Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 539: Tụ họp




Chương 539: Tụ họp

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Hơn trăm tu sĩ tụ tập tại bên trên tòa cự thạch này, phần lớn đều là đứng cùng với nhau quan sát đại chiến, thỉnh thoảng còn truyền ra từng câu cảm khái không gì sánh được, nhưng cũng có một số người không ưa thích dung nhập đám đông, chỉ lẳng lặng ở tại chính giữa song phương xếp bằng ngồi xem.

Cũng không còn cách nào, song phương tại trên cự thạch phân thành hai bên, bọn hắn cũng chỉ còn khoảng không chính giữa là có chỗ trống, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Một người trong đó, là thanh sam nam tử, hông mang trường kiếm, trên tay còn cầm theo một cái hồ lô rượu chậm rãi thưởng thức, từng ngụm từng ngụm trút xuống, tràn đầy khoái lạc!

Mà ở một bên cách thanh niên này không xa, đồng dạng cũng có một nữ tử thân mặc bạch y, hai má đỏ ửng, nàng cầm bầu rượu ngửa mặt lên trời uống một ngụm thật lớn, đường cong của thân hình hung hăng phác họa đi ra, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhẹ nhàng phiêu động, quả thật là khiến rất nhiều người ghé mắt.

Nhưng khi cảm nhận được khí tức trên thân của cô nàng này về sau, hầu như những tu sĩ mới bước vào chân nguyên đều thu hồi ánh nhìn, không dám tiếp tục nhìn xem, e ngại sẽ đắc tội với cô nàng này.

Trên người của nàng hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nàng xuất thân từ hào môn thế gia, khí tức trên thân tràn đầy huyết tính, không thể nghi ngờ, n·gười c·hết trên tay của cô nàng này quả thật là không cách nào đếm xuể.

Hai người ngồi ở nơi đó, cũng không có bao nhiêu tu sĩ định tiến lại gần, tất cả mọi người đều biết thanh sam nam tử kia hoàn toàn không phải là người tại trên Tiềm Long bảng, nhưng lại có thể tiến vào nơi đây, hiển nhiên là có điểm khác người.

Bất quá, có người cảm nhận được khí tức trên thân của thanh sam nam tử chỉ là chân nguyên cảnh sơ kỳ, khóe miệng cũng không khỏi lộ ra nụ cười khinh miệt, hiển nhiên là đối với loại người có tu vi như thế này, hoàn toàn không xứng để cùng một mỹ nữ như vậy thưởng rượu quan chiến.

Thế là một thanh niên Nhân tộc chậm rãi bước ra, khóe miệng lộ ra mỉm cười hòa ái đối với Chúc Tình cười nói chào hỏi, nhưng nàng chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lăng lệ phun ra một chữ.

“Cút!”

Mộ Dung Thiên ở cạnh bên nhìn nàng biểu hiện như vậy, thần sắc cũng có chút áy náy đối với người thanh niên này nói ra: “Thật là ngại quá, cô nàng này không thích có nam tử mang ý đồ tiếp cận bản thân, ta khuyên huynh mau chóng rời đi thì hơn, nếu không thì ngay cả ta cũng không thể ngăn được nàng.”

Nói xong, Mộ Dung Thiên cũng không còn quan tâm đến, tay nắm lấy bầu rượu thản nhiên hớp một ngụm, tiếp tục quan chiến.



Thanh niên nghe vậy sắc mặt liền đỏ, hiển nhiên là hắn cũng không ngờ tới bản thân lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, từ lúc danh tự của bản thân nằm trên Tiềm Long bảng, ai lại không đối với hắn tất cung tất kính?

Hôm nay lại gặp được sự tình này, hắn cũng nhịn không được thẹn quá hóa giận, nhưng dù sao thì bản thân cũng là một tu sĩ chân nguyên cảnh, cũng sẽ không vì loại sự tình này mà hạ thấp bản thân.

“Đa tạ hảo ý của huynh đệ, nhưng từ trước tới giờ ta luôn dùng thực lực của bản thân để nói chuyện, cũng không phải dựa vào người khác chiếu cố, nếu có người bởi vì được chiếu cố mà có được những thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại mà thôi.”

Ngụ ý rất rõ ràng, ta đến được nơi này chính là bằng vào thực lực của ta, còn ngươi, ngay cả một cái xếp hạng cũng không có mà lại có thể vào nơi này, đây không phải đi cửa sau thì là cái gì?

Nhìn thấy một màn như thế này, tất cả mọi người ở bên ngoài đều là ôm tâm thái xem trò vui, Linh tộc bên kia càng là có người xuất ra điểm tâm bày rượu bắt đầu thưởng kịch, trông phi thường tốn dép.

