Chương 541: Tần Minh kinh hãi!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một màn này, xảy ra chỉ trong một cái nháy mắt, đám người nơi đây thậm chí còn không ý thức được chuyện gì xảy ra.
Con mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tàn ảnh mơ hồ mà Nhất Minh để lại, đến khi thanh âm lần nữa vang lên, bọn hắn mới lấy lại ý thức, nhìn thấy Nhất Minh tóm lấy đầu của Tần Minh hướng ra bên ngoài cự thạch xông ra, tốc độ quả thật là nhanh không cách nào tưởng tượng!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tiếng nghị luận đều im bặt không còn, ánh mắt trừng to nhìn về một đạo trường hồng gào thét hướng ra bên ngoài lao đi.
Chúc Tình, Mộ Dung Thiên, Hoàng YY,... đều ngây người tại chỗ, dĩ nhiên là không ngờ tới Nhất Minh lại có hành động như thế này, nhưng khi ý thức được lời nói của hắn về sau, đám người mới minh bạch vì sao hắn lại hành động như vậy.
Đổi lại là bọn hắn, nhìn thấy thù nhân ở trước mặt chính mình nhảy nhót đùa bỡn, tất nhiên là không thể nào bỏ qua, nhưng bởi vì quy tắc nơi này chế định, mà Chúc Tình cũng không thể làm được gì Tần Minh, muốn xuất thủ giáo huấn hắn một trận cũng không cách nào làm được, khiến nàng rất là tức giận!
Bất quá, một màn này xuất hiện liền phá vỡ tam quan của tất cả mọi người, đã nói không được động thủ đâu, đã nói một khi động thủ liền sẽ bị trừng phạt đâu, vì sao tên này động thủ lại không hề có vấn đề gì?
“Thì ra là vậy!” Mộ Dung Thiên nghe được thanh âm trong đầu giải thích về sau, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Chúc Tình ở bên cạnh nghe được Mộ Dung Thiên thì thào mới đưa mắt nhìn qua, nghi hoặc hỏi: “Mộ Dung huynh chẳng lẽ minh bạch được chút gì?”
Mộ Dung Thiên cười cười, tay nâng hồ lô rượu trút xuống một ngụm, dưới sự chờ mong của tất cả mọi người, chậm rãi truyền ra thoại ngữ.
“Cái gọi là quy tắc cấm chỉ đánh nhau, chính là cấm chỉ tu sĩ chúng ta vận dụng lực lượng tiến hành hỗn chiến, bởi vì thiên địa ý chí mang chúng ta tới nơi này là để cho chúng ta một cơ hội quan chiến, nếu như trở thành một trận g·iết chóc thì loại cử động này xem như không có ý nghĩa.”
“Mới đầu ta còn không có minh bạch loại quy tắc này, nhưng khi nhìn thấy Nhất Minh huynh đệ động thủ vẫn không có bất kỳ trở ngại nào, điều này đã chứng minh, chỉ cần chúng ta không vận dụng lực lượng chân nguyên, cho dù có náo ra cái gì cũng xem như không có vi phạm quy tắc.”
Nghe được Mộ Dung Thiên giải thích, phần đông mọi người đến thời khắc này mới có thể minh bạch, ánh mắt nhìn về hai thân ảnh đã cách bình chướng còn không đầy trăm trượng, mắt thấy là đã chuẩn bị rời khỏi phạm vi của cự thạch, liền nghe được một thanh âm tức giận quát lớn.
“Khốn kiếp, ngươi định làm cái gì, mau buông ra cho ta!” Tần Minh nổi giận quát chói tai một tiếng, bàn tay nắm chặt cánh tay của Nhất Minh, hòng muốn mang nó bẻ gãy để thoát thân, nhưng sự tình lại không hề giống như tưởng tượng của hắn, cho dù hắn có vận lực như thế nào, cũng vô pháp mang cánh tay này bẻ gãy.
Cảm nhận được cánh tay truyền tới cảm giác nhức nhói, thần sắc của Nhất Minh càng phát ra âm lãnh, đáy mắt càng là có sát cơ hiển hiện, dĩ nhiên là đối với loại hành động của Tần Minh cảm giác phi thường chán ghét.
Một cánh tay của hắn đã bị tên Lưu Đổng kia đánh nát còn chưa nói, bây giờ tên này cũng muốn mang cánh tay của hắn vặn xuống, đây quả thật là không có khả năng.
Thế là bàn tay của Nhất Minh bắt đầu phát lực, Tần Minh cảm giác được một cỗ cự lực hướng về toàn bộ đầu óc của chính mình đánh tới, khiến hắn cũng nhịn không được mà hét thảm một tiếng, bàn tay càng thêm ra sức nắm chặt lấy cánh tay của Nhất Minh, gân xanh nổi lên, điên cuồng hô hấp.
