Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 597: Nhất Minh xuất thủ




Chương 597: Nhất Minh xuất thủ

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Tiếng vang truyền ra, chỉ thấy từng luồng huyết khí tại xung quanh Nhất Minh không ngừng di động, tựa như hô ứng lẫn nhau, từ trong ra ngoài, từ ngoài dung nhập vào bên trong.

Nhất Minh có một loại cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả, vừa thoải mái, lại vừa đau thấu tới tận cốt tuỷ, khiến thần sắc của hắn lúc thì nhếch miệng cười cười, lúc thì vặn vẹo tựa như đang gặp phải thống khổ vô tận.

Một màn kỳ lạ này diễn ra khiến rất nhiều người đều không thể nào dời đi tầm mắt, ngay cả ba tên Linh tộc bên kia cũng không biết tên này rốt cuộc là như thế nào, nhưng bọn hắn đều có một loại dự cảm rất là không tốt.

Nhất Minh cảm nhận được huyết nhục, xương cốt và cả lục phủ ngũ tạng đều đang không ngừng hô ứng, tựa như hô hấp, mà loại hô hấp này lại tuân theo một cái nhịp điệu nào đó.

Thẳng tới khi hắn cảm nhận được loại nhịp điệu này chậm rãi hòa cùng một thể trong nháy mắt, từ tận sâu bên trong xương tủy ngay tại cấp tốc dựng dục ra một luồng sinh cơ khổng lồ, hướng về toàn thân không ngừng chảy tới.

Một cái hô hấp, hai cái hô hấp trôi qua,…

Linh tộc bên kia không biết tên này rốt cuộc là đang bị cái gì, chỉ thấy xung quanh thân thể của hắn có một vòng huyết cầu bao phủ, tựa như cái kén, ẩn ở bên trong còn có một luồng sinh cơ khổng lồ đang không ngừng thai nghén đi ra.

Độc Linh Tử nhìn lấy một màn này lập tức híp lại đôi mắt, sinh cơ khổng lồ như vậy không cần nói cũng biết, là sự tình cổ quái này đối với bản thân hoàn toàn không tốt.

“Mặc dù ta không biết tên Nhân tộc này đang làm cái gì, nhưng có một điều chắc chắn là ta không có khả năng đứng nhìn hắn đạt thành mục đích.”

Có thể Độc Linh Tử vừa định điều động chân nguyên tiến hành công kích thời điểm, toàn bộ thân thể đều bỗng dưng đau nhói vô cùng, đến bây giờ hắn mới bắt đầu nhận ra, toàn bộ kinh mạch của bản thân tựa hồ như bị vô số đạo kiếm khí lít nha lít nhít ngăn chặn ở bên trong.

Nếu như bản thân cưỡng ép xông phá mà nói, e rằng cỗ thân thể bằng ý niệm này cũng vì đó mà chịu phải tổn thương, thực lực cũng sẽ đại giảm.

Nhưng nếu cứ để như vậy mà nói, trong vài cái hô hấp e rằng cũng không thể nào t·ấn c·ông cho được.

“Tên này…”

Thần sắc của Độc Linh Tử thập phần âm trầm, ánh mắt tràn đầy băng lãnh nhìn qua Mộ Dung Thiên, dường như muốn mang diện mạo của hắn khắc sâu trong lòng.

“Không thành vấn đề, chỉ là vài cái hô hấp mà thôi, thời gian như vậy hẳn là cũng không có ảnh hưởng cái gì, hơn nữa, bên cạnh ta còn có hai tên trợ thủ đâu.”



Độc Linh Tử suy nghĩ minh bạch về sau, tâm thần mới chậm rãi bình ổn trở lại, thanh âm nhàn nhạt truyền ra thoại ngữ: “Các ngươi, động thủ!”

Lời ít mà ý nhiều, hai tên Băng Linh cùng Huyền Linh nghe vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức phát động thế công hướng về huyết cầu đánh tới.

Mộ Dung Thiên muốn ngăn lại hai đạo công kích cũng vô pháp làm được, khí tức trên thân của hắn mười không còn một, chỉ có thể ở một bên cầu nguyện cho hai đạo công kích kia đối với Nhất Minh không có tác dụng.

Bởi vì trong mắt của hắn, hai đạo công kích kia đã tan rã vô cùng, xem ra chân nguyên của bọn hắn cũng đã cạn kiệt tới cực hạn.

Liên tiếp là hai tiếng oanh minh truyền ra, hai đạo công kích đánh vào huyết cầu sau đó liền tan biến không còn, chỉ có thể ở bên ngoài huyết cầu để lại một chút dấu tích, lực lượng vẫn là không đủ.

Cả ba tên Linh tộc đều lâm vào trầm mặc, trong lúc nhất thời cũng không còn cách nào, chỉ có thể ở một bên nhìn xem.

