Chương 557: Bên dưới tòa thành
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trong lúc nhất thời, oanh minh vang vọng bát phương.
Bảy người mặc dù đã tiêu hao không ít nhưng cũng không phải là không có lực phản kháng, sở dĩ một người vừa rồi bị thứ thực vật màu đen này sinh sinh hút khô là do tác dụng của đại trận, khiến bọn hắn vô pháp làm ra phản kháng.
Có thể bây giờ hoàn toàn không giống, đại trận đã mất đi tác dụng, bằng thực lực của bảy người bọn hắn hợp sức chống lại vẫn là không thành vấn đề, nhưng vấn đề là nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này, e rằng bảy người bọn hắn cũng phải vẫn lạc tại đây.
Nói là vẫn lạc, kỳ thực chính là bị loại khỏi nơi này, không còn cơ hội bước vào thượng tầng bên trên để tranh đoạt cơ duyên.
Đại chiến nhanh chóng diễn ra, mắt thấy một đoạn nhánh cây đen kịt không ngừng uốn éo thân hình hướng về phía bảy người quất tới, bọn hắn cũng không dám lãnh đạm, một người trong đó nhanh chóng thôi động lực lượng đánh ra, trong nháy mắt liền đã cùng với nhánh cây kia v·a c·hạm cùng một chỗ.
Oanh minh truyền ra, chỉ thấy thân hình của người này lập tức bay ngược về phía sau, sắc mặt trắng bệch, những người khác đồng dạng cũng không hề ngoại lệ.
Từng đầu nhánh cây tựa như đại xà uốn lượn đánh tới, chỉ vài chiêu giao thủ đi qua, bọn hắn liền nhận ra được những đầu nhánh cây này phi thường cứng rắn.
Cho dù bọn hắn không vận dụng toàn lực để t·ấn c·ông, nhưng cũng đã xuất ra bảy tám thành thực lực, thế mà cũng chỉ có thể đánh tan được lực lượng hộ thân ở phía trên nhánh cây này, muốn mang từng đầu nhánh cây đen kịt này chém đoạn, e rằng phải dùng toàn lực mới được.
Có thể tình hình thực tế nói cho bọn hắn biết, không dùng toàn lực cũng c·hết, mà dùng toàn lực cũng không cách nào thoát thân cho được, bởi vì những nhánh cây đen kịt này quả thật là nhiều lắm, trong lúc nhất thời cũng vô pháp thoát thân.
Con mắt nhân lúc bảy người đang cùng với từng cái nhánh cây chiến thành một đoàn, nó cấp tốc hướng về phía Nhất Minh lướt đi, tâm tình càng là hoảng hốt đến cực điểm.
Lần kinh lịch vừa rồi quả thật là phá vỡ sự nhận biết của nó, trước giờ chỉ có nó hấp thu lực lượng của người khác, làm gì trải qua loại sự tình bị vật khác hấp thu như thế này, điều này khiến nó kinh hãi không thôi.
Con mắt từ bên trong tòa thành nhanh chóng vọt ra, có thể từng đầu nhánh cây đã mang toàn bộ tòa thành đều bao phủ vào bên trong, khiến nó cũng vô pháp thoát thân ra bên ngoài, cũng chỉ có thể truyền ra tâm tình cầu cứu.
“Thật là phiền!”
Nhất Minh không chút b·iểu t·ình nào, từng đầu nhánh cây tựa như con ruồi không ngừng bao quanh lấy hắn, quả thật là phiền đến cực điểm.
Mỗi một thương quét qua đều mang theo một cỗ cự lực phi thường mạnh mẽ, đao hồn sắc bén phối hợp với huyết hà bao bọc trường thương, khiến cho mỗi một thương vung ra đều có thể mang lực lượng hộ thân đánh nát, tiếp sau đó chính là mang nhánh cây phân thành hai nửa.