Hai mắt Tần Minh đỏ rần, đáy lòng càng lúc càng dâng lên một cỗ bất an phi thường nồng đậm, hắn cảm giác được khí tức t·ử v·ong càng lúc càng gần, nương theo đầu lâu bị Nhất Minh tóm chặt mà thân hình sắp sửa phóng ra bên ngoài bình chướng.
Năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng,...
Mắt thấy là bản thân không cách nào thoát được, một khi bị tên này mang ra bên ngoài bình chướng, chính mình coi như không c·hết dưới hàng loạt uy áp của Bán Thần thì cũng sẽ c·hết dưới tay của tên này.
Lần giãy dụa trong nháy mắt này đã nói lên được, thực lực của song phương quả thật là cách biệt một trời một vực.
Tình thế bây giờ, kỳ thực đã là tiến thoái lưỡng nan.
Bất quá, hắn cũng không muốn chờ đợi c·ái c·hết như vậy, cũng không lo được lo mất gì nữa, chân nguyên lực lượng bỗng dưng phun trào, một chưởng lập tức hướng về lồng ngực của Nhất Minh đập tới, hầu như một kích này, đã là toàn lực của hắn phát ra.
Một kích toàn lực của chân nguyên cảnh hậu kỳ, coi như Nhất Minh có là chân nguyên cảnh đỉnh phong cũng vô pháp xem nhẹ, còn chưa nói tới trên người của tên Nhất Minh này còn không có chân nguyên ba động phát ra, một khi trúng phải một chưởng này, hắn không c·hết cũng phải trọng thương.
Đổi lại là bình thường, Nhất Minh hắn chỉ cần tùy tiện một quyền liền có thể mang tên này diệt sát, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ vi phạm quy tắc ở nơi đây, muốn g·iết hắn, vậy thì phải mang tên này rời khỏi khu vực an toàn này mới được.
Không những vậy, còn phải chú ý một chút về việc vận dụng khí huyết, đối với thân phận chân thật của chính mình, Nhất Minh không có khả năng mang khí huyết tiến hành điều động, chí ít là dưới tình huống không có vật gì có thể che giấu tầm mắt, hắn tuyệt không có khả năng lộ ra, điều này đối với bản thân quả thật không tốt chút nào.
Một khi làm như vậy, không những sẽ bại lộ thân phận của Ám Điện, mà còn khiến cho Huyết Ma Đường bên kia tìm đến phiền phức, còn chưa nói tới Nhân tộc bên này đối với chính mình sẽ có thái độ như thế nào, dù sao thì có rất nhiều người nhìn thấy “Kim Hồng Tước” điều khiển khí huyết.
Cho nên, chính mình hiện tại chỉ có thể sử dụng đao hồn và lực lượng của nhục thân mà thôi, nhưng tại trong khu vực an toàn này, đao hồn là không có khả năng vận dụng.
Dưới nhiều ánh mắt nhìn tới như vậy, hắn cũng không còn cách nào là phải buông tay thả ra, một cước đạp vào lồng ngực của Tần Minh, bản thân nhanh chóng lui về phía sau lấy tay ngăn ở trước ngực.
Oanh một tiếng, Nhất Minh tại giữa không trung bay ngược về sau, dưới từng tiếng kinh hô của Chúc Tình và Hoàng YY, thân hình của hắn rơi xuống cự thạch kéo lê một đoạn dài mới có thể đứng vững, ánh mắt lập tức nhìn về Tần Minh ở nơi xa.
Giờ khắc này, máu tươi trên đầu của Tần Minh đã chảy xuống khắp cả khuôn mặt, hiển nhiên là bàn tay của Nhất Minh vừa rồi phát lực không nhẹ, khiến cho thần sắc của hắn trông phi thường vặn vẹo, trong mắt càng là có sát cơ bắn ra, hận không thể mang Nhất Minh ăn tươi nuốt sống.
Tần Minh điên cuồng thở dốc, bản thân vừa định nói thêm cái gì thì sắc mặt bỗng dưng cứng ngắc, tiếp theo một cái chớp mắt toàn thân Tần Minh liền bị một cái vòng xoáy nuốt vào bên trong, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Ai cũng không biết hạ tràng của hắn rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn về Nhất Minh, nuốt một ngụm nước bọt.
Linh tộc bên kia càng là lui về phía sau mấy bước, cũng không dám nói thêm một tiếng nào, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Nhất Minh, riêng chỉ có thần sắc của Độc Lãng và Lam Nhược Vũ là vẫn lạnh lùng như cũ, tựa hồ đối với hành động của hắn cũng không có mảy may để tâm đến.
Nhất Minh nhàn nhạt nhìn qua bọn hắn, cuối cùng dừng lại trên người của Độc Lãng trong chốc lát, liền bị Chúc Tình đánh gãy.