Bất quá, hai tên Băng Linh cùng Huyền Linh thỉnh thoảng liền đưa mắt nhìn về đoàn thiên địa linh cơ ở bên trên, trong lòng thì mê man bất định, bọn hắn cũng không biết một khi chính mình rời khỏi vị trí thì Linh Tử đại nhân có đối với bọn hắn công kích hay không.

Năm cái hô hấp, sáu cái hô hấp trôi qua,...

Da thịt Nhất Minh bởi vì trận chiến trước đó bị mất đi mà không ngừng sinh sôi, lục phủ ngũ tạng tựa hồ như đang xảy ra thuế biến, cấp tốc tán ra một vầng huyết quang.

Trong lồng ngực, trái tim vốn dĩ đang chật vật đập lấy cũng lần nữa khôi phục sức sống, hữu lực nhảy lên, đem chất chứa đại lượng huyết dịch bơm hướng toàn thân.

Trước sau chỉ bất quá còn không tới mười cái hô hấp, Nhất Minh đã cảm giác được bàn tay truyền tới hơi ấm đồng thời, lực lượng cường đại ẩn chứa ở bên trong khiến cho huyết dịch trong người của hắn không ngừng sôi trào.

Liên tiếp là từng loạt thanh âm của trái tim không ngừng nhảy lên, cho dù là song phương có cách xa mấy trăm trượng đi chăng nữa, cả ba tên Linh tộc đều có thể nghe được thanh âm này rất là rõ ràng, tựa hồ như sát bên cạnh vậy.

Cảm giác tình huống bây giờ có chút không tốt, hai tên Băng Linh cùng Huyền Linh cũng không còn lo được lo mất.

Cho dù tên Độc Linh này có là Linh Tử đi chăng nữa, vào thời điểm này cũng không có khả năng ngăn chặn bọn hắn đoạt lấy linh cơ.

Ở lại cũng không chịu được bao lâu, mà tiến lên đoạt lấy linh cơ cũng có khả năng bị Linh Tử loại bỏ, đã như vậy, vậy thì chỉ có thể đánh cược một lần, là thắng hay bại, vậy thì phải xem tên Linh Tử này có ngăn cản bản thân hay là không.

Quyết định về sau, hai tên Băng Linh cùng với Huyền Linh lập tức hướng về phía Mộ Dung Thiên lao đi, ánh mắt lộ ra sát cơ không gì sánh được.



Độc Linh Tử nhìn thấy hai tên Linh tộc hành động như vậy cũng không có ngăn cản, âm thầm cảm thụ thân thể một chút, xem ra là chỉ cần ba bốn cái hô hấp nữa liền có thể khôi phục trở lại.

“Chờ ta mang cỗ kiếm ý này loại trừ, ta nhất định sẽ để cho ngươi hoàn trả lại gấp trăm lần ta chịu đựng, chờ đó cho ta!”

Độc Linh Tử nhìn qua huyết cầu thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng chậm rãi đếm ngược thời gian.

“Tiểu tử, không chạy sao?” thanh âm của Kiếm Hoàng tại trong não hải của Mộ Dung Thiên vang lên, hiển nhiên là có một chút bất đắc dĩ trong đó.

Bàn tay của Mộ Dung Thiên nắm lấy trường kiếm, thần sắc tái nhợt, lắc lắc đầu.

“Không chạy!”

Mộ Dung Thiên nhìn lấy hai tên Băng Linh cùng Huyền Linh đã g·iết tới phụ cận, tốc độ mặc dù so với thời kỳ đỉnh phong phải thua kém rất nhiều, nhưng chỉ như vậy đã khiến hắn cảm nhận được áp lực cực kỳ to lớn.

“Sư tôn, ta có thể chém ra thêm một kiếm sao?” thanh âm của Mộ Dung Thiên khàn khàn vang lên, hữu khí vô lực, nhưng ánh mắt kia, lại tràn ngập chiến ý.

“Ài, với thân thể của ngươi bây giờ, nếu như nhận thêm lực lượng từ ta, e rằng sẽ chịu phải thương tổn đến căn bản, trong thời gian ngắn e rằng sẽ khó mà khôi phục.”

“Mà thôi, dù sao cũng so với c·hết ở nơi này phải tốt, ta chỉ vừa mới thu ngươi làm đệ tử, cũng không có khả năng để ngươi c·hết ở nơi này phải không?”

Kiếm Hoàng cười cười, bản thân vừa định quán thâu một chút lực lượng cho Mộ Dung Thiên thì bỗng dưng cảm nhận được cái gì, khoé miệng nhếch lên.

“Xem ra, tình huống cũng không có bết bát như vậy!”

Nhất Minh thân tại bên trong huyết cầu mặc dù không nhìn thấy tình huống ở bên ngoài, nhưng bằng vào Tiểu Dạ truyền đến tin tức, hắn hoàn toàn có thể nhận ra bên ngoài là tình huống như thế nào.

