“Ngươi đang đau lòng.” Trương Kính Tiên nhíu mày, ngồi bên cạnh ta: “Có thể nói cho ta biết vì sao không?”
Thấy ta không để ý tới nàng ta, Trương Kính Tiên ôm đầu gối, tự nhiên nói tiếp: “Khi ta còn nhỏ, mẫu thân ta cũng thường nhìn ra ngoài đình viện như thế.”
“Khi còn trẻ bà ấy là tài nữ nổi tiếng khắp Nhữ Nam, sau đó gặp cha ta, chính bản thân bà ấy cũng cảm thấy tương tư, vừa xa xôi vừa gần gũi, trên thực tế cha ta chỉ muốn mượn danh tiếng tài nữ của bà ấy, làm tiền đề cho Trương thị, làm rạng rỡ cho con đường làm quan của mình.”
“Mẫu thân ta không hận ông ta, bởi vì ông ta cho mẫu thân ta một cuộc sống xa hoa giàu sang phú quý, cũng để ta trải thời thiếu nữ trọn vẹn không buồn không lo. Từ nhỏ đến lớn quần áo trong tủ quần áo của ta cũng nhiều nhất trong số các khuê tú ở Đế đô.”
“Nhưng ta đoán mẫu thân ta đã hối hận.”
Nghe thấy câu này, ta hơi tò mò: “Mẫu thân ngươi kể khổ với ngươi?”
“Mẫu thân ta không cho ta đi học, ta không đọc nhiều sách, biết chữ cũng không nhiều lắm.” Trương Kính Tiên cười khổ không thôi, tự nhiên nói ra.
“Sau khi nương ta qua đời trong buồn bực, ta vừa vào cung đã trở thành quý phi, nhận hết sủng ái, thế nhưng khi Quách Uẩn yêu cầu Ly Châu ép buộc ta đi học, ngay cả hoàng đế cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, ta càng thảm hơn nữa, bị nàng ta ép mỗi ngày đều phải đi học cùng Quách Triển Nhan, đúng là khổ hình.”
“Sau đó Quách Uẩn chán ghét cuộc sống như thế này, nàng ta muốn đoạt quyền, nên bàn bạc với ta bày ra một vở kịch hay, thế là nàng ta tiến vào lãnh cung còn ta và Quách Triển Nhan cũng không bị thái phó mắng nữa.”
“Sau khi đọc sách rồi ta mới hiểu vì sao nương ta lại không cho ta đi học. Dân chúng bên ngoài vì nạn đói mà ăn thịt lẫn nhau, trong cung vẫn còn dùng thóc lúa nuôi khổng tước màu xanh để các quý nhân vui đùa. Trước kia khi ta chưa đọc sách, ta không hiểu được vì sao có người dân dám can đảm đứng ra dùng những lời nguyền rủa cay độc để nhục mạ hoàng thất. Sau này khi ta đọc sách, đã hiểu ra tất cả, nhưng thân này ở trong thâm cung, không bất lực.”
“Ngày Quách Uẩn vừa mới đoạt quyền, những tấu chương vạch tội ta là yêu phi hoạ quốc gần như có thể chôn sống cả người ta. Vì để chặn miệng dân chúng, nàng ta đã lột sạch quần áo của ta, đuổi vào lãnh cung, Trương gia cũng bị vạ lây.”
“Ta đã cho rằng cả đời mình cứ như thế, ở trong lãnh cung có ăn có uống cũng không tệ, sau đó ngươi xuất hiện.”
“Phi tần trong hậu cung nhiều như vậy, nhưng từ trước đến giờ ta cũng chỉ vừa sợ vừa kính đối với Quách Uẩn, nàng ta đã đọc rất nhiều sách, võ công cũng không tệ, thông hiểu chính sử, còn có thể giao thiệp với các đại thần, mạnh hơn đám người dùng nhan sắc để làm việc, sau khi hoa tàn ít bướm có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào như chúng ta gấp trăm gấp ngàn lần.”