“Nhất Minh, ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy thần sắc của nàng lo lắng như vậy, Nhất Minh cười cười xoa xoa đầu nàng một chút: “Được một mỹ nhân lo lắng như vậy, quả thật là không còn gì đáng tiếc!”
Chúc Tình nhìn hắn đến giờ khắc này vẫn còn già mồm, sắc mặt cũng bỗng dưng trở nên có chút tức giận, hận không thể mang tên này đè lên đánh cho một trận.
Cảm giác được bầu không khí ngưng trọng đã dần dần lắng xuống, đám người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không ai dám trêu chọc tới tên tiểu ma đầu này, mà lẳng lặng đi sang một bên chậm rãi quan chiến.
Nhất Minh cùng với đám người trò chuyện chốc lát về sau, mới hướng về phía Mộ Dung Thiên bước đến, người sau nhìn thấy hắn đến cũng không có nói lời nào, chỉ là đưa cho hắn một cái hồ lô rượu.
Nhất Minh thấy vậy cũng không có khách khí, từng ngụm từng ngụm trút xuống uống một hơi sảng khoái về sau, mới chậm rãi truyền ra thoại ngữ.
“Lần trước, đa tạ Mộ Dung huynh!”
Mộ Dung Thiên nghe vậy chỉ là khoác khoác tay, sau đó liền hướng về một phương hướng chỉ đến: “Nhất Minh đệ nhìn xem, nếu như ta không có lầm mà nói, đó hẳn là người quen của đệ a?”
Đám người Chúc Tình cũng nương theo ngón tay của Mộ Dung Thiên nhìn qua, ngay cả Nhất Minh hắn cũng không hề ngoại lệ.
Nơi xa kia, chính là thân ảnh của Hoàng Kỳ đang chật vật hướng về trung tầng phóng đi, từ nảy đến giờ, liên tiếp bị người của Nhân tộc và Linh tộc chèn ép không thể không nhường một bước.
Dù sao, Quang Minh Điện cũng chỉ có một mình lão là đang ở cảnh giới Bán Thần, tiến đến nơi này cũng không có bất kỳ ai để mà liên thủ.
Không giống như những tông môn hay gia tộc khác, hầu như đều có thân bằng hảo hữu kề bên, ngay cả Linh tộc bên kia cũng không hề ngoại lệ, ít nhất là cũng có hai người tiến hành kết đội vượt lên, một mình Hoàng Kỳ cho dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể cùng với đám người này sinh sinh ngạnh kháng.
“Hoàng Kỳ trưởng lão!” thần sắc của Nhất Minh lộ ra vui mừng, nhưng khi nhìn thấy lão liên tục bị người chèn ép vọt lên, sắc mặt cũng hắn cũng bỗng dưng lạnh xuống, thân hình lập tức đứng lên, liền hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua.
Trong tuổi thơ của hắn, Hoàng Kỳ trưởng lão không chỉ là một trưởng lão đơn thuần như vậy, mà hầu như những người tại trong Quang Minh Điện đều là người thân của hắn.
Bây giờ nhìn thấy Hoàng Kỳ trưởng lão xuất hiện ở nơi đây, bị nhiều người chèn ép như vậy mà còn có thể trụ vững tới bây giờ, có thể thấy được thực lực của lão không hề bình thường.
Đổi lại là người khác, e rằng đã sớm bị loại khỏi cuộc chiến từ lâu.
“Tốt tốt tốt! Các ngươi ỷ đông liền đi ăn h·iếp một lão đúng không?” Nhất Minh thật sự tức giận, nắm tay nắm chặt vang lên từng tiếng xương cốt v·a c·hạm, cho dù hắn biết đây chính là cơ duyên phải tự mình đoạt lấy, nhưng hắn cũng không quản những thứ này, nắm đấm ai to, người đó chính là đạo lý.
Huống chi, nơi này vốn chính là Hư Không Đoạt Đạo, không có đạo lý gì có thể nói.
Chỉ cần có thể đoạt được thiên địa linh cơ, hợp tác với ai cũng không trọng yếu, thủ đoạn như thế nào cũng không trọng yếu, tất cả quá trình đều không trọng yếu.
Trọng yếu chính là, người nào có thể đoạt được cơ duyên lần này, người đó liền có thể bỏ xa người khác, tiến thêm một bước.
Đại thế sắp đến, chậm hơn một bước, chính là chậm hơn cả đời.
Lần này nếu như bỏ qua cơ hội, vậy thì đến khi có những cơ duyên khác lần lượt hiện ra, bản thân cũng không có khả năng giành lấy, đồng nghĩa với việc thêm một lần bỏ lỡ cơ duyên, thêm một lần bị người dẫn trước.