Chương 519: Ngươi đừng có điên như hắn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Từ trên núi trở về, nhìn thấy một bóng hình nữ tử đứng tại ngoài cửa đi tới đi lui, bộ dáng có vẻ rất là lo lắng, Thành Quân cũng không có chần chờ, lập tức hô lên.
“Thanh Trúc tỷ tỷ!”
Nghe được thanh âm, Tiểu Hoa từ trong gian phòng chạy ra, nhìn thấy ca ca đang bế một đầu dã trư phi thường to lớn, cái miệng nhỏ cũng nhịn không được hô lên: “Ca ca trở về!”
“Oa! Con heo thật là lớn a!”
Hai mắt của Tiểu Hoa nhìn đầu dã trư to lớn không khỏi bắn ra tinh quang, bản thân vừa định lao ra bên ngoài ôm ca ca một cái, nhưng một làn gió lạnh thổi qua, thổi luôn Tiểu Hoa hướng vào trong nhà chạy đi.
Nhìn thấy cảnh này, Thành Quân cũng nhịn không được cười ha ha, ngay cả Thanh Trúc nàng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy hắn trở về, tảng đá trong lòng cũng nhẹ nhõm buông xuống, giọng điệu lập tức trách cứ: “Tiểu tử ngươi chạy đi đâu tới giờ này mới trở về? Có biết hay không buổi tối ở trên núi rất là nguy hiểm, lần sau không được đi lâu như vậy nữa, có biết hay chưa?”
“Thanh Trúc tỷ tỷ dạy rất phải, lần sau đệ nhất định sẽ không về trễ như vậy nữa.” vừa nói, Thành Quân vừa mang dã trư buông xuống, làm ra thái độ “biết lỗi” khiến cho nàng cũng không còn tâm trạng trách mắng.
“Hì hì, Thanh Trúc tỷ tỷ, bây giờ đệ đã trở về rồi, thân thể cũng không có bị làm sao, tỷ cứ vào trong nhà trước, đệ mang đầu dã trư này sang cho Hổ Văn đại ca làm thịt, rất nhanh liền sẽ trở về.”
Nói xong, Thành Quân liền bê theo đầu dã trư hướng về gian nhà của Hổ Văn chạy đi.
Tại dưới ánh lửa lờ mờ, tại dưới cái lạnh khiến thân thể còn nhịn không được run lên, thân ảnh của hắn càng lúc càng xa.
Thẳng tới khi biến mất không thấy, Thanh Trúc nàng mới chậm rãi khép lại cánh cửa, bước vào bên trong.
“Thanh Trúc tỷ tỷ, ca ca của muội đi đâu rồi?” Tiểu Hoa nằm tại trong chăn run lẩy bẩy, thấp giọng hỏi.
“Ca ca của muội mang đầu dã trư kia cho Hổ Văn đại ca, ngày mai chúng ta lại có thịt ăn, muội có thích không?”
Thanh Trúc tiến đến bên cạnh giường xoa xoa chiếc đầu nhỏ, êm giọng nói.
“Có thịt, đương nhiên là thích a!” Tiểu Hoa hai mắt tỏa sáng, “Ca ca lợi hại quá, có thể mang một con heo lớn như vậy trở về, muội cũng phải mau lớn để theo ca ca bắt heo mới được.”
“Ha ha, thế thì chút nữa muội phải ăn thật nhiều vào, muội nằm ở đây chờ tỷ một lát, rất nhanh liền sẽ có bữa tối, ba người chúng ta cùng nhau ăn, như thế nào?”
“Tốt a!” Tiểu Hoa vui vẻ kêu lên, nhưng rất nhanh liền ảm đạm nhìn qua chiếc giường cách đó không xa, “Phải chi sư phụ cũng tỉnh lại, không biết sư phụ bây giờ như thế nào rồi…”
Thanh Trúc cũng nhìn qua bên kia, người thanh niên này đã nằm bất động hơn nửa năm không ăn không uống, thân thể vẫn một mực càng lúc càng tốt, điều này khiến nàng có chút chờ mong.
Chờ mong người thanh niên này, đúng như những gì mà chính mình suy đoán.
Trong hiểu biết của nàng, chỉ có tu sĩ mới có khả năng không ăn không uống trong thời gian dài mà không c·hết, cho dù có là Tôi Thể Cảnh đỉnh phong, cũng không cách nào nhịn ăn nhịn uống quá một tuần.
Điều này, cũng chỉ có riêng nàng và thôn trưởng ẩn ẩn có chút suy đoán, những người khác cho rằng đây là do nàng ân cần chăm sóc, cũng không có nghĩ đến cái phương diện kia.
Đây cũng rất là hợp ý của thôn trưởng, lão cũng không muốn vì chuyện này mà khiến cho lòng người lo lắng, tạm thời thì thanh niên này chưa tỉnh, mọi chuyện cũng không có rõ ràng, cũng không cần náo ra cái gì.