Hắn biết chính mình không có thời gian để cho thân thể hoàn toàn khôi phục, nếu như làm như vậy mà nói, đối với bản thân và Mộ Dung huynh đều là không tốt.

Hắn âm thầm cầu nguyện cho ba tên Linh tộc sẽ không có hành động cho tới khi chính mình khôi phục, nhưng điều này đúng thật là si tâm vọng tưởng rồi, Linh tộc bên kia cũng không có ngốc như vậy.

Ngay lúc hai tên Băng Linh và Huyền Linh hướng về Mộ Dung Thiên lao đi trong nháy mắt, hắn liền biết hai tên này đây là đang hướng về chỗ thiên địa linh cơ mà tới.



“Với khí tức trên thân của Mộ Dung huynh bây giờ, e rằng không có khả năng là đối thủ của bọn hắn, ta không thể chờ đợi thêm nữa.”

Cuối cùng là thực sự chờ không được nữa, hắn cũng không quản tới thương thế trên thân vẫn còn tuyệt đại bộ phận vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, một bước bước ra.

Một thanh âm nổ tung truyền ra động tĩnh, huyết cầu phá toái, thân hình của Nhất Minh từ bên trong hiển lộ đi ra, so với trước kia rõ ràng có sự bất đồng rất lớn.

Toàn thân của hắn không ngừng tán ra huyết khí, mặc dù so với thời kỳ cường thịnh phải yếu hơn rất nhiều, nhưng một thân huyết nhục đã trở nên càng giàu sức sống, thậm chí da thịt đều là sáng lên từng vầng huyết quang, óng ánh vô cùng.

Nhất Minh cảm giác tự thân một chút, cường độ của thể phách so với trước kia đã tăng lên chí ít là hai thành lực lượng.

Dạng này tăng lên có thể nói là kỳ tích, dù sao thì hắn chỉ mang lục phủ ngũ tạng rèn luyện mà thôi, hắn cũng không ngờ tới việc thân thể hoà hợp lại có thể dẫn đến sức mạnh cộng hưởng lớn tới như vậy.

Ngay lúc huyết cầu phá toái trong nháy mắt, nhìn thấy hai tên Linh tộc đã hướng về Mộ Dung Thiên phát động thế công, hơn nữa, khí tức trên thân của Mộ Dung Thiên thế mà đã suy yếu tới tận nơi này, dường như dưới tuyệt cảnh không thể không chấp nhận số mệnh tư thái.

Nhất Minh giận tím mặt, khí huyết hùng hồn tựa như cường long nổi giận lập tức nổ tung, thân hình bắn vọt gầm lên một tiếng: “Các ngươi đang tìm c·ái c·hết!”

Oanh!

Hư không nổ tung ngay tại nguyên địa, cả người của Nhất Minh đã hoá thành một đạo hồng quang gào thét lao tới đồng thời, tâm niệm vừa động liền thúc dục thân pháp khiến thân hình lấp lóe, trong chớp mắt liền đã g·iết tới trước mặt hai tên Linh tộc, một thân khí huyết phun trào, mang hai tên này bao ở bên trong.

Hai tên Băng Linh và Huyền Linh đều bỗng dưng giật mình, cảm giác được lực lượng kinh khủng hướng vào đầu chính mình rơi xuống, ánh mắt nhìn lên đã thấy một đầu Viêm Long tán ra hừng hực hỏa diễm rơi xuống, tựa hồ muốn oanh tạc cả phiến không gian này như vậy.

Rất nhanh, sắc mặt của hai tên Linh tộc lập tức đại biến, kinh hô thành tiếng: “Nhất Minh?”

Làm sao lại như vậy? Tên nhân tộc này làm sao lại xuất hiện ở đây nhanh như vậy? Tốc độ của hắn làm sao lại có thể nhanh tới mức này?

Trong đầu của bọn hắn liên tiếp nổi lên vô số ý nghĩ, cuối cùng tổng hợp thành một cái ý niệm.

“Ôi mệnh của ta, xong rồi!”

Nhất Minh cũng không biết với lực lượng bây giờ chính mình có thể phát huy ra bao nhiêu chiến lực, nhưng hẳn là đã có thể mang hai tên Linh tộc này dễ dàng đập c·hết.

Còn về tên Độc Linh Tử bên kia, dựa vào ba động vừa rồi hẳn là bị Mộ Dung huynh chém một kiếm, xem ra là thụ thương không nhẹ.

P/s: Laptop của ta bị mất nguồn vẫn chưa sửa xong, mấy hôm sau sẽ k có chương.

Bình thường, ta làm công việc xong đều không còn bao nhiêu thời gian, bây giờ lại gõ trên điện thoại thật là bất tiện, cũng rất mỏi mắt, mong các vị thông cảm cho ta!