Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 574: Hồi mã thương




Chương 574: Hồi mã thương

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Hai tên Linh tộc cùng với hai tu sĩ Nhân tộc đưa mắt nhìn qua Nhất Minh, nhìn thấy hắn cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ là ở một bên vừa ngăn chặn thế công của đại điểu vừa lui về phía sau, tựa hồ cũng không có ý định tham chiến khiến thần sắc của bọn hắn càng thêm âm trầm.

Bây giờ không có ý định tham chiến không có nghĩa là một chút nữa liền không nhúng tay vào, hơn nữa bọn hắn còn cảm giác ra được có không ít ánh mắt ở trong bóng tối đang âm thầm nhìn lấy, chờ đợi thời cơ.

Thế là có người hướng về đại điểu oanh kích về sau, lập tức tại khắp nơi trên băng nguyên không ngừng bay lượn.

Lão giả Nhân tộc này muốn lợi dụng khả năng t·ấn c·ông diện rộng của đại điểu oanh tạc xuống băng nguyên bên dưới, nhằm mang đám tu sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối lôi ra.

Trong suy nghĩ của lão, nếu như những tu sĩ tại trong bóng tối kia đúng thật là Nhân tộc, vậy thì thế lực của bên mình hoàn toàn có thể chiếm được ưu thế để tranh giành đại điểu đoạt lấy linh cơ.

Còn nếu như xuất hiện là Linh tộc, vậy thì không cần phải phí công vô ích.

Không thể nghi ngờ, hành động của lão giả đã hấp dẫn ánh mắt của ba tên tu sĩ còn lại nhìn qua, bọn hắn đồng thời cũng làm ra hành động giống y như vậy.

Trong lúc nhất thời, toàn thân của đại điểu đồng loạt ánh lên lam sắc chi quang, hàn khí lập tức ngưng kết thành từng sợi lông tơ nương theo hai cánh vũ động một cái mà không ngừng trút xuống.

Oanh minh liên tiếp truyền ra, lông vũ tựa như hàng vạn mũi tên đánh cho băng nguyên ở bên dưới liên tục phá toái, từng mảng từng mảng băng tinh không ngừng ầm vang toái liệt, rất nhanh liền có một chút ba động ở cách đó không xa hiển lộ đi ra.

Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy lại thêm một tên Linh tộc bởi vì những những cái lông vũ rơi vào phụ cận mà không thể không hiển lộ thân hình.

Thần sắc của lão giả lập tức âm trầm, hiển nhiên đây cũng là một trong những dự đoán của lão.

Nhưng sau một khắc, lại thêm hai đạo thân ảnh đồng dạng cũng là Linh tộc hiện ra, vốn dĩ Linh tộc bên kia chỉ có hai tên bây giờ lại lắc mình biến thành năm tên, hoàn toàn vượt qua nhân số của Nhân tộc ở nơi đây.

Nếu tính luôn cả Nhất Minh và bạch y nữ tử đang ẩn nấp kia, Nhân tộc bên này ngoài lão giả ra thì chỉ còn lại một mình trung niên mà thôi, nhân số vỏn vẹn chỉ có bốn người, không thể nghi ngờ tình hình bây giờ quả thật là hỏng bét đến cực điểm.



Lão giả nhìn thấy ba tên Linh tộc xuất hiện về sau, bản thân không nói hai lời liền hướng về phương xa phóng đi, hoàn toàn không thèm quan tâm tới kết cục của đại điểu kia như thế nào.

Giờ khắc này lão đã không còn sự lựa chọn nào khác, ở lại nơi này chỉ có thể bị đám Linh tộc kia vây công, cho dù có thêm Nhất Minh và bạch y nữ tử trợ giúp cũng chưa chắc có thể đánh lại.

Cho nên rút đi chính là lựa chọn tối ưu nhất.

Có thể Linh tộc bên kia làm sao có khả năng để cho Nhân tộc rời đi như vậy được?

Nhìn thấy lão giả phi tốc bỏ chạy bọn hắn cũng không còn cách nào, thế là có Linh tộc đưa mắt để ý tới trung niên ở cách đó không xa, nhìn thấy trung niên này thế mà cũng chuẩn bị quay người bỏ chạy, đây vốn dĩ là không có khả năng!

Tên Hỏa Linh tộc vốn dĩ đang ở gần đó an an ổn ổn ẩn nấp chờ đợi thời cơ, thế mà lại bị trung niên này dẫn đạo Đại Điểu hướng về phía này công kích, khiến hắn không khỏi giận tím mặt, uy thế của Bán Thần ầm vang nổ tung, nổi giận gầm lên một tiếng: “Mau cút lại đây nhận lấy c·ái c·hết!”

