Những Chiến Binh Phần 1 Tập 3: Bí Mật Trong Rừng

Chương 17





Khi nhào xuống con suối, Tim Lửa cố xoay xở bám được một chân vào nhánh cây. Tim Lửa cảm thấy như mình đang chiến đấu với một kẻ thù hiểm ác bằng gỗ, những cành con quất vào chú như roi quất và cào bộ lông chú không thương tiếc, trong khi hơi thở của chú nổi bong bóng sùng sục dưới dòng nước đen ngòm. Đầu chú chớm lú khỏi mặt nước, nhưng chú chưa kịp hớp không khí vào thì nhánh cây đã xoay tít và cuốn chú xuống nước lần nữa.

Nỗi hoảng sợ khiến chú bình tĩnh lạ thường, như thể thời gian trôi chậm lại vậy. Một phần tâm trí Tim Lửa bảo chú phải buông nhánh cây ra và ráng tìm cách ngoi lên mặt nước, nhưng chú biết rằng nếu làm vậy là chú đánh liều mạng sống của mình; dòng nước quá mạnh để chú có thể bơi. Sức nước mạnh có nghĩa là chú không thể làm gì ngoài việc ấn thật chặt chân xuống và chịu đựng. Bộ tộc Sao cứu con! Chú điên loạn nghĩ.

Các giác quan của chú đang bắt đầu trôi rã rời vào bóng tối mời gọi thì nhánh cây lại lật trở lại và mang chú trở lên mặt nước. Sặc sụa và phun phì phì, chú bám chắc lấy nó, với dòng nước xoáy trào hai bên mình. Không thể nhìn thấy bờ đâu cả. Chú cố hích người ra xa khỏi dòng nước, nhưng bộ lông ướt sũng của chú quá nặng và chân tay bắt đầu tê cứng vì lạnh. Chú không biết mình còn có thể bám được bao lâu nữa.

Ngay khi chú cảm thấy mình buông xuôi tới nơi, thì có gì đó thình lình dừng nhánh cây lại, cùng với một cơn chấn động ghê hồn. Nhánh cây rung chuyển khắp cả chiều dài của nó, suýt chút nữa đã hất tung Tim Lửa ra. Trong khi tuyệt vọng bám chặt lấy, chú nghe thấy có mèo thét gọi tên mình. Ngoái đầu lại, chú thấy đầu nhánh cây bên kia đã kẹt vào một tàng đá thòi ra khỏi con suối.

Đuôi Dài đang dùn người trên tàng đá, chồm xuống về phía chú. "Đến đây, mèo kiểng!" anh ta ngao.

Với chút sinh lực cuối cùng, Tim Lửa bò dọc theo chiều dài nhánh cây. Những cành con quẹt ngang mặt chú. Chú cảm thấy nhánh cây lại lắc lư, liền quăng mình về phía tảng đá, hai chân trước chú cào sát vào tảng đá trong khi hai chân sau quẫy đạp dưới nước. Chân chú vừa chạm vào hòn đá khi nhánh cây bị cuốn đi phía dưới chú.

Trong một nhịp tim đập, Tim Lửa nghĩ là mình sẽ trôi theo nó. Tảng đá trơn tuột; không có điểm tựa cho chân chú bám vào. Thế rồi, Đuôi Dài với xuống và Tim Lửa cảm thấy hàm răng của anh ta gặm vào túm da cổ của mình. Với sự giúp sức của anh mèo kia, chú loay hoay nhích lên được, đến khi chú nằm sóng xoài trên đỉnh tảng đá. Run cầm cập, chú ho khạc ra vài ngụm nước trước khi ngước nhìn lên. "Cảm ơn, Đuôi Dài," chú thở hồng hộc.

Khuôn mặt của anh chiến binh chẳng biểu lộ gì. "Không có chi."

Vuốt Cọp bước đến từ phía sau tảng đá. "Anh có bị thương không?" Ông ta hạch hỏi. "Có đi được không?"

Lập cà lập cập, Tim Lửa gượng đứng dậy. Nước nhỏ ròng ròng khỏi bộ lông chú khi Tim Lửa lắc mình. "Tô... tôi ổn, Vuốt Cọp." chú lắp bắp.

Vuốt Cọp lùi lại để tránh những giọt nước bắn ra từ lông của Tim Lửa. "Cẩn thận; tất cả chúng ta đã ướt đủ rồi." Xong, lại tiến tới chỗ của Tim Lửa, ông ta hít ngửi nhanh dọc theo chiều dài cơ thể của chú. "Anh phải trở về trại ngay," ông ta ra lệnh. "Thật sự thì tất cả chúng ta đều trở về trại. Không mèo nào có thể băng qua con nước này; anh đã chứng minh điều đó, không thể khác được."

