Chương 97: Phá Thiên Thức
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ầm ầm!
Lưu Đổng cùng Mộ Dung Thiên hai người ở giữa không trung đối chiến mấy trăm chiêu về sau, cả nhanh chóng tách ra.
“Ngươi rất không tệ, ta thật không ngờ một tán tu còn trẻ như thế, lại có thực lực thế này, có thể cùng bản công tử giao thủ trăm chiêu bất bại, ngươi đáng giá chính bản thân kiêu ngạo!”
Lưu Đổng nắm trong tay Âm Quang Kiếm, ánh mắt nhìn về phía thanh y nam tử, sắc mặt không hề có một chút biến hóa nào nhưng trong lòng thì ngưng trọng không thôi.
Phải biết, Lưu gia cho hắn tài nguyên cung cấp đầy đủ mới có thực lực thế này, một tên tán tu lăn lộn bên ngoài lại có thể cùng hắn một trận chiến, điều này khiến hắn có một loại cảm giác bị người chế nhạo!
“Ta có một đề nghị ngươi nhưng muốn nghe?” Lưu Đổng thần sắc như thường nói ra.
“Ồ? Đề nghị gì, không ngại cứ nói thẳng là được.” Mộ Dung Thiên hơi hiếu kỳ một chút mỉm cười nói ra.
“Ngươi nếu là nguyện ý có thể đi theo bản công tử, lấy ngươi thực lực, bản công tử sẽ không bạc đãi ngươi, tài nguyên, linh thạch, công pháp, đều có!” Lưu Đổng giơ ra bàn tay một bộ "ta vô cùng đón chào ngươi" dáng vẻ, hắn không nhanh không chậm nói ra.
Nghe được lời này, Mộ Dung Thiên cũng không có biểu hiện cái gì, thần sắc như thường nhìn lấy Lưu Đổng một hồi, sau đó lắc lắc đầu.
“Làm sao? Ngươi cho rằng điều kiện của bản công tử đưa ra rất ít?
Ta biết, là một tán tu muốn thu thập tài nguyên cùng công pháp thật sự không dễ dàng, nếu như ngươi có thể đi theo trợ giúp bản công tử mà nói, bản công tử sẽ là hậu thuẫn phía sau của ngươi, cho dù Chân Nguyên cảnh cường giả muốn động vào ngươi cũng phải ước lượng một hai.”
Lưu Đổng cũng không có từ bỏ ý đinh, tiếp tục khuyên thêm một lần.
“Đa tạ Lưu công tử hảo ý, bản thân ta thích tiêu dao tự tại quen rồi, không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ người nào. Cho dù công tử có đem ra điều kiện tốt hơn đi nữa, ta cũng không đồng ý. Không phải là ta chê Lưu công tử, chẳng qua là ta không có ý định đầu nhập vào bất kỳ thế lực nào mà thôi.”
Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu một cái, chậm rãi nói.
“Vậy thì thật là đáng tiếc!” Lưu Đổng thở dài một cái.
Ngay lập tức, Lưu Đổng hai mắt lăng lệ, hai tay đánh vòng một cái, vô biên kim sắc quang đoàn từ trong người hiển lộ mà ra, tiếp theo hơi thở, kim sắc quang đoàn hoá thành ngập trời kiếm quang bao phủ toàn bộ một phiến không gian.
Cả một vùng không gian đều bị vô số kiếm quang bao phủ toàn bộ, Lưu Đổng hai tay xoay vòng một cái, kinh khủng lực lượng bao phủ hai tay bắt đầu chớp động kim quang, lập tức, vô số kiếm quang vang lên “vù vù” thanh âm bắt đầu xoay tròn sau lưng.
Lưu Đổng quát to một tiếng, hai bàn tay v·a c·hạm vào nhau, lập tức, kim quang oanh một tiếng, ngập trời kiếm quang hợp lại thành một, kim quang kiếm khí bảy trượng to lớn tung hoành trên không.