“Người kia, chính là người xếp hạng thứ mười hai trên Tiềm Long bảng đúng không? Ta nhớ được hắn, hắn chính là đại công tử của Tần gia tên gọi Tần Minh, bản thân phi thường ưu mê sắc đẹp, ta cũng không biết mỹ nhân bên gối của hắn đã có bao nhiêu người rồi nữa, lần này tiếp cận Chúc Tình cô nương hẳn là không có chuyện tốt lành gì.”

“Ha ha ha, tên Tần Minh này hẳn là cũng không biết thân phận của cô nàng, cho nên mới hành động lỗ mãng như vậy, để ta xem hắn biết được nàng chính là nữ tử của Chúc gia, sẽ có biểu hiện như thế nào?”

(Nhân vật Tần Minh đã từng xuất hiện ở chương 110, các huynh đệ nếu nhớ không rõ có thể mở ra xem.)

Nghe thấy nhiều người bàn tán như vậy, Mộ Dung Thiên chỉ có thể thở dài, tay nâng bầu rượu tiếp tục trút xuống, ánh mắt nhìn về phía thanh niên lại mang theo một tia tội nghiệp.

Mà Chúc Tình ở bên cạnh, làm sao lại không nghe ra được thanh niên này đang xiên xỏ Mộ Dung Thiên?

Thế là ngữ khí của nàng càng lúc càng thêm băng lãnh, sát cơ hướng về thanh niên lập tức bao phủ, nhưng đối với sự tình này, Tần Minh cũng không có mảy may e ngại, chỉ là phất phất tay, sát cơ liền đã bị hắn ngăn chặn ở bên ngoài thân thể, khóe miệng mỉm cười nói.

“Thì ra cô nương chính là đại tiểu thư của Chúc gia, lần đầu gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, lại nói, hai nhà của chúng ta cũng đồng thời tại trong Thương Minh Thành đâu, thế mà đến bây giờ ta mới được gặp mặt, quả thật là sai sót của ta!”

Tần Minh cười cười chắp tay thi lễ một cái: “Để tạ lỗi cho sự sai sót này, bản thân ta sẽ tự phạt một bầu, Chúc Tình cô nương cũng không nên khắt khe với ta như vậy a!”



Nói xong, Tần Minh đưa tay hướng về bầu rượu của Chúc Tình chộp tới, dường như đối với thái độ gay gắt của cô nàng cũng không có mảy may để ý, hắn biết tại nơi này cô nàng cũng vô pháp đối với hắn thế nào, cho nên mới có thể tùy ý như vậy.

Còn về thế lực sau lưng của cô nàng, hắn cũng không có quan tâm đến, hai gia tộc đều có Thần cảnh cường giả tọa trấn, hắn cũng không nghĩ rằng chỉ vì chuyện nhỏ như thế này mà tiến hành khai chiến, đối với bất kỳ ai cũng đều không có chỗ tốt, cho nên hắn cũng không có kiêng kỵ cái gì.

Chúc Tình lập tức mang bầu rượu né tránh ma trảo của Tần Minh, ngữ khí lạnh như băng truyền ra thoại ngữ: “Ta bảo ngươi cút, ngươi không nghe rõ sao?”

Có thể thái độ của Chúc Tình càng thêm gay gắt, Tần Minh hắn lại càng thêm hưng phấn!

“A a a a!” Tần Minh ôm ngực biểu lộ thống khổ, nhưng kỳ thực hắn đang cảm giác phi thường sảng khoái, phảng phất như hắn bắt gặp được một sự tình khiến cho bản thân phi thường kích động, mà loại kích động này, giống như bản thân gặp được một thứ gì đó mà chính mình phi thường ưa thích, ưa thích đến nỗi cảm giác muốn nhảy cẩn cả lên!

Hắn bặm môi cắn răng, thần sắc đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn mấy lần, thanh âm truyền ra càng là gấp rút: “Chúc Tình cô nương, thật là… thật là đã quá đi, ta thật là muốn mang cô về nhà, a a a a!”

Bàn tay của hắn bấu chặt hai bên vai của chính mình, hơi thở càng mạnh, một màn này truyền vào trong mắt của tất cả nữ tử ở nơi đây, không thể nghi ngờ càng là khiến cho các nàng dâng lên một loại ánh mắt khinh thường không cách nào tưởng tượng!

Mà loại ánh mắt khinh thường này, từ ánh mắt của Tần Minh nhìn lại, đây quả thật là một loại trải nghiệm phi thường sảng khoái, hắn nhịn đều nhịn không được mà cười lên ha hả, não hải như truyền ra oanh minh, thần sắc kích động vô cùng!

Chúc Tình đương nhiên là nhận ra được tên này có bệnh, mà bệnh lại không hề nhẹ, ngay cả nàng cũng nhịn không được mà toàn thân run rẩy, da gà đều nổi rần rần cả lên, cũng không muốn tên điên này ở gần chính mình.

Thế là nàng liền đứng lên bước sang chỗ khác, Mộ Dung Thiên nhìn thấy cô nàng biểu hiện như vậy, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được vì sao cô nàng lại biểu hiện như thế này.

