Chương 95: La Kích (Thượng)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trung niên này dù sao cũng chỉ là một võ giả cửu trọng mà thôi, được chứng kiến hai người giao chiến gây ra động tĩnh khủng bố thế này, khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt!
“ừng ực!”
“Đại ca!” mấy tên thanh niên võ giả phía sau gọi thầm một tiếng, sau đó làm một cái động tác cắt cổ nhưng thần sắc trắng bệch không còn chút máu.
Trung niên nhìn sắc mặt cả đám tái không còn chút máu cũng không biết phải nói cái gì cho phải, xoay người nhìn về Nhất Minh phụ cận một chút, cảm thấy xung quanh hoàn toàn không có vấn đề gì, liền làm một cái thủ thế, ý bảo cả đám phân thành hai bên tiếp cận dần dần!
Một đám theo sau liền gật đầu một cái, trung niên dẫn theo hai người nương theo phía bên trái tiếp cận, còn thanh niên bát trọng dẫn theo hai người tiếp cận từ phía bên phải.
Bốn tên võ giả tu vi không cao hơi thở có chút dồn dập, trái tim đập mãnh liệt dị thường dường như treo lên tới cổ họng, chỉ suýt chút nữa là rớt ra ngoài, thân hình chầm chậm chầm chậm tiến lại gần.
Nhất Minh hiện tại vẫn đang hấp thu linh khí bên trong năm khối linh thạch, đến bây giờ mới miễn cưỡng khôi phục được gần ba thành linh lực.
Giờ khắc này,
Nhất Minh liền cảm nhận được có sáu đạo ánh mắt đang nhìn về phía mình chằm chằm, khiến thân thể của hắn phi thường khó chịu!
Không ngoài dự đoán của hắn là sẽ có người âm thầm ra tay, với thương thế của hắn bây giờ mà không ra tay thì phí của trời!
Hắn mặc dù thụ thương nhìn như cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vẫn còn có thể cử động được, chẳng qua là tiêu hao quá nhiều mà thôi!
Ngoài ra còn có cánh tay phải của hắn bị kiếm quang oanh tạc huyết nhục hầu như không còn, chỉ còn lại khối bạch cốt lủng lẳng lộ hẳn ra ngoài.
Nhất Minh cười lạnh trong lòng, hắn cầm lấy hai khối linh thạch quăng thẳng vào trong miệng, tay trái nhấc lên trường đao, thân hình từ từ đứng dậy, linh lực bắt đầu truyền vào bên trong trường đao lộ ra từng vầng hồng sắc đường vân .
Nhìn thấy cảnh này, trung niên hai mắt trừng lớn, trong lòng hắn liền dâng lên một loại cảm giác toàn thân lông tơ dựng đứng!
“Không nên ah!” trung niên trong lòng thầm hồ một tiếng.
Hai người nửa bước Chân Nguyên đang chiến đấu ầm ầm như thế, đáng lẽ ra hắn không phát hiện được dị thường mới phải!
Trung niên còn chưa kịp làm ra phản ứng thì, Nhất Minh động!
Hai chân dẫm một cái, thân hình cấp tốc hướng về phía bên trái một đao hung hăng quét ngang mà ra…
…
Ngay tại cách thị trấn hơn trăm trượng bên ngoài.
Một hắc y nhân đang ẩn tàng thân ảnh từ từ tiếp cận trận chiến đấu bên này, hắc y nhân mặc dù từ từ tiếp cận nhưng tốc độ lại so với võ giả lại nhanh gấp trăm nghìn lần.
Nếu so sánh với nửa bước Chân Nguyên mà nói, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều.
Di chuyển được một lúc, hắc y nhân dừng lại phía trên một ngọn phong sơn, ánh mắt trãi rộng nhìn về phía thị trấn khóe miệng lộ ra một nụ cười tà.
“Tìm được!”
Hắc y nhân thanh âm khàn khàn vang lên.
Hắn vừa định phi thân tiến về phía thị trấn thì ngay lập tức quay mặt nhìn về một phương hướng, thần sắc lộ ra vô cùng nghi hoặc sau đó liền nhanh chóng ẩn tàng thân hình biến mất không còn tăm hơi.
Một đạo thân ảnh tựa như một đầu lôi long nhanh chóng lao tới, thân hình hiển lộ ra ngoài, một nam tử khoác một bộ màu đỏ y phục xen kẽ từng đường bạch vân, không phải La Kích thì còn ai vào đây.
“Ngươi tự mình lộ diện hay chính ta động thủ?”
La Kích hai mắt phát ra từng đoàn lôi quang nhìn chằm chằm về một vị trí, thanh âm lạnh lùng nói.
Hắc y nhân nhìn thấy hai mắt La Kích nhìn chằm chằm vào chính mình trong lòng hơi động.
“Không có khả năng ah!”
Hắc y nhân thầm nghĩ.
Thuật ẩn thân của hắn không nói đệ nhất, nhưng trong số các loại công pháp ẩn tàng khí tức, hắn tự tin chính mình không có khả năng bị một Chân Nguyên cảnh nhận ra được.
Hơn nữa, bản thân mình cũng có tu vi Chân Nguyên cảnh, không có khả năng dễ dàng bị người cho phát hiện như vậy ah!
Ba hơi thở qua đi cũng không có bất kỳ dị động nào.
“Xem ra ngươi là không chủ động hiện thân a?”
La Kích thanh âm lại lần nữa vang lên.
Dứt lời,
La Kích một chưởng vỗ ra, mênh mông lực lượng hóa thành mười một trượng bàn tay phá không hướng về hắc y nhân vị trí oanh kích mà xuống.
