Chương 67: Tọa sơn quan hổ đấu
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ban đầu tiến vào, Cao hộ vệ hắn bị hình tượng huyết tinh đập vào trong mắt cho nên hắn cũng không có để ý đến dòng chữ này.
Giờ khắc này nhìn lại hắn mới biết được đây hẳn là người có thù oán với gia chủ ah!
Sở gia lâu nay chỉ hành thương tơ lụa, hoàn toàn không hề kết thù với bất kỳ ai, nếu như có, thì hẳn là vị công tử này tự chuốc lấy họa mà thôi.
Cao hộ vệ một bên nhìn t·hi t·hể, một bên nhìn dòng chữ viết bằng huyết tinh trên đất trầm ngâm suy nghĩ.
Sở gia trong một gian phòng ngủ.
"Gia chủ, đại sự không ổn rồi, đại sự không ổn rồi!" một hạ nhân gấp rút chạy trên hành lang không ngừng hô lớn.
"Cái mẹ gì đây? Khuya rồi có để cho ta ngủ hay không hả? Ngươi ngày mai liền cuốn gói cút ra khỏi đây cho ta!"
Một trung niên đang say sưa ngủ ngon lành b·ị đ·ánh thức bởi tiếng hô lớn liền nổi trận lôi đình quát to một tiếng.
"Không phải… gia chủ, thật sự là có đại sự xảy ra ah!" Hạ nhân nghe được tiếng quát của Sở Thiếu An sắc mặt ngay lập tức tái mét, lập tức quỳ xuống bên ngoài cửa lấy hết dũng khí giải thích nói.
"Hừ! Là có đại sự gì ngày mai bẩm báo không được hay sao mà giờ này lại báo? Ngươi nhanh nói một chút." Sở Thiếu An hừ lạnh một tiếng bật dậy trên giường, trong giọng nói không che giấu được vẻ tức giận.
"Bẩm gia chủ, công…công…công"
"Công cái đách gì ngươi còn không mau nói?" Sở Thiếu An mất hết kiên nhẫn liền quát to một tiếng.
"Vâng, công tử bị người cho g·iết!" hạ nhân hít một hơi thật sâu, nói.
"Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ." Sở Thiếu An ngẩn ngơ một cái, nói.
"Bẩm .. bẩm… gia chủ, công.. công..tử bị người cho g·iết!" Hạ nhân trong lòng nhảy một cái, giọng cà lăm, nói.
Nghe được tên hạ nhân bên ngoài lặp lại thêm một lần nữa, Sở Thiếu An dường như nghe được tiếng sét đánh giữa trời quang!
"Con ta làm sao? Hắn ở đâu rồi? Ai g·iết hắn?" Sở Thiếu An trong một bộ đồ ngủ liền ngay lập tức đạp tung cánh cửa lao nhanh ra ngoài, hỏi.
"Bẩm..bẩm.. gia chủ, công tử hiện tại đang ở gian lầu phía tây." Hạ nhân nói.
Sở Thiếu An nghe vậy liền ngay lập tức hướng về phía gian lầu chạy đến.
Không bao lâu, Sở Thiếu An liền đã tới gian lầu bên trong.
"Gia chủ!" Cao hộ vệ cùng một đám võ giả khom người chắp tay một cái.
Sở Thiếu An cũng không có phản ứng bọn hắn, ngay lập tức chạy lại nhìn xem t·hi t·hể đang còn nằm trên vũng huyết tinh nơi đó.
"Xảy ra chuyện gì? Là ai đã g·iết nhi tử của ta các ngươi nhưng có biết?" Sở Thiếu An quay lại nhìn đám người, trầm giọng quát.
"Bẩm gia chủ, ta cũng không biết là ai đã gây ra chuyện này, trước đó có một tên hạ nhân đã đến gọi chúng ta đến đây, người xem." Cao hộ vệ hướng về dòng chữ trên mặt đất chỉ chỉ, nói.
Sở Thiếu An nhìn sang dòng chữ liền ngây ngẩn cả người!
Hắn nhất thời không nghĩ ra được bản thân đã đắc tội người nào, lại còn chủ động nhằm vào dòng chính bọn hắn.
"Đúng là khinh người quá đáng!
Các ngươi mau chóng kiểm tra xung quanh phủ toàn bộ ngóc ngách cho ta, chia ra một nhóm ra bên ngoài lục soát xem có phát hiện điều gì hay không, nhớ kỹ, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết dù là nhỏ nhất!"
Sở Thiếu An thần sắc dữ tợn phân phó nói.
“Vâng!” một đám võ giả đồng thanh hô lớn, sau đó liền trực tiếp quay người rời đi.
Sở Thiếu An nhìn chằm chằm vào dòng chữ tựa như đang muốn từ trong đó nhìn ra huyền cơ ẩn chứa bên trong.
“Cao hộ vệ, tên hạ nhân vừa rồi đi qua truyền lời cho ngươi, ngươi đi mang hắn đến đây gặp ta.” Sở Thiếu An nhìn sang trung niên, nói.
“Vâng, gia chủ.” Cao hộ vệ gật gật đầu một cái sau đó liền quay người rời đi.
Giữa đêm khuya thanh vắng, trong lúc mọi người đều an say giấc nồng thì bên trong Sở gia toàn bộ như gà bay chó chạy!
Có một số người đi đêm nghe thanh âm ồn ào không hề biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, liền tò mò đến gần nghe ngóng nhưng toàn bộ đều bị bế lại hỏi thăm hỏi thăm.
Lúc này, phân gia Sở gia.
“Ngươi nói nhưng là thật?” một thanh âm của trung niên vang lên, thần sắc vô cùng kinh ngạc, hỏi.
