Chương 553: Nguy cơ tiềm ẩn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Giọt tí tách!” trong đầu Nhất Minh bỗng dưng hiện lên ba chữ, đây cũng không phải là hắn biết từ trước, chỉ là trong cảm giác của hắn nói lên như vậy mà thôi.
Hắn cũng không biết đây có phải là giọt tí tách hay không, nhưng tại toàn bộ hồn hải đều cạn kiệt hầu như không còn, riêng chỉ có giọt nước nhỏ long lanh này lại vẫn còn tồn tại ở đây, hơn nữa còn lăng không lơ lửng, xem ra cũng không giống bình thường.
Bất quá, thời khắc này Nhất Minh cũng không lo được nhiều như vậy, từng đoàn bóng đen lít nha lít nhít không nhìn thấy điểm cuối đang nhanh chóng tụ đến, chính là từng tên u linh không sai, nhưng đám u linh này phi thường yếu ớt, hẳn là lúc còn sống tu vi cũng không cao bao nhiêu.
Hắn biết những u linh này, chính là ở bên ngoài xâm nhập đi vào nơi đây, muốn ăn mòn tâm thần của hắn.
“Cũng không biết thân thể của ta ở bên ngoài như thế nào rồi, không có đao hồn hộ thân, những u linh này có thể tìm tới và tiến vào nơi đây cũng là dễ hiểu.”
Hắn có thể nghe ra được từng tiếng gào thét thê lương đang không ngừng truyền ra, chấn cho thức hải của bản thân rung động kịch liệt, phảng phất như bất cứ khi nào cũng có thể sụp đổ vậy.
“Cũng tốt, ở bên ngoài không tóm được các ngươi, bây giờ chẳng lẽ ta lại không tóm được các ngươi hay sao?” Nhất Minh lộ ra một vệt nụ cười, tạm gác chuyện của con mắt sang một bên, hắn cũng không muốn thức hải của chính mình bị đám u linh này cắn nuốt hầu như không còn.
Bây giờ cũng không phải là thời điểm giải quyết tư oán.
Thế là theo bàn tay của Nhất Minh nâng lên, quanh thân viêm long tán ra ba động mặc dù không mạnh, nhưng đối phó với đám u linh này vẫn là dư xài.
Từng cái u linh nhỏ yếu tụ hợp lại cùng một chỗ, giống như thủy triều, cuồn cuộn dâng lên, mang theo ác ý cùng thèm khát hướng về trung tâm nơi này điên cuồng chạy đến, phảng phất như có thứ gì đó đối với bọn nó rất là hấp dẫn vậy.
Viêm long ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, thân hình cấp tốc xông vào một đoàn u linh không ngừng vung vẫy, từng đoàn từng đoàn u linh bị uy thế của viêm long nghiền nát không còn một mảnh, hóa thành từng điểm hồn lực tiêu tán vào trong thức hải đồng thời, hắn nhìn thấy được những hồn lực kia không có trực tiếp đi vào hồn hải, mà hướng vào một nơi bay đi.
Hắn có thể nhìn thấy được, theo viêm long dần dần quét qua, từng sợi hồn lực tựa như phô thiên cái địa bay đến, dung nhập vào trong giọt nước nhỏ kia, thẳng tới “giọt tí tách” bắt đầu rơi xuống hồn hải bên dưới, hóa thành hồn lực dần dần dâng lên.
Đến thời khắc này, tâm thần Nhất Minh liền cảm thụ được một loại cảm giác phi thường thanh mát và nhẹ nhõm.
Mà loại tốc độ khôi phục này, nương theo viêm long càn quét mà cấp tốc được hoàn thành, từng sợi hồn lực tựa như không muốn mạng bắt đầu dung nhập vào bên trong hồn hải nơi đó.
Thẳng tới hồn hải đạt tới cực hạn không cách nào tiếp thu, Nhất Minh mới cảm giác được giọt tí tách bắt đầu hướng vào thân thể rơi xuống đồng thời, viêm long cũng vì đó mà trở nên ngưng thực hơn rất nhiều, cũng không còn ảm đạm như trước.