Chiếu theo thông thường mà nói, nếu chỉ bằng huyết hà thì bản thân hắn so với những Bán Thần khác cũng không sai biệt bao nhiêu, nhưng bởi vì hắn đã lĩnh ngộ đao hồn nhị đoạn, loại cấp bậc này đã có thể cùng với Thần cảnh ở vào cùng một cấp độ.
Cho dù chỉ là tiền kỳ, cũng không phải Bán Thần có thể so sánh.
Bất quá, giai đoạn tiền kỳ này hắn chỉ có thể thụ động ngăn chặn hồn lực t·ấn c·ông, có thể là do bản thân chưa từng tu luyện thần hồn bí pháp, cho nên mới xảy ra cái tình trạng này.
Không có thần hồn bí pháp, bản thân cho dù có thể thôi động hồn lực cũng không có hồn kỹ để mà vận dụng.
Hồn kỹ duy nhất mà hắn biết, chính là Vô Trung Sinh Hữu từ đao hồn nhị đoạn lĩnh ngộ đi ra, ngoài ra thì không còn bất kỳ hồn kỹ nào nữa.
Thời điểm vượt qua tâm ma kiếp, bản thân hắn chỉ có một ý niệm duy nhất chính là sống sót, có lẽ vì vậy mà bản thân mới lĩnh ngộ ra loại đao hồn mang tính chất phòng ngự như thế này.
Mặc dù không thể chủ động t·ấn c·ông, nhưng nếu vận dụng thỏa đáng cũng có thể khiến cho địch nhân lâm vào trạng thái bất ổn.
Có thể nói, nếu chỉ dựa vào thụ động để ngăn chặn công kích của địch nhân, hắn quả thật là không có khả năng một thương liền mang những nhánh cây này đánh tan.
Bất quá, đao hồn của hắn đã tiến thêm một bước khiến cho Viêm Long Vô Song cũng theo đó mà tăng lên, cho nên hắn mới có thể thoải mái phát huy ra lực lượng mạnh mẽ như thế này.
Trường thương thoải mái di động, cơ hồ là mỗi một nhánh cây hướng về phía hắn đánh tới đều bị từng thương chém thành hai nửa, ánh thương lóe lên rồi biến mất, trong chớp mắt liền đã đánh ra một mảnh không gian.
Xa xa quan sát, bảy người ở nơi này đang chật vật chống đỡ nhìn thấy từng nhánh cây tán ra uy thế kh·iếp người hướng về chỗ Nhất Minh đánh tới, nhưng theo từng ánh thương lướt qua, phía trước người hắn tựa như là có một tầng bình chướng lóe lên hỏa diễm bao phủ quanh thân, phàm là nhánh cây chạm đến tầng bình chướng này đều sẽ lập tức bị phân thành hai nửa, không có ngoại lệ.
Một hơi một cái, ngắn ngủi mười mấy hơi thở, liền có hơn mười cái nhánh cây b·ị c·hém đứt gãy tại chỗ.
Những nhánh cây này, không có cái nào là không tán ra uy thế của Bán Thần, ngay cả bảy người bọn hắn toàn lực t·ấn c·ông cũng chỉ có thể mang một đầu nhánh cây trấn áp thoáng chốc, muốn mang nhánh cây đánh tan quả thật là không có khả năng.
Một phần là do bọn hắn đã tiêu hao quá nhiều, một phần là song phương sai lệch cũng không có bao nhiêu, điều này khiến bọn hắn quả thật là vô pháp ứng đối.
Bất quá, ngay khi nhìn thấy Nhất Minh hiển lộ thần uy, bọn hắn chỉ nhìn nhau trong nháy mắt liền làm ra quyết định, một bước liền hướng về phía bên ngoài lao đi, trong miệng càng là cấp thiết hô to!
“Đạo hữu cứu mạng!”
Bọn hắn vừa chạy vừa xuất thủ ngăn chặn từng đầu nhánh cây đánh tới, nhưng bởi vì Nhất Minh vẫn còn ở bên ngoài chưa bước vào phạm vi của tòa thành, cho nên cũng không cách nào nghe được bọn hắn la hét cái gì.
