năm, âm dương cách biệt.[yeungontinh(.)vn]
Ta lại cảm thấy có chút hâm mộ cô nương tên Từ Tử Dương này.
“Năm đó, Từ Tử Dương có một ý tưởng, chính là dùng chiến xa bảo vệ bộ binh hạng nặng để khắc chế kỵ binh bọc thép, trong trận đấu đánh đánh Hung Nô cũng từng dùng phương pháp này. Mặc dù chiến xa rất tốt, nhưng cũng vô cùng tốn tiền, ngân khố của ta không đủ để chống đỡ, vì thế ta đã bác bỏ thỉnh cầu của Tử Dương quân. Sau đó ta thành lập nhà Tuỳ, trên thảo nguyên phương Bắc xảy ra nội chiến, đánh nhau đến chết đi sống lại, ta không cam tâm xuôi về phương Nam, nên không cần thiết phải đối phó với kỵ binh của phương Bắc, thế nên đến khi Từ Tử Dương qua đời, chiến xa cũng chỉ nằm trong tưởng tượng mà thôi.”
“Nguyên lý của ý tưởng này chính là kỵ binh hạng nặng cũng không thể phá nổi sự phòng thủ mạnh mẽ của chiến xa xe trận từ phía chính diện, dưới sự bố trí dày đặc mạnh mẽ trong một không gian hẹp, những khinh kỵ binh thiếu giáp bảo hộ rất khó xông vào đánh giáp lá cà với chiến xa, thế nên không cần biết có bao nhiêu khinh kỵ binh đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ có thể vây quanh chiến xa. Tầm bắn và lực sát thương của kỵ cung hoàn toàn không thể so sánh với cánh tay nỏ thần và nỏ mạnh của bộ binh hạng nặng, vì thế cho dù bắn cũng không có ý nghĩa gì. Nhạc phi cũng đã Bắc phạt theo nguyên lý như vậy, người Kim chỉ có thể bao vây nhìn quân đội của hắn ta tiến vào bắc từng chút từng chút, không còn bất kỳ cách nào nữa.”
Ta lập tức nhớ tới quyển “Bất Công” kia của Lý Yến Trinh, nếu như ta đoán không lầm, bây giờ bản vẽ chiến xa đang nằm trong tay Sở Tuân, hơn nữa phần bị vô tình đốt một nửa chính là bản vẽ nỏ đệm.
Ta lập tức sai người gọi Lục Cô Nguyệt tới, ném nội dung đã phiên dịch cho nàng ấy: “Tỷ nghiên cứu thứ bên trong này một chút, sau đó sai người chạy tới toàn bộ biên giới của Nam triều, Bắc triều, Phù Yết, Lang Hoàn, tìm kiếm bản dập của ‘Bất Công’, chuyện này phải được tiến hành trong bí mật, đừng để lộ bất cứ manh mối nào.”