Tim Lửa gật đầu và nín thinh theo sau ông thủ lĩnh trợ tá về lại khu rừng. Mệt và lạnh hơn bao giờ chú có thể nhớ, chú chẳng muốn gì hơn là được cuộn tròn ngủ giữa khoảnh đất rực nắng mặt trời.

Nhưng trong khi chân tay chú nặng trịch như những tàng đá úng nước, thì tâm trí chú lại xoáy trào trong nỗi sợ hãi và nghi ngờ. Vuốt Cọp đã sai chú đi lên nhánh cây, trong khi bất cứ mèo nào cũng thấy đó là điều nguy hiểm. Tim Lửa không thể không tự hỏi liệu Vuốt Cọp có cố ý đánh bật nhánh cây ra không, để đám bào chú bị ném xuống dòng suối cuồn cuộn.

Không đâu nếu Đuôi Dài đang quan sát, chú kết luận. Suy cho cùng thì Đuôi Dài đã cứu chú – cho dù Tim Lửa không thích Đuôi Dài đến đâu, nhưng chú phải thừa nhận rằng anh mèo mướp lông nhạt đó đã tuân thủ sít sao luật của bộ tộc khi một chiến binh khác cần sự giúp đỡ của anh ta.

Tuy nhiên, Vuốt Cọp cũng có thể đã dời nhánh cây mà không để cho Đuôi Dài thấy, hoặc có lẽ Đuôi Dài chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lẽ ra Tim Lửa đã hỏi anh ta, nhưng chú biết rằng nếu mình làm vậy thì câu hỏi đó sẽ được báo cáo lại cho Vuốt Cọp.

Sau đó, chú liếc nhìn Vuốt Cọp, và thấy ông thủ lĩnh trợ tá đang nhìn chú với nỗi căm phẫn không hề che giấu. Khi Tim Lửa bắt gặp ánh mắt hổ phách của ông ta, chú thấy đôi mắt của Vuốt Cọp nheo lại như thể đó là một lời đe dọa không lời. Và trong khoảnh khắc đó, Tim Lửa biết rằng Vuốt Cọp đã cố ý giết hại chú, bằng cách này hay cách khác. Lần này, ông ta đã thất bại. Nhưng còn lần sau thì sao? Bộ óc mệt mỏi của Tim Lửa khựng lại với những gì quá hiển nhiên. Lần tới, Vuốt Cọp sẽ bảo đảm mình không thất bại.

Lúc chú về đến trại, mặt trời ấm áp của mùa lá non đã hong khô bộ lông của Tim Lửa, nhưng chú quá kiệt sức đến nỗi chỉ vừa đủ đặt chân này lên trước chân kia.

Bão Cát, đang ngồi sưởi nắng bên ngoài hang chiến binh, nhảy dựng lên ngay khi thấy Tim Lửa và phóng ào đến bên chú. "Tim Lửa!" cô kêu lên. "Trông anh thật kinh khủng! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không có chi," Tim Lửa thều thào. "Tôi..."

"Tim Lửa đã bơi lội chút đỉnh, thế thôi," Vuốt Cọp chen vào. Ông ta nhìn xuống anh chiến binh trẻ. "Đi. Chúng ta cần báo cáo với Sao Xanh." Ông ta chạy thẳng đến Bục Đá với Đuôi Dài theo sát gót. Tim Lửa lê lết theo sau họ, Bão Cát bước sát bên chú, nép sát cơ thể ấm áp của cô vào Tim Lửa để đỡ chú.

"Thế nào?" Sao Xanh hỏi khi đội mèo đã đứng trước mặt bà. "Các anh có tìm được chỗ để băng qua không?"

Vuốt Cọp lắc cái đầu to của ông ta. "Không thể nào. Nước quá cao."

"Nhưng mỗi bộ tộc đều phải tham dự cuộc Tụ Họp," Sao Xanh chỉ ra. "Bộ tộc Sao sẽ nổi giận nếu chúng ta không cố tìm ra một tuyến đường đến đó. Vuốt Cọp, nói cho ta biết chính xác các anh đã đi đâu."

Vuốt Cọp bắt đầu mô tả lại chi tiết những sự kiện của buổi sáng, bao gồm việc cố gắng băng qua suối bằng một nhánh cây của Tim Lửa. "Thật dũng cảm nhưng khờ khạo," ông ta ngao. "Tôi tưởng anh ta đã trả giá bằng mạng sống của anh ta rồi chứ."

Bão Cát nhìn quanh, ấn tượng hết sức, nhưng Tim Lửa cũng như Vuốt Cọp đều biết rõ rằng chú không có lựa chọn nào khác về việc bước lên nhánh cây.