Oanh!

Băng nguyên bên dưới tự hành phá toái, tên Hỏa Linh tộc hóa thành một đạo hồng quang thả người g·iết tới, lực lượng quanh thân thoải mái phun trào, mang thân hình của trung niên bao phủ vào bên trong.

Trung niên nhìn thấy tên Hỏa Linh tộc thế mà thả người lao tới, bản thân cũng không khỏi giật nảy cả mình, lực lượng cuồng thúc cùng với tên Hỏa Linh tộc chiến thành một đoàn.

Bốn tên Linh tộc còn lại cũng không có rảnh rỗi, đồng thời hướng về Đại Điểu bao vây nó vào bên trong.

Trong lúc nhất thời, Nhất Minh có thể nhìn thấy được hai nơi chiến trường không ngừng oanh minh kịch liệt, một nơi chính là ở Đại Điểu bên kia, một nơi còn lại chính là trung niên cùng với Linh tộc kia giao chiến.

Năm tên Linh tộc vừa đánh vừa phân ra một đạo tâm thần để ý đến nhất cử nhất động của Nhất Minh, bất quá Nhất Minh hắn cũng không có ý định lao vào vũng nước đục này để làm gì, bản thân lập tức hóa ra huyết vũ thả người lao đi, thẳng đến biến mất khỏi tầm mắt của năm tên Linh tộc mới thả người hạ xuống.

Tại nơi này, hắn rõ ràng vẫn có thể cảm nhận ra được nơi xa đang diễn ra giao phong phi thường kịch liệt, thẳng tới gần nửa ngày về sau, giao phong mới dần dần lắng lại một chút.



Không cần nghĩ cũng biết hẳn là trận chiến giữa tên Hỏa Linh tộc và trung niên đã phân ra thắng bại, còn Đại Điểu thì vẫn truyền ra từng loạt thanh âm chói tai, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Nhất Minh nhíu chặt lông mày, ngữ khí lạnh nhạt chậm rãi truyền ra: “Ngươi còn định ẩn nấp bên cạnh của ta tới bao giờ?”

Thanh âm truyền ra về sau cũng không có bất cứ người nào đáp lại, nhưng Nhất Minh biết có người vẫn luôn đi theo chính mình từ nảy tới giờ, hẳn là bạch y nữ tử kia không sai.

Toàn bộ khu vực này đều đã bị hàn khí bao phủ, thậm chí gió tuyết cũng vì Đại Điểu kia xuất hiện mà rơi càng lúc càng lớn.

Hàn khí lạnh lẽo tại trong hoàn cảnh này hoàn toàn có thể che lấp đi phần nào cảm giác của tu sĩ, chính vì điều này mà Nhất Minh hắn vô pháp cảm ứng ra được vị trí chính xác của nữ tử kia.

Ban đầu bởi vì nữ tử kia tiếp cận đến gần cho nên Tiểu Dạ nó mới có thể phát hiện ra được vị trí chính xác của cô nàng, nhưng bây giờ không giống, cô nàng này tựa hồ như nhìn ra thứ gì, bản thân kỳ thực cũng không tại bên trong phạm vi dò xét của Tiểu Dạ, cho nên nó cũng vô pháp tìm ra.

Ngay lúc Nhất Minh đang nghĩ như vậy thời điểm, Tiểu Dạ tại trong thức hải của hắn lập tức mang lực lượng tán ra, một cỗ khí tức đặc thù quỷ dị nhanh chóng tại trong tâm thần hướng vào mắt trái hội tụ mà đi.

Trong chớp mắt, mắt trái của hắn lần nữa hóa thành một màu đen kịt, tầm nhìn cũng bỗng dưng cải biến.

Vào thời khắc này hắn có thể nhìn thấy được tại một cái phương hướng ở nơi xa, từng sợi tơ màu lam đang không ngừng đung đưa phe phẩy, Tiểu Dạ lập tức nhắm thẳng vào cái vị trí kia mà chớp mắt một cái.

Rất nhanh, một sợi hắc tuyến từ trong mắt trái của Nhất Minh hướng thẳng về cái vị trí kia bắt đầu quấn quanh, một loại cảm giác đau nhói đánh tới khiến hắn cũng nhịn không được mà thốt lên một tiếng, lập tức nhắm nghiền mắt lại.