Thế là Nhất Minh lần nữa vung lên bàn tay, lại thêm một đầu cự long tán ra hỏa diễm kh·iếp người, mắt thường cũng có thể thấy được hồn hải bên dưới lần nữa tiêu hao, nhưng rất nhanh được bổ sung đi vào, đầu cự long thứ hai cấp tốc hướng về một đoàn u linh khác lao đi.
Song long không ngừng tại trong từng đoàn u linh liên tục bay múa, mỗi đầu u linh một khi bị hỏa diễm trên long thân chạm phải, liền sẽ hôi phi yên diệt, hóa thành từng điểm hồn lực tiêu tán, ngay cả thanh âm đều không kịp truyền ra.
Có thể u linh tiến vào nơi đây quả thật là nhiều lắm, chỉ bằng một hai đầu Viêm Long thủ hộ thức hải, e rằng cũng khó có khả năng làm được.
Bất quá, Nhất Minh cũng không vì điều này mà lấy đao hồn bao phủ quanh thân, những u linh tiến vào nơi này càng nhiều, có thể khiến cho hắn cảm thụ được một chút gì đó mà trước đây hắn cũng vô pháp xác định.
Hắn có thể cảm giác ra được “giọt tí tách” không ngừng rơi vào bên trong thân thể, mặc dù không có đối với linh lực làm ra một chút tăng lên nào, nhưng từng mảnh vỡ kinh mạch lại ẩn ẩn có chút di động, kỳ thực tốc độ lại phi thường chậm chạp.
“Đáng tiếc, ta cũng không có nhiều thời gian để ở nơi này khôi phục kinh mạch, chỗ tốt này so với việc đoạt lấy thiên địa linh cơ hoàn toàn không cách nào có thể so sánh.”
Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, loại chỗ tốt này hắn liền cảm thụ một chút liền bỏ qua một bên, có nhiều u linh làm hồn lực dự trữ như vậy, hắn phải tận dụng cơ hội này mang hồn hải mở rộng thêm một chút mới được.
Bất quá, việc mở rộng hồn hải cũng không phải cứ dựa vào hồn lực đánh vỡ là được.
Nếu như cưỡng ép mở rộng, thức hải liền sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, điều này so với việc hấp thu đại lượng huyết dịch vào trong một bộ thân thể yếu kém cũng không khác bao nhiêu.
Cưỡng ép đánh vỡ, kết cục chỉ có một cái chính là thần hồn sụp đổ, hắn không có khả năng làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Có thể hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này, đã hồn hải đạt tới cực hạn, bản thân lại không thể dùng hồn lực cưỡng ép mở rộng, cũng không có thần hồn bí pháp để đột phá, vậy cũng chỉ còn cách mượn nhờ vật trung gian để tự hành tăng lên.
Thế là ánh mắt của hắn nhìn về con mắt đang trốn ở nơi xa kia, thanh âm nhàn nhạt truyền ra thoại ngữ.
“Ngươi, muốn ăn sao?”
Hắn có thể nhìn ra được, cái con mắt này cùng với thần hồn của chính mình dính liền với nhau, hay đổi một cái thuyết pháp mà nói, con mắt này đích xác là tại bên trong thần hồn của chính mình đản sinh đi ra.
Mặc dù không phải là loại đồng sinh cộng tử, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, có thể nói g·iết địch một ngàn tự tổn tám trăm, từ trong những lần trấn áp con mắt, đã để cho hắn nhận ra được mối liên kết vi diệu này.
Nếu như nói, chính mình mang con mắt này diệt sát sẽ dẫn đến thần hồn tổn thương, vậy điều này cũng sẽ đồng nghĩa với việc giúp nó tăng lên, thần hồn của chính mình đồng dạng cũng sẽ nhận được chỗ tốt.
Chỉ cần quan sát cái con mắt một chút, liền có thể nhận ra được bản thân nó có chút khác thường.
