Vấn đề không lớn, trong Đỗ Lăng thành binh lính của ta đều đang giết người phóng hỏa, ta thuận miệng gọi một sĩ binh, để hắn dùng một đầu gỗ sắp cháy thành than, dùng cây dao nhỏ chuốt thành cây than, rồi đem một đầu vót nhọn, làm thành bút than, đầu bên kia dùng vải quấn lại, để không làm dơ tay của ta.
Ta nắm lấy bút than thủ công, trong lòng có ngàn có vạn lời muốn nói muốn Quách Uẩn, cuối cùng lại ở trên giấy viết xuống rải rác mấy chữ: “Đỗ Lăng, Mạt Lăng, Tĩnh Lăng là ba thành đã bị hạ, vùng trung bộ Phù Yết gần ngay trước mắt, chưa phụ lòng kỳ vọng của quân vương, Kiều Kiều.”
Sau đó đem tờ giấy này cột vào chân bồ câu, nắm chặt lấy bồ câu rồi hướng lên trời quăng ra.
Nhìn thấy nó vỗ cánh bay đi, ta trở lại sở chỉ huy nơi đóng quân tạm thời, tùy tiện tìm đại một chiếc giường nhìn qua cũng không tệ, rồi nằm lên đó.
Ngày mai còn có chính sự cần giải quyết, hôm nay ta phải nghỉ ngơi sớm thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lính cần vụ đã gọi tất cả những binh lính chè chén say sưa suốt cả đêm qua vào quảng trường trung tâm thành.
Nơi biên giới Phù Yết có không ít quặng vàng bạc và quặng đá quý, dân chúng đều làm đẹp cho mình bằng cách đeo nhiều loại trang sức. Bọn lính tàn sát dân trong thành một đêm, chiến lợi phẩm mà bọn họ cướp được chồng chất như núi giữa bãi đất trống.
Ta nửa ngồi xổm trước đống trang sức, phủi sạch một vài món đồ bằng vàng khá đẹp, ném một chiếc vòng cổ làm bằng hồng ngọc nạm vàng cho Dao Dao: “Đi đi, cưỡi ngựa đưa nó cho Lục quân sư.”
Sau đó ta chọn thêm hai chiếc trâm dài, một cái đưa cho Sở Nông Ngọc, một cái tặng cho Du Đương Quy. Du Đương Quy còn bình thường, Sở Nông Ngọc lại vui vẻ cầm lấy chiếc trâm cài, làm bộ làm tịch trên đầu một chút, nói: “Ta ở trong khuê các nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên kiếm được trang sức bằng chính bản lĩnh của mình đấy.”
Bọn họ không thể tách rời được doanh trại thương binh, còn chưa đến giờ Mão, các nàng đã nhanh chóng từ biệt ta.
Lúc này ta mới phát hiện Trương Kính Tiên cũng im lặng nhìn chằm chằm vào đống trang sức này bằng ánh mắt sáng ngời, ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng ta đến đây, nàng ta do dự một chút rồi nhỏ giọng nói với ta: “Tối hôm qua ta không đánh trống, nhưng sáng sớm hôm nay khi ngươi gọi bọn lính trở về, ta đã khua chiêng gõ trống hai cái, cái này cũng có thể coi là quân công sao?”
Ta đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một vòng, cứng rắn nhét cho nàng ta một chiếc vòng tay bằng vàng có chạm khắc dây leo: “Cầm đi, coi như là khoản trả trước cho thù lao tối hôm nay của ngươi, sau đó chọn thêm mấy xấp vải nữa, may quần áo ca múa, đêm nay khao thưởng cho tam quân, ngươi phải cống hiến một điệu múa.”
Trương Kính Tiên yêu thích không rời tay vuốt ve chiếc vòng vàng trên tay: “Theo lý mà nói, cho dù ở nhà hay ở trong cung, có thứ gì tốt, đẹp mà ta chưa từng thấy qua chứ, tại sao chiếc vòng tay này lại khác biệt như vậy, nó khiến ta yêu thích đến thế?”
“Thứ người khác đưa cho ngươi không thể so được với thứ mà ngươi kiếm được.” Ta nhìn nàng ta, nói một cách sâu sắc: “Nữ nhân mà, đừng nên bị giới hạn trong một thế giới nào đó, vốn dĩ ngươi đã có rất nhiều khả năng.”
Trương Kính Tiên tìm kiếm mấy xấp vải cũng không tệ lắm, đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy ta, hôn lên má ta một cái, trước khi ta phản ứng lại thì nàng ta đã cười hì hì chạy ra xa: “Đa tạ tướng quân đã cho thiếp thân một cơ hội làm người nữa!”
Ôi trời, mẹ nó, Quý phi nương nương, ngươi đang chiếm tiện nghi của ta đấy! Chôn mìn cho ta!
Nếu như để Quách Uẩn biết chuyện này, ta có mấy trăm cái mồm cũng không thể giải thích được.