Tiểu Linh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh hô thành tiếng: “Ngươi không sao chứ?”

Nhất Minh khoác khoác tay, hắn nhanh chóng mở ra mắt trái nhìn qua, giờ khắc này hắn rõ ràng có thể cảm ứng được sợi hắc tuyến đang phi tốc lao nhanh, hiển nhiên là cô nàng kia cũng cảm giác được nguy hiểm cho nên mới quay người bỏ chạy.

Hắn cười cười, không ngờ tới Tiểu Dạ nó còn có loại thủ đoạn này a!

Bây giờ cho dù hắn không vận dụng năng lực của Tiểu Dạ cũng rõ ràng có thể cảm ứng ra được vị trí của cô nàng kia ở đâu, cho dù nàng ta có chạy tới chân trời góc bể cũng vô pháp thoát khỏi sự cảm ứng của hắn.

Đây coi như cho nàng ta một bài học, đổi lại là bình thường hắn liền sẽ mang cô nàng này diệt sát, nhưng từ đầu tới giờ cô nàng này cũng không có đối với hắn sinh lòng ác ý, cho nên thả cô ta một ngựa cũng không sao.



Chỉ cần không tiếp tục theo dõi hắn liền có thể.

“Tiểu tử ngươi tiếp theo sẽ dự định như thế nào? Đi tìm tên nhóc Mộ Dung Thiên kia sao?” Tiểu Linh nhìn thấy hắn bình thường trở lại cũng không khỏi chớp chớp đôi mắt hỏi một câu.

Nhất Minh nhìn qua Tiểu Linh biểu lộ thâm ý: “Cô nhìn mặt ta có giống như là sẽ bỏ qua chỗ tốt như vậy sao?”

“Hắc hắc, mặt ngươi gian xảo như vậy, ta thích!” Tiểu Linh che miệng cười tít mắt, sau đó liền lắc lắc đầu nói: “Bây giờ không được, đám Linh tộc kia còn chưa mang con chim diệt sát, ngươi qua đó chỉ tổ tốn công vô ích hay là chờ thêm một chút nữa đi.”

Nhất Minh gật gật đầu: “Đang có ý này.”

Thế là hắn ngồi xếp bằng tại trên một tòa băng sơn lẳng lặng chờ đợi, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, dư ba cuối cùng cũng đã lắng lại trong vài cái hô hấp liền lần nữa bộc phát đi ra.

Nhất Minh mở ra hai mắt chậm rãi đứng lên: “Không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, hắn lập tức thả người lăng không bay lên, huyết vũ ầm vang vỗ mạnh liền hóa thành một đạo hồng quang hướng về vị trí của Đại Điểu lao tới.

Cũng không phải chỉ riêng một mình hắn mới có loại ý nghĩ như thế này, tại một cái phương hướng khác cũng có người đồng dạng làm ra lựa chọn như vậy, chính là lão giả đã trước tiên rời đi không sai.

Nhất Minh cẩn thận cảm ứng một phen, hắn rõ ràng có thể cảm nhận ra được tại một cái phương hướng khác, đạo hắc tuyến mà hắn đã gieo vào trên thân của bạch y nữ tử cũng đang cấp tốc di động tới gần, hiển nhiên là cũng có ý định giống như hắn.

Đối với điều này, Nhất Minh cũng không có bài xích, một mình hắn muốn tại trong đám Linh tộc kia đoạt lấy thiên địa linh cơ cũng không phải dễ.

Dựa theo suy đoán của hắn, Đại Điểu một khi bị diệt sát thì liền sẽ có Linh tộc nắm giữ ba khối linh cơ mảnh vỡ, một mảnh chính là của riêng hắn, hai mảnh còn lại chính là từ Đại Điểu rơi ra.

Mà muốn triệu hồi thiên địa linh cơ, bản thân cần phải tập hợp đủ sáu khối mảnh vỡ, điều này đồng nghĩa với việc trong năm tên Linh tộc kia sẽ phải có ba tên bị loại khỏi vòng chiến.

Mà dư ba đang không ngừng phát ra ở nơi xa rõ ràng chính là dấu hiệu cho thấy bọn hắn đã bắt đầu động thủ chém g·iết, việc của chính mình bây giờ chính là chờ đợi thời cơ.

Cú hồi mã thương này chắc chắn sẽ không gạt được những tên Linh tộc kia, dù sao thì đổi lại là chính hắn, hắn cũng không tin đám Linh tộc kia sẽ bỏ qua đơn giản như vậy.