Mặc dù chỉ là phổ phổ thông thông một chưởng, nhưng bên trong lực lượng lại vang lên từng tiếng lôi minh tốc độ tựa như kinh lôi, nhanh đến mức khiến cho hắc y nhân không thể tưởng tượng nổi, lấy nhãn lực của hắn cũng chỉ nhìn thấy một bàn tay lóe lên rồi biến mất, sau đó đã tiến tới bên cạnh chính mình.
Ầm ầm
Thanh âm v·a c·hạm vang lên một t·iếng n·ổ mạnh mẽ, khiến đại địa bên dưới lõm xuống một lỗ hình bàn tay, hắc y nhân hiện thân, nhìn thấy một chưởng vậy mà xém chút nữa đem chính mình đập nát tại chỗ, cái này khiến hắn có chút khó có thể tin được!
Vừa rồi một chiêu này, nếu như bản thân mình không chạy nhanh mà nói, khả năng sẽ c·hết tại một chưởng này phía dưới.
“Các hạ là ai? Ta không nhớ chính mình đắc tội với các hạ ở nơi nào a?”
Hắc y nhân thân hình lơ lửng giữa không trung nhìn về La Kích với ánh mắt bất thiện, hỏi.
La Kích lắc lắc đầu, không có dự định trả lời hắn ý tứ, mở miệng hỏi:
“Các ngươi Thanh Phong Hội đây là đang làm cái gì? Không phải là vô tình “đi ngang qua” a?”
Hắc y nhân nghe được lời này, tầm mắt lập tức co rút lại, mở miệng nói:
“Các hạ thật là hảo nhãn lực, đã biết ta là thành viên của Thanh Phong Hội còn ra tay ngăn cản, thật sự không sợ đắc tội ta Thanh Phong Hội hay sao?”
“Đắc tội Thanh Phong Hội thì ta thật không có rảnh để làm như vậy.”
La Kích mỉm cười, nói.
“Nếu đã như vậy thì các hạ nên rời đi chỗ khác, ta còn có nhiệm vụ phải hoàn thành, không tiện tiếp đãi.”
Hắc y nhân nói xong vừa định xoay người rời đi lại bị La Kích ngăn cản trước mặt.
La Kích lắc lắc đầu, thanh âm nhàn nhạt hỏi:” Thật không có ý tứ, các hạ đến đây là vì Nhất Minh kia mà tới đi?”
“Đúng vậy, vậy thì như thế nào? Các hạ định nhúng tay vào chuyện của Thanh Phong Hội ta hay sao?”
Hắc y nhân cũng không có giấu diếm ý tứ, dù sao đã đến nơi này thì cũng chỉ có mục tiêu là tên Nhất Minh kia mà thôi, hắn nhíu mày một cái, nói.
“Đã như vậy thì ta cũng chỉ có thể lãnh giáo một chút Thanh Phong Hội thực lực.”
La Kích nhàn nhạt, nói.
“Hừ, ta không biết ngươi là ai, nếu đã nhúng tay vào chuyện của Thanh Phong Hội thì cũng đừng hòng còn sống trở về.”
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, nói.
Dứt lời,
Chính là một quyền oanh sát mà tới, quyền cương hóa thành mười trượng lớn nhỏ mang theo từng đoàn nổ “ầm ầm” thanh âm hướng về phía La Kích hung hăng đập tới.
Một quyền này tốc độ không thua kém gì một chưởng vừa rồi, La Kích cũng không có e ngại cái gì, lại là một chưởng vỗ ra, hùng hồn lực lượng v·a c·hạm vào nhau.
Oanh!
Một chưởng một quyền v·a c·hạm giữa không trung, lực lượng xung kích quét sạch toàn một mười trượng xung quanh, hai người đều đứng yên tại chỗ hoàn toàn không ai lui lại một bước.
“Tốt! Để ta trước hết cầm xuống ngươi, lại trảm tiểu tử kia cũng không muộn.”
Hắc y nhân phóng lên tận trời, La Kích thân hình hóa thành một đạo lôi quang v·út không theo sau.
Hai người đứng thẳng giữa thiên khung, bốn mắt nhìn nhau, bọn hắn cùng là Chân Nguyên cảnh tu sĩ cho nên không muốn phá tan thị trấn này, bắt buộc phải giữa thiên khung chiến đấu.
Nếu bàn về cảnh giới, cả hai đều không sai biệt lắm.
Hắc y nhân biết hôm nay bản thân mình muốn chém g·iết Nhất Minh e là không có đơn giản như vậy.
Hai người riêng phần mình bộc phát ra Chân Nguyên cảnh uy áp, hai đoàn uy áp mạnh mẽ v·a c·hạm vào nhau vang lên từng tiếng ầm ầm thanh âm, linh khí chung quanh không ngừng tán loạn, tản mác ra từng đạo kinh khủng dư ba quét sạch bốn phương tám hướng.
“Tới!”
Hắc y nhân xuất thủ trước, hắn quát chói tai một tiếng.
Một quyền mạnh mẽ oanh kích mà ra, trong chớp mắt, một quyền ngay lập tức biến ảo, trên bầu trời xuất hiện hàng trăm đạo quyền ảnh.
Quyền ảnh lấp lóe giữa trời quang, dày đặc quyền ảnh dường như muốn che lấp toàn bộ bầu trời, mỗi một đạo quyền ảnh đều tràn đầy lăng lệ sát phạt chi ý.
Hàng trăm đạo quyền ảnh cấp tốc oanh kích mà xuống, chỉ sợ đều có thể san bằng cả một thị trấn.
La Kích trường thương xuất hiện trong tay, đôi mắt lóe lên một vòng ý cười nhìn chăm chăm hắc y nhân.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!