"Hãy cẩn thận hơn trong tương lai, Tim Lửa," Sao Xanh cảnh báo. "Cậu nên đến chỗ Nanh Vàng để xem có bị cảm lạnh không."

"Tôi khỏe mà," Tim Lửa nói với bà. "Tôi chỉ cẩn ngủ là đủ rồi."

Mắt Sao Xanh nheo lại. "Đó là mệnh lệnh, Tim Lửa."

Cố kìm cú ngáp lại, Tim Lửa gật đầu cung kính. "Vâng, thưa Sao Xanh."

"Trở về hang khi khám xong nhé," Bão Cát meo, liếm chú một cái. "Để tôi lấy cho anh một ít mồi tươi."

Tim Lửa cảm ơn cô rồi loạng choạng đi về phía hang của Nanh Vàng. Trảng trống vắng lặng, nhưng khi chú gọi tên Nanh Vàng thì bà mèo lang y liền thò đầu ra khỏi khe nứt trong tảng đá.

"Tim Lửa? Bộ tộc Sao vĩ đại, trông cậu như một con sóc vừa té khỏi cây vậy! Chuyện gì xảy ra với cậu thế?"

Bà bước về phía chú khi chú giải thích sự việc. Chân Xỉ Than cà nhắc ra ngoài theo sau bà và ngồi xuống cạnh Tim Lửa, đôi mắt xanh của cô mở trợn trạo khi cô nghe chú suýt bị chết đuối.

Trông thấy cô, Tim Lửa không thể không nhớ đến việc cô đã bị thương bên đường Sấm Rền như thế nào – một tai nạn khác được sắp đặt bởi Vuốt Cọp chăng? Đó là chưa kể đến vụ mưu sát Đuôi Đỏ đầy máu lạnh. Đầu chú quay cuồng vì mệt mỏi. Tim Lửa tự hỏi làm cách nào mình có thể ngăn chặn Vuốt Cọp trước khi có mèo nữa chết vì tham vọng nhẫn tâm của ông thủ lĩnh trợ tá.

"Phải," Nanh Vàng nói, cắt ngang những suy nghĩ rối rắm của chú. "Cậu là mèo khỏe mạnh, có thể cậu chưa bị cảm lạnh, nhưng chúng tôi sẽ kiểm tra cậu cho chắc đã. Chân Xỉ Than, chúng ta nên tìm kiếm cái gì khi một mèo bị ướt sũng?"

Chân Xỉ Than ngồi thẳng lên với chiếc đuôi bao quanh chân của mình. Mắt cô dán chặt vào Nanh Vàng, cô đọc trơn tru: "Hơi thở yếu, buồn nôn, đỉa bám trên lông anh ta."

"Tốt," Nanh Vàng lầm bầm. "Vậy thì làm đi."

Rất cẩn thận, chân Xỉ Than hít ngửi dọc theo chiều dài cơ thể Tim Lửa, một chân vạch lông Tim Lửa ra để chắc chắn không có đỉa bám vào da của chú. "Hơi thở tốt chứ, Tim Lửa?" cô nhẹ nhàng hỏi. "Thầy có cảm thấy khó chịu không?"

"Không, mọi chuyện đều ổn cả," Tim Lửa nói. "Tôi chỉ muốn ngủ cả một mùa trăng thôi."

"Cháu nghĩ thầy ấy ổn, thưa Nanh Vàng," chân Xỉ Than báo cáo. Cô ép má mình vào má Tim Lửa và liếm chú vài cái. "Chỉ cần đừng nhảy xuống sông nữa là ổn, phải không?"

Nanh Vàng vọt ra một tiếng rừ trong cổ họng. "Được rồi, Tim Lửa, cậu có thể về đi ngủ được rồi."

Chân Xỉ Than vểnh tai lên ngạc nhiên. "Bà không định kiểm tra lại à? Nếu cháu bỏ sót cái gì thì sao?"

"Không cần," Nanh Vàng meo. "Ta tin cháu, chân Xỉ Than." Bà mèo già duỗi mình, cong cái lưng gầy nhẳng của bà lên, sau đó thả lỏng ra. "Ta định nói chuyện với cháu một lúc," bà tiếp. "Ta gặp quá nhiều mèo óc chuột quanh đây đến nỗi ta thật sự vui mừng khi tìm được một con có đầu óc chút đỉnh. Cháu đã học hỏi rất nhanh, và cháu rất tốt với mèo bị bệnh."

"Cảm ơn, Nanh Vàng!" Chân Xỉ Than thốt lên, đôi mắt xanh của cô tròn xoe trước lời khen ngợi của Nanh Vàng.

