Chương 562: Con mắt thuế biến
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tử sắc hào quang, tại một vùng lôi hải nào đó.
Nơi này lôi đình tràn ngập khắp nơi, từng áng mây màu tím ở bên trên không ngừng có lôi quang lóe lên rồi biến mất, theo sau đó chính là một đoàn tử lôi từ giữa thương khung rơi xuống, đánh vào vùng biển bên dưới.
Xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy được tử lôi cũng không phải một đoàn, mà là vô số đoàn tử lôi rơi xuống tựa như từng cây trụ chống trời, khiến lôi hải không cách nào yên tĩnh, lúc nào cũng có thanh âm oanh động truyền ra.
Không phải chỉ riêng là thanh âm của lôi đình đánh xuống, mà còn có thanh âm của tu sĩ không ngừng giao chiến, đồng dạng cũng có thanh âm gào thét kinh thiên động địa truyền ra, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Oanh một tiếng, một kiếm rơi xuống liền cùng với một đầu Lôi Ngư trực tiếp v·a c·hạm, gầm thét truyền ra, thanh âm này hiển nhiên là của đầu Lôi Ngư này không sai.
Thân hình của đầu Lôi Ngư này to chừng hai mươi trượng, mắt lộ hung quang, hàm răng đầy rẫy điên cuồng nhe ra, phía trước đầu của nó còn có một cái cự đại gai nhọn lóe lên tử lôi hướng về phía Mộ Dung Thiên đánh tới, tốc độ cực nhanh.
Có thể tốc độ của nó mặc dù rất nhanh, nhưng Mộ Dung Thiên cũng không hề có mảy may ba động, thần sắc vẫn điềm nhiên như thường.
Trường kiếm trong tay lóe lên lam sắc lôi quang hướng về thân hình của nó phi tốc chém xuống, quanh thân càng là có lôi đình cuồn cuộn sôi trào, ẩn ẩn còn có tử sắc lôi đình hiển hóa ở bên trong.
Một người một thú tại bên dưới lôi hải chiến thành một đoàn, không qua bao lâu liền có một tiếng gào thét chứa đầy vẻ không cam lòng truyền ra.
Lôi đình màu tím nương theo thân hình của Lôi Ngư phân tách mà quét sạch bốn phương tám hướng, khiến lôi hải oanh minh kịch liệt, thậm chí còn tạo thành một cái v·ụ n·ổ vô cùng to lớn.
Tiếp theo đó chính là nồng đậm lôi đình chi lực tại trong thân thể của nó tuôn ra, Mộ Dung Thiên tựa như xe nhẹ đường quen, cánh tay vung lên, mang đám tử lôi này sinh sinh hấp thu.
Không qua bao lâu, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, trong miệng thì thào đê ngữ:
“Đám Lôi Ngư này quá yếu, luyện hóa bọn chúng cũng không tăng lên được bao nhiêu, sư tôn ngài có cách gì khiến cho đám Lôi Ngư này tập trung lại cùng một chỗ không?”
Nghe được lời này, Kiếm Hoàng khẽ vuốt cằm suy tư, không qua bao lâu liền tại trong tâm thần của Mộ Dung Thiên truyền ra thoại ngữ: “Cách thì ta có, nhưng sẽ đi đôi với nguy hiểm.”
“Bằng với thực lực của ngươi, bây giờ chỉ có thể đối phó với hơn mười con Lôi Ngư cùng lúc mà thôi, Phá Thiên Thức có tất cả thập lục đạo kiếm quang, hẳn là có thể tranh thủ cho ngươi một ít thời gian.”
“Có thể loại thuật pháp này một khi triển khai đi ra cũng vô pháp chưởng khống số lượng Lôi thú mò tới, nếu như số lượng vượt qua khỏi sự tưởng tượng của ngươi, bản thân ngươi e rằng sẽ lâm vào nguy hiểm, ngươi chắc chưa?”
Mộ Dung Thiên nghe vậy cũng không có một chút do dự nào, liền gật đầu đồng ý.
“Đệ tử quả thật là không có nhiều thời gian để ở lôi hải này hao tổn, nếu như có thể tận dụng việc này để giúp cho lôi đình làm ra một bước thuế biến cũng là chuyện tốt.”
“Hơn nữa, không phải sư tôn đã truyền cho ta thêm một thức rồi sao?”
“Nếu như có thể tại trong tình huống nguy hiểm mang một thức này nhập môn, đây có thể coi là một mũi tên trúng ba con nhạn, ha ha!”
“Sự tình tốt như vậy, không phải lúc nào cũng có thể có!”