Bởi vì giờ khắc này, con mắt cũng không còn ảm đạm vô quang như trước, mà nương theo hồn hải tăng lên, con mắt cũng trở nên khá hơn rất nhiều, có điều nó vẫn không dám chủ động thò đầu ra, chỉ có thể ở một nơi hẻo lánh truyền ra thèm khát cùng điên cuồng.
Có thể nó điên cuồng, nhưng cũng không phải bị ngu, nó biết được tên chủ nhân này đúng thật là một tên hung ác, so với nó còn hung ác không biết bao nhiêu lần, bởi vì nó có thể cảm nhận được người nào đối với nó có sát cơ, người nào không có.
Trong quá trình bị trấn áp, nó có thể cảm giác ra được Nhất Minh thật sự muốn mang nó diệt sát, sở dĩ như vậy nó mới không ngừng run rẩy cùng lấy lòng.
Giờ khắc này nghe được Nhất Minh truyền ra thoại ngữ, con mắt liền theo bản năng chớp động mấy lần, nhưng cũng không dám đối với những u linh kia động tay động chân, phảng phất như đang hỏi điều này có được hay không?
Nhất Minh nhìn thấy nó phản ứng như vậy, cũng không có trả lời, ánh mắt từ trên thân của nó bắt đầu dời khỏi, tiếp tục thao túng viêm long tại giữa từng đoàn u linh không ngừng cắn nuốt.
Nhìn thấy Nhất Minh trầm mặc không nói, con mắt điên cuồng giãy dụa, ánh mắt cũng không khỏi chớp động truyền ra đói khát, nó đấu tranh tư tưởng vài cái hô hấp về sau, quyết định lăng không bay lên, hướng về Nhất Minh nơi đó bay đi.
Có thể theo khoảng cách Nhất Minh càng lúc càng gần, tâm tình của nó càng thêm kinh khủng, cuối cùng nó cũng không dám tiếp cận, chỉ đứng cách Nhất Minh hơn mười trượng bên ngoài, hướng về từng đoàn u linh chớp mắt mấy cái.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy sau mỗi lượt chớp mắt, một loại lực lượng ẩn chứa vô tận quỷ dị hướng về u linh bên kia bao trùm đi vào, phảng phất như một cái cự đại tấm màn, vô hình vô chất, trong nháy mắt liền tại một đoàn u linh nơi đó, tựa hồ như mang thứ gì sinh sinh kéo ra.
Đoàn u linh đang không ngừng truyền ra gào thét cùng kinh khủng bỗng dưng im bặt không còn la hét, nó không c·hết đi, cũng không còn hành động, cả người ngơ ngơ ngác ngác đứng ở nơi đó, hồi lâu vẫn không có động tĩnh.
Nhất Minh chăm chú nhìn kỹ một màn này, thần sắc cũng không khỏi sinh ra cổ quái, hắn cũng không biết đây là thế nào, nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác ra được đám u linh này tựa hồ so với trước đó hoàn toàn không giống.
Nói đúng hơn là, từ lúc bị con mắt phát khởi thế công, đoàn u linh này tựa hồ đã bị cưỡng ép cải biến, khiến bản năng không khỏi lâm vào ngốc trệ, phảng phất như trải qua một trận kinh lịch kinh thiên động địa, trong lúc nhất thời cũng vô pháp có thể thích ứng.
Mà theo lực lượng quỷ dị được con mắt thu hồi trở về, Nhất Minh có thể cảm giác ra được khí tức trên thân con mắt bỗng dưng cường thịnh hơn mấy lần, cảm giác thỏa mãn cùng thèm khát luân phiên thay đổi, khiến hắn cũng nhịn không được có một loại xúc động muốn mang những con u linh này cắn nuốt tư thái.
Thế là bàn tay của hắn vung lên, Viêm Long hướng về phía con mắt rống lên giận dữ, long nhãn quay đầu nhìn chằm chằm vào con mắt nơi đó, ngay cả Nhất Minh cũng nhìn thẳng vào nó, biểu lộ băng lãnh.