Trong tiếng hò reo ầm ĩ của đám lính, ta bình tĩnh lau đi vết son trên mặt, ho khan mấy tiếng để che giấu đi sự xấu hổ, tuỳ tiện chọn mấy người thân binh giúp ta lựa chọn vật tư và chiến lợi phẩm gửi đến Nam quốc, sau đó cười nói: “Số vàng bạc cướp được, ta sẽ giữ lại bảy phần làm quân phí để cung cấp cho hậu phương, ba phần còn lại sẽ chia cho chư vị trong quân.”
Sau khi xong nói, ta lập tức tranh thủ thời gian đi xem bản đồ tác chiến, Phù Yết bị đánh đến trở tay không kịp, cho dù trong triều đình có tranh chấp đi chăng nữa cũng nhất định sẽ lựa chọn khai chiến. Mặc dù sức mạnh áp chế của đội quân Long Tước không mạnh bằng đội kỵ binh hạng nặng của Nguyên thị Bắc triều, nhưng cũng không phải là chuyện đùa, ta phải nghiên cứu xem tiếp theo nên đánh như thế nào.
Mặt trăng đã lặn về phía Tây.
Bên ngoài vẫn còn vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ, Trương Kính Tiên quả nhiên là người luyện múa nhiều năm, thể lực cực tốt, khi nàng ta nhảy đến vũ khúc thứ tư, một khán giả như ta đã có chút không thể chịu được buồn ngủ, nên đã tìm một lý do chạy trốn, thế mà nàng ta lại cứng rắn nhảy đến vũ khúc thứ tám.
Không hổ là người làm công, một khi đã đưa đủ tiền thì cho dù tăng ca như thế nào đi nữa cũng không càu nhàu.
Ta không quan tâm đến sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài mà cùng với Đỗ Giang ngồi ở trước mặt bản đồ, ta rót hai ly trà đặc lớn, gọi Lục Cô Nguyệt đến để bàn bạc xem nên quyết chiến và tiêu diệt quân chủ lực của đội quân Long Tước ở đâu.
“Tìm một hẻm núi có địa hình chật hẹp nào đó đi, đội quân Long Tước lấy kỵ binh làm trọng, nhược điểm lớn nhất chính là mức độ linh hoạt không cao lắm. Chúng ta sẽ cho người mai phục trên đỉnh núi, chuẩn bị lăn cây và dầu nóng sẵn sàng, chặn kín hai đầu phía dưới bằng tảng đá lớn.” Lục Cô Nguyệt suy nghĩ một chút, hiến kế cho ta, ngón tay thon dài của nàng ấy chỉ vào trên bản vẽ.
“Những chủ tướng của đội quân Long Tước không phải là một kẻ ngốc, phải dụ hắn ta vào hẻm núi như thế nào mới là vấn đề.” Ta cầm một thanh than vẽ trên bản vẽ, khoanh tròn một mảnh đất.
Điệp Hợp cốc.
Hẻm núi lớn nhất và hiểm trở nhất trong toàn bộ biên giới phía Bắc Phù Yết.
Nhưng Lục Cô Nguyệt lại nở một nụ cười thần bí, nhẹ giọng nói với ta: “Ta có cách, Kiều Kiều.”
Chuyện ta tập kích đánh bại ba thành Đỗ Lăng, Mạt Lăng, Tĩnh Lăng, tàn sát dân trong thành và kiểm soát chặt chẽ cao nguyên phía Bắc của Phù Yết đã ngay lập tức lan truyền khắp thiên hạ.
Nghe nói quốc thư lên án do chim bồ câu của Phù Yết gửi đến đã xếp chồng lên nhau cao bảy tám thước trên bàn sách của Quách Uẩn.
Không còn cách nào khác, trang trại chăn nuôi ngựa gần đây nhất của Nam quốc nằm ngay trong đất nước ngươi, chỉ có thể nói rằng: “Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.”
Mà ở một nơi ta không nhìn thấy, Bắc triều cũng đang tranh cãi không ngớt vì vấn đề này.
Mặc dù Bắc triều không chuộng màu xanh lam nhưng Tây Lăng Tử vẫn mặc một chiếc váy xanh màu nước như thường, mái tóc dài được búi đơn giản bằng một chiếc trâm cài thủy tinh, vẻ mặt lãnh đạm bước vào trong kim điện, lặng lẽ đứng phía sau Nguyên Kính.
Thừa tướng Bất Hoa Thích lập tức hiểu rõ, lúc nãy đích tử của Nguyên thị – Phiêu Kỵ tướng quân của Bắc Triều – Nguyên Kính, sở dĩ hắn ta luôn cố gắng nói muốn tấn công Nam triều một lần nữa, hoàn toàn là xuất từ thê chủ tương lai của hắn ta – Trinh hữu* Hoàng thái nữ Tây Lăng Tử bày mưu tính kế.
(*Sự phù hộ.)
Nguyên Kính cảm nhận được hơi thở của Tây Lăng Tử, hắn ta càng đứng thẳng người đối mặt với văn võ bá quan cả triều: “Nam quốc đánh bại biên giới phía bắc của Phù Yết và đã có được trại nuôi ngựa, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ huấn luyện ra được khinh kỵ binh, đến lúc đó chúng ta không thể nào kiềm chế Quách Uẩn được nữa.”
Nguyên Kính vừa dứt lời, phái Chủ Hòa trong triều đã đồng loạt mở miệng.