Một tay chỉ về phía trước, kiếm khí tựa như mãnh thú được giải khai phong ấn đồng dạng, nơi đi qua, truyền ra từng tiếng mãnh liệt sắc nhọn thanh âm, chớp mắt đã đến Mộ Dung Thiên phụ cận.
Mộ Dung Thiên ực một hớp rượu, chỉ gặp toàn thân lóe lên một vòng lôi quang, trường kiếm trong tay giơ lên, cùng lúc đó, thiên địa dường như ầm vang một tiếng, ở Mộ Dung Thiên bên cạnh, một thanh lôi quang kiếm ảnh khổng lồ hiển hiện mà ra, nhấc lên từng tiếng lôi minh gào thét tứ phương, khí thế không ngừng kéo lên tựa như một tôn lôi thần đồng dạng.
Một kiếm chém ra, thẳng đến Lưu Đổng mà đi, trong nháy mắt, từng tiếng oanh long long bạo phát mà ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã cùng kim sắc kiếm quang ầm vang v·a c·hạm.
Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên động địa tựa như thiên lôi quay cuồng quét sạch tứ phương, chấn động khiến cả đám võ giả sắc mặt tái xanh cực độ, thậm chí, có không ít võ giả cả người trực tiếp rung động kịch liệt, trực tiếp bị choáng đầu váng mắt hoa!
Mộ Dung Thiên xuất hiện ngay tại Lưu Đổng phụ cận, trường kiếm trong tay vung một cái, một đạo lôi cương hóa thành lôi kiếm phá không mà đi, thanh âm tựa như sấm nổ vang trời chỉ trong một cái hô hấp liền tới Lưu Đổng trước người.
Lưu Đổng sắc mặt ngưng trọng vô cùng!
Một chiêu này tựa như tùy ý một kiếm nhưng với lôi thuộc tính khiến tốc độ của nó tăng thêm mấy phần.
Ầm ầm!
Lưu Đổng thân hình bộc phát ra kinh khủng kim khí, hắn nắm chặt Âm Quang Kiếm trong tay quét một vòng tròn từ trên xuống dưới, kim sắc quang đoàn nhanh chóng hoá thành một đạo bình chướng bảo hộ thân thể vào bên trong.
Oanh!
Lôi kiếm cùng bình chướng ầm vang v·a c·hạm, ngập trời khí lãng tựa như tầng tầng gợn sóng bạo phát xung quanh.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Thiên một tay kết ấn quyết, từng đạo lực lượng hóa thành một đạo kiếm quang lơ lửng ở giữa.
Tiếp theo hơi thở,
Đạo kiếm quang lóe lên một cái nhanh chóng nổ tung, lấy Mộ Dung Thiên làm trung tâm, một đạo lực lượng lam sắc lôi đình nhanh chóng bộc phát ra hào quang rực rỡ, phát tán ra bảy trượng xung quanh.
Mỗi khi lam sắc quang mang đi đến đâu, cả không gian dường như run rẩy một dạng, thanh âm “đùng đoàn” tựa như linh khí nổ bắn mà ra, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Thân thể Mộ Dung Thiên ngay lập tức liền có bảy cỗ lam sắc lôi quang dựng thẳng bao phủ toàn thân, nương theo thanh âm “đùng đoàn” trực chỉ thương khung, xông phá trời quang!
Bầu trời tựa như nhận được kích thích một dạng, mây đen ùng ùng kéo đến, bên trong còn truyền ra từng tiếng "ầm ầm" thanh âm, cả thiên khung bỗng chốc tối sầm lại, tựa như lôi thần nổi giận đồng dạng.
Mộ Dung Thiên tay nâng trường kiếm quát to một tiếng!
Phá Thiên Thức!