Đây hẳn là do quy tắc ở nơi này chế định, nếu như được g·iết người mà nói, e rằng tên Tần Minh này cũng sẽ không có khả năng còn ở nơi này giãy dụa, cho dù nàng đánh không lại, cũng không có khả năng mặc người đùa bỡn.

Mắt thấy tên Tần Minh tiếp tục đuổi theo Chúc Tình, Mộ Dung Thiên chỉ đành thở dài một hơi, bản thân vừa định đứng lên ngăn cản tên điên này làm phiền đến nàng thì vòng xoáy bên kia truyền ra động tĩnh.

Tần Minh dừng lại thân hình, ánh mắt lập tức hướng về vòng xoáy bên kia nhìn qua, hầu như tất cả tu sĩ ở nơi này đều là như vậy, vòng xoáy có động tĩnh không thể nghi ngờ chính là có người chuẩn bị bước vào trong đây.



Thế là tại trong từng ánh mắt hiếu kỳ trông đợi, tại dưới bầu không khí ồn ào và náo nhiệt bỗng dưng yên lặng trong nháy mắt, từng cái gương mặt bỗng dưng biểu lộ kỳ quái không gì sánh được, đang chờ đợi một thân ảnh mơ hồ từ trong đó bước ra.

Một màn này, làm cho tất cả mọi người đều biểu lộ không hiểu, thần sắc cũng trở nên cổ quái, bởi vì trong cảm giác của bọn hắn, thân ảnh kia hoàn toàn không hề có một chút chân nguyên ba động nào, phảng phất như, chỉ là một võ giả vậy.

Mà huynh muội Hoàng gia cùng Tư Ngọc Nam mấy người, kể cả Mộ Dung Thiên và Chúc Tình nhìn thấy một màn này, trong bóng hình mơ hồ đó, bọn họ lại cảm thấy khá quen.

Cho đến một cái chớp mắt tiếp theo, oanh minh truyền ra, tại dưới đại chiến ở bên ngoài càng trở nên kịch liệt, tại vòng xoáy không ngừng truyền ra ba động, đạo thân ảnh kia phi tốc rõ ràng.

Nhất Minh, từ trong vòng xoáy bước ra.

Ngay khi hắn bước ra khỏi vòng xoáy trong nháy mắt, vòng xoáy cũng đồng dạng bắt đầu biến nhỏ, thẳng tới khi hoàn toàn biến mất không thấy, trong đám người mới có thanh âm kinh hỷ truyền ra, đánh tan trầm mặc.

“A! Là Nhất Minh tiểu đệ!” Hoàng YY mừng rỡ hô lên, nàng tại trong đám người nhảy cẩn phất phất tay, nhưng do động tĩnh ở nơi này phi thường to lớn, cho nên hắn chỉ có thể nghe được một tiếng mơ hồ.

Nhìn thấy nơi này đông người như vậy, lại chia làm hai bên, lộ ra ba cái thân ảnh đứng ở chính giữa, hai người trong đó lại khiến cho Nhất Minh cảm thấy phi thường quen thuộc.

Có thể còn không đợi hắn kinh hỷ được bao lâu, đã thấy Hoàng YY từ trong đám người chạy ra, hướng về phía hắn lần nữa phất tay, bước đi theo sau còn có Hoàng Anh và Tư Ngọc Nam đám người, lần này kỳ thực đã khiến hắn phi thường kích động!

Hắn cũng không ngờ tới, tại nơi này lại có thể gặp được người quen, không những như vậy, ngay cả Chúc Tình nàng cũng có mặt tại nơi này.

Nhất Minh bước nhanh chạy tới, thần sắc kích động cùng với mọi người chào hỏi, nhìn thấy ai nấy cũng đều đã bước vào chân nguyên cảnh, Nhất Minh càng là vui vẻ thêm mấy phần.

Mấy năm không gặp, mọi người đều đã trưởng thành hơn rất nhiều, riêng chỉ có Hoàng YY tỉ tỉ là vẫn còn như trước, còn đối với hắn ân cần thăm hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy một cánh tay của Nhất Minh cũng đã không còn, sắc mặt của Hoàng YY bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, nàng cũng không biết rốt cuộc đây là do ai gây ra, đối với sự tình này, Nhất Minh cũng chỉ thoái thác do lịch luyện gặp phải, cũng không có mang sự thật nói ra.

Hoàng YY nhìn thấy sắc mặt của hắn có ý né tránh, đương nhiên là muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng Nhất Minh chỉ là cười cười, hướng về Chúc Tình bên kia chậm rãi đi tới.

“Đã lâu không gặp!” Nhất Minh nở ra một vệt nụ cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu, bàn tay chậm rãi nâng lên đối với gò má nàng lau đi nước mắt, “Đã lớn như vậy rồi, còn khóc nhè nữa sao!”