Hy vọng người thanh niên này nhìn trên thái độ của thôn đối với hai đứa nhỏ, sẽ chiếu cố thôn này một chút.
“Tiểu Hoa đừng lo lắng!” Thanh Trúc nhẹ nhàng an ủi nàng, “Sư phụ của Tiểu Hoa đã tốt hơn rất nhiều rồi, hẳn là không qua bao lâu nữa liền có thể tỉnh lại.”
Trấn an Tiểu Hoa về sau, Thanh Trúc liền hướng về phòng bếp đi đến, chậm rãi chuẩn bị bữa tối.
Không qua bao lâu, Thành Quân liền chạy trở về gõ cửa, Tiểu Hoa nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, chạy đến mở cửa.
Gió lạnh thổi qua, thân thể của Tiểu Hoa nhịn không được run lên, cho dù nàng có mặc thêm hai lớp áo da thú bên ngoài, cũng không cách nào ngăn được cái lạnh.
Thành Quân thấy vậy liền nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Tiểu Hoa một đường chạy thẳng lên trên giường trùm kín, khóe miệng của hắn cũng không khỏi cười thầm, nhưng ngay sau đó chính là quyết tâm trở nên mạnh mẽ càng thêm mãnh liệt.
Rất nhanh, bữa tối được mọi người ăn xong.
Chờ đợi Thanh Trúc và Tiểu Hoa chìm vào giấc ngủ về sau, Thành Quân mới nhẹ giọng gọi Tiểu Linh mang hắn vào bên trong vòng ngọc.
Hơn nửa năm qua, mỗi đêm hắn đều là như thế này.
Ban ngày ra ngoài hái rau đặt bẫy săn thú, ban đêm dành ra vài canh giờ để tiến hành tu luyện, không hề có một chút lười biếng nào.
Công pháp, linh thạch, binh khí,... hầu như cái gì cần có đều có, cộng thêm sự chỉ điểm của Tiểu Linh, thân thể của Thành Quân càng thêm linh hoạt.
Đặc biệt là hắn nghe được sư phụ của hắn, vào lúc ban đầu cũng phải trải qua quá trình đuổi bắt Bạch Hầu như thế này, điều này càng khiến cho hắn cảm giác phi thường hưng phấn!
Một đêm này, Thành Quân tại trong quá trình đuổi theo Bạch Hầu, linh lực tại trong bát mạch điên cuồng luân chuyển, thẳng tới khi đạt tới một cái cực hạn nào đó, thân thể của hắn bỗng dưng chấn động, một loại cảm giác khó tả bỗng dưng nổi lên trong người của hắn.
Nắm tay nắm lại, cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ đang lan truyền toàn thân, hắn vô cùng hưng phấn mà kích động nói lên: “Tiểu Linh tỷ tỷ, ta… ta đột phá!”
Tiểu Linh nhìn hắn chốc lát, ánh mắt lộ ra tán thưởng: “Không tệ, hiện giờ ngươi cũng được coi là một võ giả rồi, mới làm ra đột phá, ngươi hãy cùng Tiểu Bạch chơi một chút cho quen với lực lượng mới đi, chờ đợi sư phụ ngươi tỉnh lại, hẳn sẽ rất là vui mừng.”
“Sư phụ, sẽ vui mừng sao?” Thành Quân có chút nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Tiểu Linh gật gật đầu, “Sư phụ ngươi từ lúc chỉ là một võ giả, bản thân đã tự mình trải qua vô số lần bị người t·ruy s·át, đến tận bây giờ cũng không thoát khỏi bị địch nhân vây công, tình cảnh nguy hiểm trước kia tiểu tử ngươi cũng nhìn thấy a, hắn điên như vậy, ngươi tốt nhất cũng đừng có học hắn.”
“Người điên giống như hắn cũng không có bao nhiêu người có thể sống sót, đa phần những người như vậy đều đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần, tiểu tử ngươi cũng nên học cách uyển chuyển ứng đối, đây cũng không phải là hèn nhát, mà đây chính là bản năng sinh tồn.”
“Chỉ cần còn sống, tất cả đều có khả năng, nhưng nếu c·hết rồi, vậy thì cái gì cũng không có, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ!”
“Đa tạ Tiểu Linh tỷ tỷ dạy bảo, ta nhất định sẽ không hành sự lỗ mãng!” Thành Quân chắp tay khom người, biểu thị thụ giáo.
Nhìn thấy tiểu tử này biểu hiện không sai, khóe miệng của Tiểu Linh cũng nhịn không được nhếch lên nụ cười.
“Được rồi, nhìn thấy tiểu tử ngươi tự mình trở thành võ giả, sư phụ của ngươi đương nhiên sẽ rất là cao hứng, không chừng hắn rất nhanh liền có thể tỉnh lại.”
“Trong khoảng thời gian này đành nhờ tiểu tử ngươi giúp cô nương kia một chút, đừng để nàng c·hết đói.”
Thành Quân gật gật đầu: “Tiểu Linh tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ bắt thật nhiều thú mang về dự trữ, nhất định sẽ không để Thanh Trúc tỷ tỷ chịu đói.”
“Ngươi có tâm như vậy là tốt!” Tiểu Linh gật gật đầu, “Trời đã không còn sớm, tiểu tử ngươi ra ngoài ngủ một chút đi, trời sáng còn phải làm việc.”
Nói xong, Tiểu Linh liền phất phất tay, một đoàn lam quang bao phủ thân thể của Thành Quân mang hắn ra bên ngoài.
Nhìn thấy hoàn cảnh tối om chỉ có một chút ánh đèn lờ mờ, hắn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn còn nhìn thấy bản thân mình đang xếp bằng tu luyện, quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
Đêm nay, chính là một đêm hắn ngủ ngon nhất trong thời gian qua.
Thời gian, chậm rãi trôi đi.
Từ khi đột phá Tôi Thể cảnh nhất trọng về sau, mỗi ngày hắn đều lên núi đặt một số bẫy nhỏ, những chiếc bẫy này đa phần đều nhằm vào những tiểu dã thú và một số con non.
Còn bản thân hắn, hằng ngày đều lấy những dã thú lớn hơn làm đối thủ luyện tập, có lúc gặp phải Nhất Giai yêu thú điên cuồng truy đuổi, nhận thấy bản thân không địch lại, hắn cũng chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Cũng may, những đầu yêu thú này đều có lãnh địa của riêng mình, cho nên đuổi qua một đoạn về sau, bọn chúng cũng không có truy đuổi tiếp.
Tại trong sơn mạch này, hàn khí càng lúc càng lớn, tiết trời cũng âm u mịt mù,
mây đen che phủ.
Thành Quân cũng không có lười biếng, thường xuyên tiến về sơn mạch săn bắt dã thú, mỗi ngày hắn đều có thể mang về một đầu dã thú so với hình thể của bản thân còn to hơn.
Những người trong đội săn đều đối với hắn phi thường tán thưởng, thậm chí những phụ nữ trong thôn cũng đối với hắn rất là tốt, thường xuyên giúp hắn mổ xẻ con mồi, hắn đương nhiên cũng không có từ chối.
Một con mồi được mổ xẻ ra, hắn sẽ lấy đi bảy thành thịt, còn lại ba thành đều là đưa cho những thôn dân kia, thỉnh thoảng còn bẫy được một chút dã thú nhỏ, hắn cũng không có keo kiệt xem như tặng phẩm.
Những thôn dân này cũng không ngờ một đứa bé lại có thể săn được nhiều dã thú như vậy, người nào người nấy đều vui vẻ ra mặt, cũng đối với hắn và tiểu muội chiếu cố rất nhiều.
Điều này khiến cho hắn cảm giác những nỗ lực mà chính mình bỏ ra, quả thật là không tệ!
Nhìn thấy tiểu muội hằng ngày được ăn ngon, trên người cũng có không ít áo bông làm bằng da thú, sinh hoạt cũng không còn chật vật như trước, hắn liền yên tâm.
Dần dần, số lượng thịt mà hắn tích góp cho hàn đông, cũng trở nên dư dả rất nhiều, bằng vào số lượng linh thạch phong phú, có thể nói là hắn đột phá dễ như ăn cháo.
Chỉ mới ba tháng trôi qua, thế mà hắn đã từ tôi thể cảnh nhất trọng đột phá nhị trọng, khí lực cũng trở nên lớn mạnh hơn rất nhiều, săn bắt dã thú cũng càng trở nên thuận lợi, dẫn đến lượng thịt dự trữ cũng càng lúc càng nhiều.
Số thịt này đều được Thanh Trúc nàng đông cứng, để trong thời gian lâu cũng không có vấn đề gì.
Khi nào muốn ăn, chỉ cần nấu một nồi nước nóng, sau đó cho thịt vào bên trong chờ đợi một lát liền có thể lấy ra ăn.
Thậm chí có một số lúc cũng không cần phiền phức như vậy, trải qua đông cứng về sau, chỗ thịt kia cũng có thể lấy ra luôn cũng được.
Một ngày này, ngay lúc Thành Quân hắn chuẩn bị rời khỏi gian nhà tiến về sơn mạch đi săn, thì bỗng dưng nghe được mọi người kinh hỷ hô lên!
“Là thương đội!”
“Có thương đội người đến, ha ha ha ha, mau… mau chóng đi thông tri thôn trưởng!”
Thành Quân nghe được mọi người hô lên, bản thân cũng cảm thấy hiếu kỳ, thế là hướng về cửa thôn đi qua.
Tiểu Hoa nàng phi thường sợ lạnh, cho nên cũng không dám ra ngoài, chỉ đành ủy khuất nằm ở trên giường không ngừng kêu to:
“A a a a a! không chịu đâu, ta cũng muốn đi xem!”