Ngay lập tức, Mộ Dung Thiên toàn thân lôi động bao phủ thân hình, chớp một cái đã đến Lưu Đổng phụ cận, một thanh hư ảnh kiếm quang lấy Mộ Dung Thiên làm trung tâm, từ giữa không trung tựa như một đạo lôi đình rơi xuống, không có ý tứ, nó lại rơi vào vị trí tại Lưu Đổng cách đó không xa.
Sau đợt công kích vừa rồi, Lưu Đổng còn chưa kịp phản ứng cái gì liền thấy một đợt mãnh liệt ba động truyền ra, sau đó thì thân hình Mộ Dung Thiên tiến tới gần, cuối cùng là một thanh hư ảnh trường kiếm từ trên thương khung rơi xuống ngay chính mình phụ cận.
Hắn không biết đây là công pháp gì, nhưng lại khiến cho trái tim của hắn phanh phanh trực nhảy, tựa như sau một khắc hắn liền q·ua đ·ời tại chỗ đồng dạng, điều này khiến đầu óc của hắn tê rần cả lên.
Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại có một thanh hư ảnh kiếm quang từ giữa không trung rơi xuống, sau đó đứng im tại bên cạnh của hắn.
Lưu Đổng nhận thấy tình hình không ổn chút nào, hắn bộc phát lực lượng một cái, thân hình được một đoàn kim sắc quang mang bao phủ, dường như muốn hướng về một phương hướng chạy trốn đồng dạng.
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Dung Thiên làm sao cho hắn được toại nguyện ý tứ, lôi đình bao phủ toàn bộ trường kiếm nhanh chóng kích xạ mà ra, đạo đạo lôi đình hóa thành kiếm ảnh bao phủ mà xuống.
Nhìn thấy một màn này, Lưu Đổng muốn rách cả mí mắt, hắn quát to một tiếng, Âm Quang Kiếm hào quang chiếu rọi, lực lượng kinh khủng hóa thành bảy trượng kim sắc trường kiếm hung hăng một chém.
Oanh!
Lực lượng ba động cường đại bạo phát mà ra, cả hai người đều ngay lập tức vận dụng linh lực tạo thành một vòng phòng hộ, bao khỏa toàn thân.
Ngay khi Lưu Đổng vừa định vận hết tốc lực rời khỏi hư ảnh kiếm quang thời điểm, một thanh âm tựa như kinh lôi mạnh mẽ truyền đến!
“Ầm ầm!”
Thanh âm chấn động từ trong hư ảnh kiếm quang bạo phát mà ra, cuồng b·ạo l·ực lượng lấy hư ảnh trường kiếm làm trung tâm, nhanh chóng hóa thành một vòng bạch quang, hoàn mỹ tạo thành một vòng tròn cấp tốc phát tán ra bảy trượng xung quanh!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lưu Đổng liền dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, trên trán của hắn xuất hiện tầng tầng mồ hôi lạnh, ngay cả tay cầm kiếm cũng toát cả mồ hôi không thôi.
Âm Quang Kiếm phát ra từng đạo kình phong, bắn nhanh về phía vòng bạch quang, từng đạo công kích sát na v·a c·hạm, nhưng rất tiếc là, toàn bộ công kích từ Âm Quang Kiếm đều xuyên thẳng qua vòng bạch quang, tiến về phương xa.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Đổng sắc mặt tái xanh, thân hình còn chưa kịp xoay người chạy trốn thì vòng bạch quang thì nhanh chóng đập thẳng vào người của hắn.
Vù!
Bạch quang tựa như một cơn gió thẳng tắp xuyên qua, trong lúc hắn tưởng chừng như chính mình phải c·hết chắc con mẹ nó rồi, nhưng không ngờ là ý thức của bản thân mình vẫn còn ở đó, dường như không nhận bất kỳ tổn thương nào đồng dạng.
“Hahaha! hù c·hết ta!” Lưu Đổng cười to một tiếng, hắn cẩn thận cử động tay chân một chút, dường như không có vấn đề gì a.