Kiếm Hoàng nghe vậy khẽ mỉm cười gật gật đầu: “Nếu như ngươi đã có quyết định vậy thì ta cũng không nói thêm cái gì, ngươi cứ dựa theo pháp môn này triển khai ra là được.”
Nói xong, Kiếm Hoàng liền truyền vào thức hải của Mộ Dung Thiên một loại thuật pháp, sau đó chậm rãi truyền ra thoại ngữ.
“Loại thuật pháp này vốn dĩ chính là ta nhặt được từ một tên tu sĩ, nó có chút gân gà, nhưng không sao, hiện giờ chí ít có thể giúp ngươi một chút.”
“Nó có khả năng biến đổi khí tức lôi đình của ngươi thành một món mỹ vị đối với những lôi thú kia, bọn chúng sau khi cảm nhận được loại khí tức này hẳn là sẽ nhanh chóng tự mình tìm đến, ngươi cứ việc chọn một nơi phù hợp để chuẩn bị chiến đấu là được.”
“Nên nhớ, loại pháp môn này sẽ không phân biệt bất kỳ một lôi thú nào, nó cũng có khả năng dẫn động vô số lôi thú có tu vi cường đại chạy đến, ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt.”
“Ta minh bạch!” Mộ Dung Thiên gật gật đầu, bắt đầu tìm một nơi thi triển pháp quyết.
…
Mà cũng tại vào lúc này, tại bên trong hắc sắc hào quang, Nhất Minh vẫn đang còn ngồi xếp bằng ở trong dòng khí tức tà ác chậm rãi hấp thu.
Nói là hấp thu, kỳ thực là hắn đang cẩn thận quan sát con mắt tại trong thức hải làm ra biến hóa.
Hắn cũng không biết con mắt này rốt cuộc đã thôn phệ bao nhiêu khí tức tà ác kia, nhưng hẳn là rất nhiều đi.
Có thể cho dù nó hấp thu không ít, nhưng so với đại lượng khí tức tà ác mà tà vật này tán ra, quả thật là không khác gì hạt cát trong sa mạc, thật là không đáng để nhắc tới.
Bất quá theo thời gian trôi qua, con mắt đang càng lúc càng truyền ra tâm tình đau đớn đến cực điểm, thẳng tới một cái thời khắc nó bỗng dưng rung động, Nhất Minh có thể cảm nhận ra được toàn bộ thức hải lập tức oanh minh, tựa hồ như đánh vỡ gông cùm xiềng xích một dạng.
Nương theo ánh mắt của hắn nhìn xuống hồn hải bên dưới, có thể nhìn thấy được kích thước của hồn hải vốn dĩ ba trượng, giờ khắc này đang chậm rãi tăng lên.
Bốn trượng, năm trượng, sáu trượng,... thẳng tới khi đạt tới chín trượng mới bắt đầu chậm dần trở lại, nhưng còn chưa dừng lại ở đó.
Nương theo con mắt điên cuồng mang khí tức quỷ dị bắt đầu tán ra, hồn hải bên dưới vẫn đang không ngừng sôi trào mãnh liệt, thậm chí Nhất Minh có thể rõ ràng cảm giác ra được thức hải của bản thân đang kịch liệt rung chấn.
Oanh minh vang vọng khắp nơi, giờ khắc này đại lượng khí tức tà ác bao phủ xung quanh thân thể của hắn cũng bỗng dưng b·ạo đ·ộng.
Lấy Nhất Minh làm trung tâm, khí tức tà ác này chậm rãi chuyển động dần dần hóa thành một cái vòng xoáy khổng lồ, hướng về trung tâm nơi đó liên tục cuốn đi.
Động tĩnh lớn như thế này truyền ra, đương nhiên sẽ không gạt được ánh mắt của ba người, lập tức đưa mắt nhìn vào bên dưới đại địa, một cái vòng xoáy tán ra khí tức tà ác cuồn cuộn cuốn lên, quả thật là khiến cho lòng người kinh hãi!
Nữ nhân xinh đẹp nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được mà thốt lên thành tiếng, trung niên đưa mắt nhìn qua, lão giả thì trầm mặc không nói.
Trong lúc nhất thời, cả ba người đều đứng chung lại cùng một chỗ, cũng không biết đây là tình huống như thế nào.
Có thể Nhất Minh cũng không có quan tâm tới phản ứng của ba người, giờ khắc này hắn đang chật vật chịu đựng đại lượng khí tức tà ác xông vào thân thể.
Vừa rồi thân thể của hắn nhận phải áp lực cực kỳ to lớn khiến cho lục phủ ngũ tạng chịu phải tổn thương không nhẹ.