Con mắt nhìn thấy cảnh này mới lập tức ý thức được chính mình làm sai, nó không ngừng truyền ra tâm tình, giống như một tiểu hài gây ra tội lỗi, hy vọng Nhất Minh cho nó một cơ hội làm lại.
Nhất Minh trầm mặc không nói.
Con mắt thấy vậy liền rón rén từng ngụm từng ngụm nhỏ mang u linh nuốt vào, nó đồng dạng cũng cưỡng ép tâm tình của chính mình không quá xúc động, đến lúc này, Nhất Minh mới rời đi ánh mắt, nhìn về hồn hải bên dưới.
Nhìn kích thước của hồn hải, hẳn là có khoảng ba trượng.
Bất quá, theo khí tức trên thân của con mắt dần dần khôi phục, Nhất Minh cũng cảm giác ra được có một loại lực lượng hướng vào hồn hải bên dưới truyền đi, loại lực lượng này phi thường đặc thù, rất là quỷ dị, khiến cho hắn cũng không khỏi nhíu mày.
Nhưng trong cảm thụ của bản thân, loại lực lượng quỷ dị này ngay khi rơi vào bên trong hồn hải trong nháy mắt, liền tiêu tán không thấy, tiếp theo là thức hải của hắn truyền ra một loại cảm giác vô pháp diễn tả.
Giống như phát sinh cái gì, nhưng khó mà cảm thụ ra được.
Thời gian qua đi, Nhất Minh hắn rốt cuộc cũng minh bạch loại cảm giác kia là cái gì, đây chính là do thần hồn khuếch trương tạo ra, bởi vì tác dụng quá mức bé nhỏ, nếu không phải hắn đối với hồn hải nhìn chằm chằm, e rằng muốn nhận ra cũng là không có khả năng.
Con mắt tại trong thần hồn của chính mình sinh ra, căn cơ của nó chính là tại nơi này, vậy nó không có khả năng mang tự thân lớn mạnh đến nỗi phá hủy thần hồn, làm như vậy chẳng khác nào là mang đá nện vào chân của mình.
Nó muốn trở nên mạnh mẽ, vậy cũng chỉ có một khả năng duy nhất, chính là mang căn cơ của nó ngày càng lớn mạnh, điều này đồng nghĩa với việc là thần hồn sẽ khuếch trương đi ra, có như vậy nó mới có khả năng mang thực lực tăng lên.
Nó giống như một loại cộng sinh đặc thù, chỉ có thể tại nơi này phát triển, đương nhiên, nếu như nó thành công đoạt xá chính mình, bản thân hẳn là có thể tự do lấy thân thể của chính mình hoạt động, nhưng đây là dưới trường hợp nó phải mạnh hơn chính mình.
Mà đây, là một sự tình không cách nào xảy ra.
Bởi vì theo thực lực của nó tăng lên, hồn lực của chính mình đồng dạng cũng là tăng theo, chỉ cần chính mình đối với đao hồn lĩnh ngộ không có rơi xuống, luôn đối với chính nó vượt xa một đoạn, vậy nó liền không có tư cách cùng mình cò kè mặc cả.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh ẩn ẩn cảm giác đây chính là một cái cự đại uy h·iếp, giống như một thanh đao gác tại trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Bất quá, điều này đối với ta cũng là một chuyện tốt, nó mặc dù có uy h·iếp không nhỏ, nhưng chỗ tốt mang lại cũng cực kỳ phong phú, đủ để mang điều uy h·iếp kia bỏ sang một bên không nhìn tới.”
“Chỗ tốt lớn hơn chỗ xấu, vậy thì để nó tiếp tục phát triển cũng không phải là không có khả năng.”
Nhất Minh âm thầm cân nhắc trong lòng, cũng không định để tình hình này tiếp tục kéo dài, thế là tùy ý để con mắt chậm rãi thôn phệ, chỉ cần nó xâm nhập đến gần trung tâm của hồn hải, Nhất Minh liền sẽ phát giác ra ngay lập tức.