“Lúc gặp được đối tượng nào đó mà bản thân mình không thể theo kịp, ta thường sẽ dễ dàng thất thố. Lúc ở trong cung, ta đối nghịch với Quách Uẩn, nàng ta cũng không thèm để ý đến ta. Ta biết, nàng ta xem thường mình.”
Nước mắt Trương Kính Tiên rơi xuống.
“Sau đó, ngươi kéo ta ra khỏi lãnh cung, để cho ta tiến quân doanh làm nhạc phủ, việc hành quân đánh giặc ta cũng tham gia, ta cũng có được công trạng, binh pháp cũng học, võ nghệ cũng có. Lúc này Quách Uẩn mới nguyện ý nhìn thẳng vào ta, sau này nàng ta mới chân chính nhìn ta như một con người.”
“Nhưng ngươi lại bắt đầu thân thiết với nàng ta, sao ta lại xui xẻo như thế chứ? Ngay cả ánh sáng duy nhất của ta, nàng ta cũng phải cướp luôn sao? Rõ ràng nàng ta đã có nhiều thứ như thế, cũng chẳng thiếu một người như ngươi.”
Ta dở khóc dở cười vỗ vỗ vai Trương Kính Tiên: “Thật ra tất cả mọi người đều tôn trọng ngươi, trước đó Lục Cô Nguyệt còn nhắc tới, nói không thể xem thường con người ngươi được, võ nghệ học được rất tốt.”
“Đó là đương nhiên! Từ năm năm tuổi ta đã bắt đầu học vũ đạo, ước chừng đã nhảy múa được hai mươi năm rồi! Nếu xét về tính cân đối, nhịp nhàng, trên toàn bộ Đế Đô này, nếu ta nói mình thứ hai thì không ai dám nói mình đứng nhất.” Trương Kính Tiên thật sự là một cô nương rất dễ dỗ dành, ta vừa nói sang đề tài khác, nàng ta cũng nhanh chóng nói theo ta.
Sau đó ta nhích đến gần mặt nàng ta, nghiêm túc nhìn thẳng nàng ta, nói: “Từ trước đến nay Quách Uẩn chưa từng xem thường ngươi, nếu như người thật sự xem thường ngươi thì sẽ không ép buộc ngươi đi học cùng với Quách Triển Nhan. Ta đoán người cảm thấy, ngươi xinh đẹp như thế, hẳn nên đọc nhiều sách một chút, để cho bên trong cũng giống như bên ngoài.”
“Ngươi là người không thể thay thế trong Tuyên Phủ quân, không có tiếng trống chỉ huy của ngươi, các binh lính và ta sẽ mất phương hướng.”
“Ngươi nói ta là ánh sáng của ngươi, nhưng trên thực tế mỗi lần ra chiến trường ta đều rất lo lắng, giang sơn Nam triều vốn không yên, ta sợ ta đánh thua sẽ mất nước thật sự. Thậm chí có rất nhiều lần, bề ngoài ta tỉnh bơ như thế, nhưng thật ra trong lòng suýt nữa đã không cầm cự được rồi. Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, cho dù là ngươi hay là mấy người Lục Cô Nguyệt, nếu ta thua thì các ngươi sẽ thế nào đây? Cho nên ta phải kiên trì đến cùng.”
“Thật ra mọi người đều đang che chở lẫn nhau, không có ai là ánh sáng của ai cả, ta thật lòng xem ngươi như muội muội mà đối đãi.”
Trương Kính Tiên vừa mới khóc, lớp cải trang trên mặt cũng biến mất hết, khôi phục vẻ xinh đẹp vốn có, nàng ta nhìn chằm chằm ta, đột nhiên thở dài một cái: “Nếu như ngươi gặp ta sớm một chút, có khi nào sẽ thích nhìn ta nhảy múa không? Đến lúc đó để cái đồ chó má Quách Uẩn kia âm thầm đau lòng, kêu cha gọi nương.”