Ngay cả nhục thân của hắn, dưới cỗ trùng kích to lớn này cũng nhịn không được mà bắt đầu băng liệt rách ra, từng đạo vết rách hiện rõ tại trên thân thể, ngay cả gương mặt đồng dạng cũng là như thế.
Hắn không còn cách nào là mang huyết hà tán ra, có thể giảm bớt áp lực một chút là một chút đồng thời, cũng giúp cho nhục thân tăng lên khả năng khôi phục thương thế.
Nhất Minh cũng không ngờ tới, đại lượng khí tức tà ác không những ảnh hưởng tới tâm thần của hắn, mà ngay cả nhục thân cũng vô pháp gánh chịu.
Nếu không phải có con mắt điên cuồng hấp thu, nếu không phải có giọt tí tách trợ giúp hắn mang đại lượng khí tức tà ác này nhanh chóng luyện hóa, e rằng bản thân đã dưới cỗ áp lực này bị ép thành từng mảnh nhỏ.
Cứ thế mà theo thời gian trôi qua, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được vòng xoáy tà ác đang bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần.
Thẳng tới một cái thời khắc oanh minh đột ngột truyền ra, toàn bộ vòng xoáy đều tiêu tán vào giữa hư không, hoàn toàn biến mất không thấy.
Ba người đưa mắt nhìn xuống, chân nguyên quanh thân bỗng dưng phun trào, hóa thành đừng đạo ánh sáng truyền xuống đại địa bên dưới, một cái thân ảnh đang ngồi xếp bằng với toàn thân là máu hiện rõ trước mắt khiến ai nấy cũng đều phải trợn tròn hai mắt.
Còn chưa dừng lại ở đó, quanh thân Nhất Minh còn đang tán ra ba động phi thường kinh khủng, huyết hà cuồn cuộn bốc lên, khiến mấy trăm trượng đại địa đều đang hiện lên từng tia vết nứt, thẳng tới khi hai mắt của hắn mở ra, đại địa liền ầm vang sụp đổ.
Một màn này, khiến cho thần sắc của ba người bỗng dưng trắng bệch, nhao nhao lui ra phía sau, ánh mắt kinh nghi nhìn xuống thân ảnh ở bên dưới.
Bọn hắn cũng không biết người thanh niên này rốt cuộc là như thế nào.
Bọn hắn có thể cảm giác ra được một loại khí tức quỷ dị tại trên thân của người này tán ra, khiến bọn hắn có một loại cảm giác hãi hùng kh·iếp vía, tựa hồ như có một thứ gì đó so với với tà vật kia còn thêm kinh khủng đang nhìn chằm chằm, quả thật là kinh tâm động phách!
Có thể Nhất Minh mở ra hai mắt cũng không có mảy may di động, hắn ngồi xếp bằng tại nguyên địa hồi lâu, rốt cuộc khóe miệng cũng nhếch lên một vệt nụ cười.
“Mười trượng hồn hải, ha ha ha ha!” Nhất Minh ngửa mặt lên trời cười to, tâm tình của hắn vào thời khắc này quả thật là không sai, con mắt hấp thu đại lượng khí tức tà ác về sau liền làm ra thuế biến, khiến hồn hải của hắn cũng vì đó mà tăng theo.
Hơn nữa, nhục thân của hắn cũng trong lần luyện hóa này mà nhận được chỗ tốt, không nói đến da thịt bên ngoài, đặc biệt là lục phủ ngũ tạng bên trong, trải qua vô số lần bị áp lực về sau đã so với ban đầu phải dẻo dai hơn rất nhiều.
Đây quả thật là một chuyện tốt a!
Thời khắc này trong mắt của hắn, con mắt đã không còn giống như trước kia, hình dáng của nó so với ban đầu cũng có một chút khác biệt.
Ngoại trừ con mắt bên ngoài, tại phía sau của nó còn có thêm một cái cánh nhỏ màu đen, bên trên còn có thêm một cái con mắt hiện rõ bên trên, trông phi thường quái dị.
Có thể Nhất Minh hắn cũng không có quan tâm tới những cái này, mà là con mắt thuế biến về sau, năng lực của nó biểu hiện đi ra khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Ngay cả Tiểu Linh nàng cũng nhịn không được mà hiển hóa đi ra, ngồi tại trên vai của hắn lo lắng hỏi: “Tiểu tử, ngươi không có việc gì chứ?”
“Nhìn ngươi cười như thằng điên như vậy, không lẽ đã bị thứ kia đoạt xá rồi sao?”
Nhất Minh: “...”