"Im, ta vẫn chưa nói xong. Ta bây giờ đã già rồi, và đã đến lúc ta bắt đầu nghĩ đến việc tìm một học trò. Chân Xỉ Than, cháu cảm thấy thế nào về việc trở thành mèo lang y kế vị của bộ tộc Sấm?"

Chân Xỉ Than dưng phắt dậy. Mắt cô sáng lóng lánh và người cô run lên phấn khích. "Bà đang nói nghiêm túc chứ ạ?" cô thì thào.

"Đương nhiên là ta nghiêm túc," Nanh Vàng ngao. "Ta không nói chỉ để thưởng thức giọng nói của chính mình, như một số mèo khác."

"Nếu thế thì, cháu đồng ý," chân Xỉ Than khẽ nói, ngước đầu lên với vẻ nghiêm trang. "Cháu thích điều đó hơn bất kỳ thứ gì trên thế gian này!"

Tim Lửa cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn vì hạnh phúc. Chú đã lo lắng quá nhiều cho chân Xỉ Than – lúc đầu chú nghĩ rằng cô sẽ chết, sau đó định thần lại thì cái chân bị tật của cô sẽ ngăn cô không thể trở thành chiến binh được. Chú nhớ cô đã bứt rứt ra sao về việc mình sẽ làm được gì trong đời. Và bây giờ, có vẻ như Nanh Vàng đã tìm được giải pháp tối ưu. Nhìn cô mèo trẻ hạnh phúc tràn trề và phấn khích về tương lai như thế đã vượt xa những gì mà Tim Lửa hy vọng.

Tim Lửa trở về hang chiến binh trên những cái chân đã nhẹ bẫng để cùng chia sẻ mồi tươi với Bão Cát và sau đó đi ngủ. Khi chú tỉnh dậy, ánh sáng trong hang đã trở nên đỏ do những tia sáng của mặt trời đang lặn.

Vằn Xám huých Tim Lửa. "Dậy," anh bạn chú meo. "Sao Xanh vừa triệu tập một cuộc họp đó."

Tim Lửa rời hang thì thấy Sao Xanh đã đứng trên đỉnh Bục Đá rồi. Nanh Vàng ở bên cạnh bà, và khi tất cả các mèo đã tập trung, thì chính bà mèo lang y già nói trước.

"Hỡi các mèo bộ tộc Sấm," bà cất giọng khàn khàn, "tôi có một tin phải loan báo. Như các vị đã biết, tôi không phải là một mèo trẻ trung gì nữa. Đã đến lúc tôi phải nhận một học trò. Vì vậy tôi đã chọn một mèo duy nhất mà tôi có thể chịu đựng nổi." Nanh Vàng thốt lên một tiếng rừ thích thú. "Và mèo duy nhất có thể chịu đựng nổi tôi. Mèo lang y tiếp theo của các vị sẽ là chân Xỉ Than."

Một dàn đồng thanh những tiếng mèo vui mừng vang lên. Chân Xỉ Than ngồi ở chân tảng đá, mắt cô sáng lên và bộ lông của cô đã được chải bóng mượt. Cô cúi thấp đầu bẽn lẽn khi bộ tộc chúc mừng mình.

"Chân Xỉ Than." Sao Xanh meo vang cho tiếng mình nổi vượt lên tiếng ồn ào. "Cô có chấp nhận vị trí học trò của Nanh Vàng không?"

Chân Xỉ Than ngước đầu lên nhìn tộc trưởng. "Có, thưa Sao Xanh."

"Vậy, khi trăng khuyết cô sẽ phải du hành đến hang Miệng Mẹ, để được bộ tộc Sao chấp nhận trước khi những mèo lang y khác chấp nhận. Tất cả những lời chúc tốt đẹp của toàn thể bộ tộc Sấm sẽ đi cùng với cô."

Nanh Vàng nửa nhảy nửa tuột xuống khỏi tảng đá, và bước đến chỗ chân Xỉ Than để chạm mũi với cô. Sau đó, những mèo còn lại trong bộ tộc vây quanh cô học trò mới. Tim Lửa thoáng thấy chân Diều Hâu nép sát vào chị gái mình, mắt nó sáng lên tự hào, và ngay cả Vuốt Cọp cũng bước đến chỗ cô và meo vài lời. Rõ ràng chân Xỉ Than là sự lựa chọn được đồng tình cho vị trí quan trọng này.

Khi đợi đến phiên mình chúc mừng chân Xỉ Than, Tim Lửa không thể không ước ao rằng những rắc rối của mình cũng có thể được giải quyết một cách hanh thông như vậy.