Ta sờ mái tóc nàng ta một cái, giọng điệu ôn tồn: “Có lẽ vậy.”
“Được, đến kiếp sau, ta nhất định phải chạy nhanh hơn Quách Uẩn, đến lúc đó ngươi phải nhìn ta nhảy múa trước, rồi hãy gặp Quách Uẩn.” Trong ánh mắt Trương Kính Tiên đều là sự bi thương, thế nhưng trên miệng lại treo nụ cười nhàn nhạt: “Để lại ký hiệu trên người ngươi, để tránh ngươi quên ta.”
Nàng ta cúi đầu xuống, nhanh chóng cắn lên cánh tay trái của ta, sau một cảm giác đau đớn kịch liệt vang lên, trên cánh tay ta để lại hai dấu răng đầm đìa máu, sau đó nàng ta lấy hoa Hồng Lam mà Du Đương Quy đưa cho nàng ta từ trong lồng ngực, đặt hoa Hồng Lam vào trong lòng bàn tay vò nát, thoa lên trên dấu răng.
“Chờ vết thương lành rồi, sau này sẽ để lại một vết sẹo đỏ không bao giờ khỏi.” Trương Kính Tiên làm xong những chuyện này, lập tức ôm lấy ta thật chặt, không buông tay.
Ta cũng không kêu đau.
Sự trả giá mà Trương Kính Tiên dành cho ta, vẫn nhiều hơn những gì ta dành cho nàng ta, nếu làm như vậy có thể khiến nàng ta vui vẻ một chút, ta cũng đồng ý.
“Qua hôm nay, sau khi trở về Nam triều, ta cũng không thể dính lấy ngươi nữa rồi. Ta đã là nhạc phủ, nếu tinh thần còn thấy buồn bã vì ngươi thì người ta sẽ cười nhạo ta mất.” Trước ngực ta ướt một mảng, ta biết đó chính là nước mắt của nàng.
Ta vỗ nhẹ sau lưng nàng ta, ta dùng sự yên lặng đáp lại nàng ta.
Thật lòng xin lỗi, cứu ngươi ra khỏi lãnh cung nhưng vì quá bận rộn nên không thể để mắt đến ngươi.
Sau khi trở về doanh trướng ở Hà Nam, Quách Triển Nhan ra lệnh cho Ly Châu cầm lấy hai quyển sổ tay do chị khoá trên xuyên không để lại cho ta, ta tập hợp đủ bốn quyển, bắt đầu ngồi trên bàn phiên dịch tiếng latinh.
Binh pháp là thứ quan trọng nhất, việc đánh thắng Phù Yết sẽ dựa vào việc đánh bất ngờ, tấn công chớp nhoáng, đánh thắng Lang Hoàn sẽ dựa vào ôn dịch, mặc dù Tây Lăng Tử còn trẻ tuổi, thế nhưng nếu để nàng ta đối đầu trực diện với ta trên chiến trường trong điều kiện binh lực gần như tương đương nhau, ta chỉ nắm chắc bảy phần là có thể hợp táng cùng với Tĩnh Vương.
Ba phần còn lại phải dựa vào lương tâm của người Bắc triều, có trả thi thể của ta về lại cho Quách Uẩn hay không. Nếu như có thể kéo chị khoá trên ra khỏi mộ, có lẽ ta có thể liều chết một phen đối đầu trực diện với Tây Lăng Tử.
Nhưng ta không thể.
Mặc dù lòng dạ các bạn học trong khoa lịch sử của bọn ta đều bẩn như nhau, nhưng bẩn cũng phải chia theo tình huống, chuyên ngành của chị khoá trên ta chính là phương pháp sử dụng vũ khí chiến tranh lạnh trong và ngoài nước, chuyên ngành của ta chính là phương hướng chế độ chính trị trong và ngoài nước.
Đường đi khác nhau, từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi.