Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 549: Thiên đại hảo sự




Chương 549: Thiên đại hảo sự

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Bị một đám Linh tộc chỉ thẳng vào mặt mắng to, Nhất Minh không nói lời nào, Nhân tộc một phương đồng dạng cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng sau một khắc liền đã có thanh âm giao chiến truyền ra, càng là có thanh âm hừ lạnh vang lên.

“Muốn đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy!”

Nhìn thấy Linh tộc một phương bắt đầu có ý động, Nhân tộc bên này cũng không có ngồi nhìn mặc kệ, từng đạo thuật pháp không ngừng bay loạn khắp nơi, cùng với đám Linh tộc kia chiến thành một đoàn.

Nếu không phải bọn hắn chỉ bằng ý niệm tiến vào, e rằng đã có thể vận dụng tự thân linh bảo, chiến lực cũng sẽ so với bây giờ mạnh hơn rất nhiều, cũng sẽ không cảm giác chật vật như vậy.

Một tràn hỗn chiến, tiếp tục tái diễn.

Trường thương bay múa ở giữa, tên Linh tộc được Nhất Minh nhằm vào cũng vô pháp chống cự quá lâu, hắn rốt cuộc cũng minh bạch vì sao tên Hỏa Linh tộc kia lại quay đầu bỏ chạy, bây giờ tới lượt hắn sinh ra thoái ý, đánh ra một kích về sau liền lập tức thoái lui ra xa.

Nhất Minh cũng không có buông tha cho hắn, tiếp tục phi thân đuổi theo, đến khi tên Linh tộc này chạy ra khỏi phạm vi chín mươi dặm trên không mới dừng lại, ánh mắt quét qua một tên Linh tộc khác, bắt đầu xông tới.

Có thể tên Linh tộc này đang cùng với một vị Nhân tộc đánh nhau túi bụi, đến khi cảm giác ra được Nhất Minh mang theo sát khí đằng đằng lao tới, tên Linh tộc cũng không còn ý chí chiến đấu, lập tức quay người bỏ chạy.

Bất quá, sự tình nào có chuyện đơn giản như thế, ngay khi tên Linh tộc đánh ra một kích trong nháy mắt, huyết vũ sau lưng bỗng dưng vỗ mạnh, thân hình của Nhất Minh đã chớp động đến gần, một thương tung ra.

Tên Linh tộc muốn quay người bỏ chạy cũng đã không kịp, rơi vào tình huống bị hai người đồng thời vây công, hạ tràng có thể nghĩ?

Giải quyết xong tên Linh tộc này về sau, Nhất Minh cũng không có dừng lại, hắn quyết định trong khoảng thời gian cuối cùng này, tận lực mang Linh tộc ở nơi đây quét dọn một lượt.

Không cần hành động quá nhiều, chỉ cần có thể giải phóng một số người là được, những người này giống như quả cầu tuyết đang lăn, mặc dù rất nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua liền hình thành xu thế không thể ngăn cản.

Trong lúc nhất thời, tiếng chửi mắng cùng la hét vang vọng khắp nơi, những tên Linh tộc bị Nhất Minh để mắt tới không phải là không làm ra phản kháng, có kêu gọi đồng bạn tiến hành trợ giúp, có tên thì quay đầu bỏ chạy, rất là dứt khoát.

Chân nguyên thì đánh không nát được phòng hộ của hắn, hồn lực đánh ra lại không có tác dụng, bọn hắn quả thật là lần đầu tiên cảm giác được một loại bất lực như thế này.



Chỉ vài chục cái hô hấp trôi qua, phần lớn Linh tộc đều đã bị Nhất Minh cùng với Nhân tộc một phương đánh đuổi đi ra, cũng không còn cách nào khác là phải đành chờ tên này tiến vào trung tầng rồi lại g·iết trở về.

Nhưng cũng có Linh tộc ánh mắt lấp lóe, nhìn thấy quân số của đôi bên đã bắt đầu chênh lệch, bản thân cũng không định tiếp tục ở nơi đây, mà hướng về đạo hào quang khác bay đi.

Môn hộ tiến vào trung tầng, cũng không phải chỉ có một.

Nhất Minh đối với đám Linh tộc này cũng không còn cách nào, có thể cố gắng tới tận bây giờ, đã là cực hạn của hắn.

Có thể Nhất Minh hắn cũng không có biểu hiện ra điều gì khác thường, thần sắc vẫn điềm nhiên không đổi, sau đó phi thân tới gần vòng xoáy chậm rãi xếp bằng ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi môn hộ lần nữa mở ra.

Những Bán Thần khác cũng không phải là người ngu, Nhân tộc có một cường giả như vậy áp trận, một khi tiến vào thượng tầng bên trên, sẽ là một loại ưu thế phi thường to lớn.

Cho nên bọn hắn cũng không định đối với Nhất Minh như thế nào, dù sao thì ai cũng tự tin vào bản thân mình, nhất định có thể tiến vào thượng tầng bên trên.

Bất quá, tên thanh niên kia cũng không phải nghĩ như vậy, giờ khắc này hắn đang len lén nhìn qua thân ảnh đang ngồi xếp bằng ở nơi xa kia, hai mắt đỏ lên, bàn tay không tự chủ bỗng nhiên nắm chặt.

Hắn nghe ra được, nghe ra được những thanh âm xì xào bàn tán kia, mặc dù rất nhỏ, nhưng với thính lực của Bán Thần, làm sao có thể không nghe ra.

Nhưng nghe ra thì có làm được cái gì, nơi này mặc dù cũng có những đệ tử khác của Thiên Điện, nhưng hầu như đều là đối thủ của nhau, cũng không ai tình nguyện hạ mình đi cầu xin người khác giúp đỡ.

Nhất Minh xếp bằng không qua bao lâu, môn hộ lần nữa hóa thành vòng xoáy chầm chậm mở ra.

Hai mắt của nhàn nhạt nhìn qua tên thanh niên ở nơi xa kia, từ nảy tới giờ hắn cảm nhận được sát ý chính là từ tên này phát ra, nhưng Nhất Minh cũng không có thời gian quản đến những chuyện nhỏ nhặt này, thế là đưa mắt rời đi.

Ngay khi môn hộ mở ra trong nháy mắt, hắn chậm rãi đứng dậy tiến nhập vào bên trong, cũng không có ai đứng ra nói thêm cái gì.

Nhìn thấy Nhất Minh chính thức bước vào trung tầng về sau, cự thạch bên đây có người liền kích động hô to, không ai khác chính là Hoàng YY cô nàng này, bên cạnh còn có Chúc Tình cũng âm thầm mừng rỡ trong lòng.

Còn những người khác, đều là trầm mặc không nói.

Đều là người có tên trên Tiềm Long bảng, thế là chênh lệch lại lớn tới mức này, thử hỏi, bọn hắn làm sao có thể vui mừng cho được?



Thậm chí còn có người nắm chặt bàn tay, trong tâm càng là có chiến ý sôi trào, bản thân hận không thể rời khỏi nơi này, lập tức ra chiến trường chém g·iết thu gặt chiến công để mau chóng tăng lên tu vi.

Tại đám người đưa mắt nhìn vào trung tầng bên trên, tại rất nhiều con ngươi đồng thời tụ tập về phía môn hộ mở ra trong nháy mắt, bảy cái thân ảnh từ bên trong, chậm rãi bước ra.

Nhất Minh, cũng là một trong số đó.

Ngay khi tiến vào trung tầng bên trên, từ trong nơi sâu xa Nhất Minh hắn liền nhận được một cái tin tức, hắn biết được nơi này cấm chỉ đánh nhau, bản thân phải ở nơi đây chờ đợi cho tới khi đầy đủ nhân số, một khi nhân số tiến đến đầy đủ liền sẽ có một trận tạo hóa.

Đối với cái gọi là tạo hóa kia hắn cũng không biết là cái gì, nhưng chắc chắn là đối với Bán Thần tấn thăng Thần cảnh có trợ giúp không nhỏ, một là về phương diện thần hồn, hai là về phương diện chân nguyên.

Cho dù là loại nào đi chăng nữa, đối với hắn đều là chỗ tốt.

Minh bạch tất cả những điểm này, Nhất Minh mới kịp quan sát một vòng ở nơi đây.

Hắn đưa mắt nhìn xuống dưới chân cảm thụ một chút, bản thân đang đứng trên một tòa bình đài rất là rộng lớn, có thể khiến hắn cảm giác rất lạ là, nơi mà hắn đang đứng hoàn toàn không cách nào từ bên ngoài nhìn thấy.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được là một mảnh hư không, không hề có bất kỳ thứ gì, nhưng giờ khắc này hắn nhìn thấy, lại là một tòa bình đài được kiến tạo bằng ngọc thạch phi thường óng ánh.

Đứng ở nơi đây, hắn có thể cảm nhận ra được nồng độ linh khí so với ngoại giới phải nồng đậm hơn rất nhiều, mỗi một cái hít vào thở ra đều là đại lượng linh khí chen chúc đi vào, khiến cho tinh thần phi thường sảng khoái!

Cảm giác được giọt tí tách bắt đầu xuất hiện, Nhất Minh mở to hai mắt nhanh chóng xếp bằng ngồi xuống, mãi cho đến khi nhân số đầy đủ từ lúc nào không hay, một thanh âm chấn động bỗng dưng làm hắn bừng tỉnh trở lại.

Nhất Minh mở mắt ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt của hắn, chính là từng đóa kim liên tán ra hào quang óng ánh chậm rãi từ giữa hư không bắt đầu rơi xuống.

Cảnh tượng này, quả thật là lóa mắt đến cực điểm!

Một nghìn bốn trăm đóa kim liên tràn ngập hư không, những tu sĩ ở bên ngoài nhìn xem một màn này, quả thật là ước ao không thôi, hận bản thân mình vì sao không nỗ lực tu luyện để hưởng được đãi ngộ như thế này a.



Giờ khắc này tại giữa hư không, một vòng quang trạch tán ra kim sắc bắt đầu chiếu rọi xuống dưới, vang lên oanh minh đồng thời, chiếu vào trên thân của những tu sĩ ở nơi đây.

Tiếp theo đó chính là kim liên chậm rãi dung nhập vào trong thể nội, hầu như những tu sĩ có mặt ở nơi đây đều lâm vào một loại trạng thái huyền diệu, ngay cả Nhất Minh hắn cũng không hề ngoại lệ.

Thời gian trôi qua không được bao lâu, Nhất Minh đã luyện hóa cỗ lực lượng kia không còn một mảnh, cẩn thận cảm thụ tự thân về sau, đáy mắt của hắn lộ ra một vòng kinh hỷ!

Kinh mạch bên trong thân thể thế mà dựa vào đoàn kim liên này khôi phục được thêm một khỏa, khôi phục lại Thập Nhị mạch.

Không những vậy, hắn còn cảm giác được trữ lượng hồn hải và nhục thân tăng thêm được một vòng, mặc dù không nhiều, nhưng đối với hắn như vậy đã là thiên đại hảo sự.

Đây, chính là toàn diện tăng lên.

Giờ khắc này tại trong sự kích động, Nhất Minh đưa mắt nhìn quanh bốn phía, mắt thấy những tu sĩ này vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái huyền diệu kia, hắn cũng minh bạch đây là vì sao.

Mắt nhìn sang một cái vị trí cách chính mình không xa, một thanh sam nam tử xếp bằng nhắm lại hai mắt, khí tức trên thân đang từ từ nâng cao, thẳng tới một cái cực hạn liền truyền ra oanh minh xông thẳng hư không.

Có thể động tĩnh làm ra đột phá này của Mộ Dung Thiên cũng không có ảnh hưởng tới những tu sĩ khác mảy may, Nhất Minh chỉ nhìn chốc lát liền tựu thu hồi tầm mắt, tiếp tục chìm vào tu luyện.

Thời gian, chậm rãi trôi qua.

Những tu sĩ này lần lượt đã người mang kim liên luyện hóa, khí tức trên thân so với trước kia mặc dù không có biến đổi quá nhiều, nhưng cũng là tăng lên một chút.

Mà người tăng lên lớn nhất, không thể nghi ngờ chính là Mộ Dung Thiên.

Dù sao thì cấp độ tu vi của Mộ Dung Thiên so với những tu sĩ ở nơi này phải nói là chênh lệch rất xa, một đóa kim liên đối với những tu sĩ khác không tính là cái gì, nhưng đối với Mộ Dung Thiên mà nói, quả thật là đồ tốt!

Nhất Minh nhìn thấy Mộ Dung Thiên hoàn thành việc luyện hóa về sau, khóe miệng lộ ra mỉm cười bước chậm đi tới chúc mừng một câu, Mộ Dung Thiên cũng không có khách khí cái gì, chỉ là lẳng lặng quan sát Nhất Minh một chút, truyền ra cảm khái.

“Không ngờ, ngay khi tu vi của ta tiến thêm một bước, vẫn không thể nào nhìn thấu được cực hạn của Nhất Minh đệ a!”

Nhất Minh cười cười: “Ta tu luyện chính là khí huyết và nhục thân, nếu không bộc phát đi ra, người ngoài e rằng khó có khả năng nhìn thấu.”

"Huynh và ta vốn dĩ không phải đi trên một con đường, Thiên Đạo Chân Nguyên không phải ai cũng có dũng khí cùng khả năng để bước vào, thử hỏi tại giới vực này có bao nhiêu người dám làm điều như huynh?”

“Xác thực, Nhất Minh đệ nói đúng!” Mộ Dung Thiên gật gật đầu, hắn vốn dĩ còn định nói thêm chút gì thì giữa hư không bỗng dưng truyền ra động tĩnh, hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ ở nơi này nhìn qua, biểu lộ ngưng trọng.

“Đến rồi!”