Không qua bao lâu, hầu như những nhánh cây muốn mang Nhất Minh vây khốn đều đã bị quét không còn một mảnh, hắn không nói hai lời liền hướng về phía trên cổng thành vung ra một thương, một mảng thực vật màu đen ở nơi này tựa hồ như gặp được khắc tinh một dạng, trong nháy mắt liền bị quét sạch không còn.
Con mắt nhìn thấy cảnh này liền vui mừng quá đỗi, lập tức hướng về phía Nhất Minh phóng đi, rất nhanh liền dung nhập đi vào bên trong thức hải của hắn.
Đến thời khắc này, con mắt mới truyền ra tâm tình kích động cùng vui sướng, phảng phất như tiểu hài vừa trải qua một sự tình vô cùng đáng sợ gặp được thân nhân, nó không ngừng tại bên trong tâm thần của Nhất Minh truyền ra tâm tình ủy khuất đến cực điểm.
Nhất Minh trầm mặc.
Hắn cũng không có quản đến con mắt này truyền ra cái gì, ngay khi hắn bước vào cổng thành một sát na, tại sâu trong cõi u minh hắn lại nhận được một cái tin tức, giải quyết quỷ dị ở nơi đây liền có thể biết được phương vị tiếp theo.
Đồng thời, hắn cũng nhận ra bảy người kia đang vừa chật vật chống trả, vừa hướng về phía hắn chậm rãi tới gần, trong miệng còn truyền ra tiếng hô.
“Đạo hữu, đạo hữu, mau cứu chúng ta a!”
Nhất Minh không nói lời nào, trường thương trên tay lần nữa vung lên, một cái nhánh cây chứa đựng con mắt đang tại sau lưng của hắn dần dần mò tới, trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi.
Oanh minh truyền ra, đại địa bên dưới bỗng dưng hiện ra từng tia vết nứt, tựa như thâm uyên, mỗi một đầu vết nứt không khác gì mạng nhện lan tràn tứ phương, kịch liệt rung chấn.
Một loại khí tức tà ác từ bên dưới tòa thành bỗng dưng sôi trào mãnh liệt, vô số nhánh cây tựa như xúc tu không ngừng uốn éo xông thẳng vân tiêu, toàn thân đen kịt, bên trên còn tán ra một loại cảm giác âm lãnh kh·iếp người, khiến bảy tên tu sĩ đang chật vật giao phong cũng không khỏi đưa mắt nhìn qua, đồng tử co rút.
Một loại đại nạn lâm đầu, bỗng dưng hàn lâm trên người của bọn hắn.
Đừng nói là chém g·iết quỷ dị ở nơi đây, bằng vào lực lượng còn lại của bọn hắn bây giờ muốn cùng với những đầu xúc tu này phân ra thắng bại còn không được, nói chi là chém g·iết.
Nhất Minh nhanh chóng đưa mắt quét qua, vấn đề bây giờ chính là mang quỷ dị ở nơi này chém g·iết, nếu chỉ dựa vào sức của một mình hắn thì quả thật có chút miễn cưỡng.
Nhìn thấy hàng trăm đầu xúc tu tựa như phô thiên cái địa hướng về phía chính mình lao tới, Nhất Minh liền biết chính mình không có khả năng tiếp tục ở nơi này chơi đùa, thế là hướng về bảy người kia truyền ra thoại ngữ:
“Các vị tránh xa một chút!”
Bảy người đang chật vật cùng với xúc tu giao phong cũng không khỏi nghi hoặc trong lòng, nhưng sau một khắc thần sắc của bọn hắn bỗng dưng trở nên hãi hùng kh·iếp vía, lập tức không nói hai lời liền tung ra một kích rồi hướng ra nơi xa phóng đi, một bộ như lâm đại địch bộ dáng.
Giờ khắc này, huyết hà quanh thân Nhất Minh bắt đầu chảy xuôi, huyết hà làm thân, hỏa diễm thành lân, nương theo trường thương nâng lên liền có hai đầu cự long ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng.
Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, truyền khắp bát phương đồng thời, huyết y đồng loạt tung bay bốn phía, sau lưng càng là có hồng quang đại thịnh, hỏa diễm bức người.
Một màn này, mang theo ánh sáng chiếu rọi bát phương, chiếu vào bên trong từng cái ngóc ngách của thành trì đồng thời, cũng chiếu vào một nơi tiết điểm nào đó ở bên dưới.
Một màn này, quả thật là kinh tâm động phách!
Tại dưới bảy đạo ánh mắt nhìn qua, tại dưới từng đầu xúc tu chuyển động trong nháy mắt, Nhất Minh cũng không có quan tâm đến những cái xúc tu hướng về phía hắn đánh tới, toàn thân bước ra một bước, không trung oanh minh.
Hai đầu Viêm Long tán ra hỏa diễm kh·iếp người tại giữa không trung cắt chéo lao xuống, đồng thời một thương này cũng hàng lâm đại địa, oanh minh lập tức truyền ra, một phiến khu vực tại bên dưới tòa thành bỗng dưng sụp đổ, lộ ra một cái lỗ hổng cực kỳ to lớn.
Trong nháy mắt, một cỗ khí tức tà ác nồng đậm đến cực điểm xông thẳng vân tiêu, tán ra tứ phương đồng thời, cũng thổi vào trên người của hắn, nhấc lên mái tóc không ngừng vũ động.
Con mắt tại sâu bên trong thức hải truyền ra thèm khát cùng điên cuồng, nó ngay lập tức hóa thành một đoàn ám ảnh lăng không bên cạnh, đối với cỗ khí tức này không ngừng hấp thu.
Một kích qua đi, Nhất Minh cũng không quản đến con mắt này đang hít lấy cái gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống lỗ hổng tựa như thâm uyên bên dưới, biểu lộ phi thường ngưng trọng.
Giờ khắc này, tại dưới hỏa diễm lan tràn khắp bốn phương tám hướng, ánh sáng cũng vô pháp truyền vào lỗ hổng ở bên trong, nhưng Nhất Minh hắn có thể cảm giác ra được có một thứ gì đó phi thường kinh khủng tồn tại ở bên dưới.
Vô số xúc tu tại giữa không trung không ngừng di động, hướng về phía hắn đánh tới, nhưng cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn vừa thuận tay mang những xúc tu này đánh tan, vừa nhìn chằm chằm “đồ vật” ở bên trong thâm uyên kia.
Phảng phất như tức giận vô cùng, vô số xúc tu cũng không còn tiếp tục t·ấn c·ông, bọn nó cứ tại xung quanh tòa thành không ngừng uốn lượn, tựa như từng cái cây trụ chống trời, tán ra âm lãnh cùng kinh khủng bao trùm Nhất Minh vào bên trong.
Mà tại bên trong lỗ hổng kia, dường như có một thứ gì đó chuẩn bị trồi lên mặt đất, khiến đại địa rung chấn phi thường kịch liệt.
Một tiếng ầm vang truyền ra, một cái bàn tay từ bên dưới thâm uyên bắt đầu nhô lên, bám trên đại địa.
Theo cự lực bám vào mà đại địa bắt đầu hiện lên từng tia vết nứt, thanh âm răng rắc liên tục vang lên, truyền vào trong tai, khiến những tu sĩ ở nơi đây cũng không khỏi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, biểu lộ kinh hãi!
Một loại cảm giác kinh khủng xông thẳng lên đầu khiến Nhất Minh không khỏi nhíu mày, nhưng trong nháy mắt, loại cảm giác này liền bỗng dưng tan biến không thấy.
Tình huống kỳ quái xảy ra khiến ánh mắt của hắn nhanh chóng tại con mắt bên cạnh nhìn lướt qua, nhìn thấy nó còn đang không ngừng hút lấy thứ gì, tâm tình có vẻ như đang rất là vui sướng bộ dáng.