Nhưng sau một hơi thở, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau lưng vang lên bên tai của hắn, chỉ thấy Mộ Dung Thiên một kiếm chém ra, kiếm này không mang theo bất kỳ lực lượng cường đại gì, chỉ là phổ phổ thông thông đơn thuần một kiếm.
Lưu Đổng trong lòng cười lạnh một tiếng, trong người vận chuyển chân nguyên, vừa định đón lấy một kiếm này thì hắn nhận ra một chuyện bất khả tư nghị.
Chân nguyên.... không vận chuyển được!
Ngay lúc hắn vận chuyển chân nguyên trong cơ thể thời điểm, một loại cảm giác đau đớn từ trong đan điền của hắn phát ra, tựa như bị ngàn đạo kiếm khí phong tỏa kinh mạch đồng dạng, ngăn chặn toàn bộ đường đi của chân nguyên chi khí.
Lưu Đổng trong lòng hoảng thành một nhóm, hai mắt trừng lớn nhìn lấy một kiếm chém thẳng vào người chính mình, một tiếng phốc vang lên, một kiếm này không có bất kỳ cản trở nào, thẩng tắp chém vào trên người của hắn.
Lưu Đổng hoàn toàn bất lực trước một kiếm này, miệng phun đầy máu bay thẳng ra xa, trước người còn mang một vết kiếm sâu vào bên trong, máu tươi không ngừng ào ạt trào ra.
“Công tử!” Tiểu Dương hét lớn một tiếng, thân hình phi lên một cái, tiếp lấy cả người Lưu Đổng từ từ đáp xuống đất.
Cả đám võ giả đứng từ xa nhìn lấy một màn này không khỏi chấn kinh thần sắc, người nào người nấy đều bàn tán sôi nổi không thôi, có người bảo vị thanh bào thanh niên này coi như xong đời rồi, động vào công tử Lưu gia, không c·hết cũng phải trở thành phế nhân.
Tiểu Dương nhìn lấy công tử nhà mình thụ thương rất nặng, trong lòng hoảng hốt không thôi, nếu như Lưu công tử này có chuyện gì xảy ra, hắn hẳn phải c·hết không nghi ngờ.
“Công tử!” tiểu Dương lo lắng kinh hô một tiếng
“Không.... không sao!” Lưu Đổng khoác khoác tay nói, khóe miệng còn dính đầy máu tươi trên đó, giờ khắc này, chân nguyên trong cơ thể đã vận chuyển bình thường trở lại, v·ết t·hương trên người cũng được phong tỏa, huyết dịch cũng không còn chảy ra.
“Đó là loại kiếm pháp gì?” Lưu Đổng từ từ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt một mảnh nhìn lấy thanh y nam tử lơ lửng giữa không trung nhàn nhạt hỏi.
Giờ khắc này,
Hắn còn nhìn thấy tiếp theo ba đạo, bốn đạo,.... tổng cộng bảy đạo hư ảnh kiếm quang lần lượt từ không trung rơi xuống, sau đó lần lượt nổ bắn ra tạo thành từng vòng bạch quang bao phủ bảy trượng xung quanh, thanh âm "ầm ầm" liên tiếp vang lên tựa như kinh lôi một dạng.
“Phá Thiên Thức!” Mộ Dung Thiên mỉm cười nói ra ba chữ sau đó không còn nói thêm cái gì, chỉ là lẳng lặng đứng ở đó nhìn lấy Lưu Đổng.
“Phá Thiên Thức?” Lưu Đổng thì thào trong miệng, tròng mắt xoay chuyển mấy vòng nhưng cũng không biết được đây là loại kiếm pháp gì, nhưng hắn chắc chắn một điều, loại kiếm pháp này chí ít là Thiên cấp trở lên!
“Đa tạ các hạ thủ hạ lưu tình, ân oán hôm nay bản công tử ghi nhớ, sau này sẽ hảo hảo báo đáp!” Lưu Đổng chắp tay một cái nói, sau đó xoay người rời đi.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!