Trung niên này chính là Sở Thiệu thuộc phân gia Sở gia, thường ngày được đảm nhiệm một phần công việc hành thương của gia tộc, nhưng đa phần đều là những sinh ý không hề trọng yếu tại Đông Nam đạo.
Đông vực được chia làm 3 đạo: Đông Nam đạo, Đông Hà đạo, Đông Bắc đạo.
Trong đó một số tông môn tầng dưới chót xếp hạng đều thuộc Đông Nam đạo nơi này, bao gồm cả Quang Minh Tông.
Đông Nam đạo do nồng độ linh khí nơi này hoàn toàn không thể so được với những khu vực khác, một số tông môn, gia tộc trung bình yếu đều tập trung ở đây.
Không phải là do họ muốn như vậy, mà là thực lực không đủ để chiếm một phiến khu vực có cường đại linh khí tụ tập.
“Đúng vậy phụ thân, theo hạ nhân từ bên kia nghe ngóng được, tin tức hoàn toàn xác thực. Giờ này rất nhiều người thuộc tông gia(dòng chính) đang tra xét thủ phạm làm điều này. Tên sát thủ đó còn để lại một dòng chữ là sẽ g·iết toàn bộ tông gia Sở gia.”
Một tên thanh niên thoạt chừng 19 tuổi có tu vi Tôi Thể lục trọng, trên người khoác một bộ bach y, diện mạo tuấn tú lịch sự chính là con trai của Sở Thiệu, Sở Giang.
“Hahaha Sở Thiếu An a Sở Thiếu An, ngươi cũng có ngày hôm nay a!
Đây có lẽ là chuyện vui nhất mà ngày hôm nay ta được nghe thấy.
Giang nhi, ngươi nghĩ sao?”
Sở Thiệu cười to một tiếng nhìn sang thanh niên, hỏi.
“Phụ thân, ta cho rằng chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu. Chỉ cần tên thích khách kia có thể nhằm vào tông gia thì chúng ta sẽ có cơ hội lật bàn!” Sở Giang thần sắc nghiêm túc nói.
“Tốt tốt! Cứ quyết định như vậy đi, ngươi lựa chọn cơ hội rời khỏi Sở gia đi một chuyến phía Đông Thương Minh Thành tìm người này.” nói, Sở Thiệu đưa một tấm ngọc bội giao cho Sở Giang.
Sở Giang thần sắc nghi hoặc nhìn lấy tấm ngọc bội không hiểu ra sao.
“Ngươi tìm chủ nhân của phiến ngọc bội này giao cho hắn, hắn sẽ biết phải làm thế nào. Còn việc làm sao tìm được ngươi hẳn là không cần ta dạy a?” Sở Thiệu nói.
“Vâng, hài nhi sẽ lựa chọn thời cơ nhanh chóng lên đường!” Sở Giang gật gật đầu, nói.
“Cẩn thận một chút, tông gia náo loạn như vậy xem ra ta cũng phải qua bên đó góp một chút náo nhiệt, nếu không tên đó lại giận cá chém thớt thì không hay.” Sở Thiệu ánh mắt khẽ híp sâu sắc nhìn về phía Tây Sở gia nói ra.
Nói xong, Sở Thiệu liền nhanh chóng rời đi gian phòng.
“Gia chủ, người đã mang đến!” Cao hộ vệ mang theo một tên hạ nhân đến gian lầu, nói.
Sở Thiếu An ánh mắt sắt bén nhìn lấy tên hạ nhân tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn đồng dạng.
Tên hạ nhân cũng không hiểu ra sao, chính mình mới vừa rời đi không đến một khắc thì công tử liền xảy ra chuyện. Kiểu này gia chủ không làm thịt mình cho hả giận là phước đức ba đời luôn rồi!
Sở Thiếu An ngẫm nghĩ kỹ lại thì dạo gần đây hắn chỉ làm hai việc không dễ nhìn mà thôi.
Đầu tiên, chính là việc cắt bớt một lượng lớn tài nguyên tu luyện từ phân gia. Điều này cũng có thể khiến cho tên Sở Thiệu kia lên ý định trả thù như thế này.
Việc này cũng thật sự có khả năng xảy ra không chừng, một đám phân gia bị chèn ép trong thời gian dài như vậy, hẳn là có thể làm ra thật.
Cuối cùng là việc “b·ắt c·óc” kia.
Nghĩ đến đây, Sở Thiếu An ánh mắt hiện lên từng tia hàn mang nhìn thẳng vào tên hạ nhân không rời.
“Ngươi nói lại một chút trước đó chuyện gì đã xảy ra?” Sở Thiếu An nói.
“Bẩm..bẩm gia chủ, trước đó tiểu nhân cùng với một tên hạ nhân nữa cùng công tử nói về…”
Tên hạ nhân này đem đoạn nói chuyện vừa rồi thuật lại một lần.
“Ngươi nói, tên Nhất Minh kia vào trưa nay đã quay trở về Thương Minh Thành?” Sở Thiếu An trong lòng lộp bộp một tiếng.
Hắn không biết là tên Nhất Minh tiểu tử kia cùng thành chủ là quan hệ thế nào, cho nên giờ khắc này nghe được tin tức như vậy khiến hắn không khỏi lo lắng bất an.
Nếu như tên Nhất Minh kia có quan hệ với vị thành chủ, vậy ta động vào bạn bè của hắn chắc hẳn không có kết quả tốt ah!
Vừa nghĩ, Sở Thiếu An liền thấy loại chuyện này khả năng tám thành là do tên Nhất Minh kia gây ra.
Không có lý nào ban ngày hắn vừa quay trở về Thương Minh Thành, ban đêm nhi tử của mình lại “phi thăng” nhanh chóng như vậy!
Trong thiên hạ này làm gì có chuyện trùng hợp như thế…
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều