Chương 507: Cấm địa và kinh khủng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Vậy thì chỉ còn một cái khả năng duy nhất, đám Độc Hành Tông này quả thật là không biết sống c·hết, thế mà dám mang bọn chúng tới đây, còn bố trí một tòa đại trận ở nơi này, nếu không phải bản thân ta đối với loại cảm giác này phi thường mẫn cảm, e rằng đã bị hoàn cảnh nơi này cho đánh lừa!”
Nhất Minh hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn nhìn về cấm địa bên trong, tràn đầy sát ý!
Tiểu Linh nàng cũng đồng dạng ngồi trên vai của hắn, thần sắc hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây: “Tiểu tử ngươi đang nhìn thấy cái gì sao? Tại sao ta không nhìn thấy cái gì?”
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua nàng, biểu lộ ngưng trọng: “Ngay cả cô cũng không nhìn thấy bóng hình to lớn ẩn trong sương mờ kia sao?”
Hỏi xong lời này Nhất Minh liền cảm giác mình ngốc ơi là ngốc, nếu như người người đều có thể nhìn thấy, vậy thì cái cấm địa kia cũng không có tồn tại tới bây giờ.
“Ta quả thật không có nhìn thấy cái gì a!” Tiểu Linh lắc lắc đầu, “Tiểu tử ngươi nhìn thấy cái gì rồi, mau nói a!”
Nhất Minh trầm mặc, hắn không nói thêm cái gì, ánh mắt quét qua một tòa kiến trúc ở trước mắt, rất là to lớn, nhìn vào liền biết nó được kiến tạo bằng một loại trọng thạch rất là kiên cố, xung quanh còn có một tầng trận pháp hiện lên, bao bọc toàn bộ kiến trúc vào bên trong.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, tràn đầy âm lãnh đồng thời, có một loại uy áp nguy hiểm khiến trái tim của hắn phanh phanh đập mạnh, loại cảm giác này giống y hệt như cảm giác bất an mà hắn đã từng cảm nhận trước kia, không sai được.
Chính vì điều này mà Nhất Minh mới bộc phát đao hồn quanh thân, chỉ cần có một tia dấu hiệu không đúng, hắn liền sẽ phát khởi thế công ngay lập tức.
Nhưng sau vài cái hô hấp trôi qua, loại cảm giác nguy hiểm ở nơi xa vẫn không hề tán đi, nó vờn quanh ở đó, phảng phất như một đầu hung thú đang nhìn chằm chằm vào hắn, cho dù không có nổi lên sát tâm, vẫn khiến tâm thần của Nhất Minh căng cứng vô cùng.
Không có cảm giác được ác ý nhằm vào chính mình, chỉ là cảnh báo nguy hiểm mà thôi, loại cảm giác này hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Thế là theo hắn cùng với Tiểu Linh phối hợp, trận pháp bao phủ cả tòa kiến trúc liền rất nhanh ầm vang cáo phá, bước chân cẩn thận tiến vào bên trong.
Tòa kiến trúc này được kiến tạo bằng trọng thạch này, phá lệ cũ kỹ, nó tản mác ra một loại khí tức cổ xưa và thần bí, ẩn ẩn bên trong còn có một loại cảm giác rất là khó ngửi, tựa như cá tanh, đến thời điểm này hắn đã có thể xác định một điều…
“Đám Độc Hành Tông này… thật mẹ nó muốn c·hết!” trên cổ của Nhất Minh nổi lên từng đường gân xanh, ngay cả tròng mắt cũng nổi lên từng sợi huyết sắc, sát ý một mực tán khai, khiến cả bầu không khí đều trở nên thập phần kinh khủng!
Hắn không cách nào tưởng tượng, đám người này lại có thể chấp chứa bọn chúng, đây đối với nỗ lực của các tiền bối mà nói, chính là phỉ nhổ.
Càng không khác gì một đám ăn cháo đá bát, bất nhân bất nghĩa.
Trong đầu tự nhiên hiện lên vô số lý do, vô số lý do để khiến cho hắn tiến hành g·iết chóc…
Hít sâu một hơi, hắn không hiểu sao có một loại xúc động muốn mang những đám người ở đây toàn bộ diệt sát, hắn cũng ẩn ẩn nghĩ tới thứ gì, thế là cố gắng để cho bản thân điềm tĩnh trở lại.
Hắn cũng không biết là, sát ý mà hắn bộc phát đi ra, vô hình hóa thành một đoàn ám ảnh hiển hóa ở sau lưng, hiện ra một cái con mắt, chớp động mấy lần, nhưng theo tâm tình của hắn bình phục trở lại, con mắt này liền chậm rãi tiêu tán không thấy, lâm vào bóng đêm u tịch.
Bước chân chậm rãi, Nhất Minh ở bên trong tòa kiến trúc này dạo một vòng về sau, cũng không gặp bất kỳ người nào, những thứ đồ có thể mang đi hắn đều để Tiểu Linh quét dọn một lần, ngược lại là thu hoạch cũng không hề nhỏ.
Tòa chủ sơn này hẳn là nơi tĩnh tu của tên tông chủ kia, bên trong còn có cất trữ không ít đan dược và công pháp, không cần biết có hữu dụng hay không, chỉ cần là tồn tại ở bên trong, tất cả đều không thoát khỏi ma trảo của cô nàng Tiểu Linh này.
Nàng nhìn thấy một đống linh thạch lấp la lấp lánh, tâm tình cũng không khỏi cao hứng hơn mấy phần, nhưng cũng không thể nào làm xóa nhòa đi tâm tình hiếu kỳ của nàng, thế là gấp giọng nói ra:
“Tiểu tử tiểu tử, nhân lúc đám người bên dưới còn không có đuổi tới, chúng ta tiến vào bên trong dạo một vòng xem thế nào, cả cái sơn môn này chỉ có nơi đó là chúng ta chưa có đi qua, ngươi không hiếu kỳ sao?”
Vừa bước ra bên ngoài, Nhất Minh trầm mặc không nói.
Trong đầu của hắn đang nổi lên vô số ý nghĩ, nhưng hắn thấy chuyện này dù sao cũng nên dò xét một lần, nếu không thì hắn quả thật là không cam tâm cứ bỏ qua như vậy.
Thế là dưới sự kích động của Tiểu Linh, Nhất Minh chậm rãi hướng vào chủ sơn chỗ sâu bay đi.
Tốc độ không nhanh, hắn cũng không biết nơi này ẩn chứa nguy hiểm là cái gì, nhưng theo khoảng cách càng lúc càng gần, khí tức âm lãnh càng lúc càng dày đặc, ngay cả mùi cá tanh cũng rõ ràng hơn mấy phần.
Đến giờ khắc này, hắn đã có thể xác định một điều, Độc Hành Tông thật mẹ nó chứa chấp Độc Linh tộc ẩn nấp ở nơi này a, bọn hắn quả thật là muốn c·hết!
Càng đến gần, Tiểu Linh nàng rốt cuộc cũng nhận ra một chút không giống, thần sắc lập tức kích động hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, hận không thể lập tức bay vào bên trong xem xem rốt cuộc là như thế nào.
Không qua bao lâu, một tòa đại trận giống y hệt như chỗ sâu của Độc Lâm hiện rõ ra trước mắt của hắn, đối với tòa đại trận này, Nhất Minh hắn cũng không có xa lạ gì nữa, thân hình xê dịch vài lần, cuối cùng hướng thẳng vào Sinh Môn mà đi.
Tiểu Linh nhìn thấy một màn này cũng không khỏi kinh ngạc: “Tiểu tử ngươi làm sao làm được?”
Nhìn thấy Nhất Minh không có trả lời, hơn nữa thần sắc của hắn càng trở nên âm trầm và đáng sợ, Tiểu Linh liền phồng môi trợn má: “Hừ, không nói thì thôi, keo kiệt!”
Mà tại thời điểm Nhất Minh xông vào cấm địa một sát na, chỗ sâu của cấm địa, bất ngờ xảy ra chuyện!
Chỉ thấy toàn bộ một mảnh địa vực, đâu đâu cũng là độc khí tràn ngập, hóa thành sóng lớn đồng thời, từ bốn phương tám hướng điên cuồng hướng về một vị trí tụ đến.
Phảng phất, cuồng phong vũ động.
Nội tâm của Nhất Minh giờ khắc này đã nhấc lên kinh đào hải lãng, hắn không cách nào tin được vào hai mắt của mình, ngay cả thân hình cũng cảm được một loại lực hút rất là mãnh liệt, dường như muốn mang bản thân thôn phệ đi vào.
Hắn làm sao có thể để chuyện này xảy ra cho được?
Thế là tâm niệm khẽ động, huyết hà lập tức tràn ra, hóa thành một cái bàn tay to lớn, chỉ toàn xương cốt, hơn nữa toàn bộ xương cốt đều là huyết sắc, tán ra ba động kh·iếp người đồng thời, mang toàn bộ thân hình của hắn bao bọc vào bên trong.
Đại địa đen nhánh, bên trên lại tán ra từng trận lục quang lờ mờ, cảm giác giam cầm kìm nén phi thường mãnh liệt, cộng thêm một cái cự đại thân hình lộ rõ ở trước mắt, tự nhiên mà tạo thành trùng kích kinh khủng, đánh vào thị giác, khiến cho người ta một loại cảm giác sợ hãi thần bí.
Tiểu Linh nàng vốn là khí linh, cho nên cũng không có bị cỗ lực hút này tác động, nhưng trong mắt đã không cách nào kìm nén được bình tĩnh, đồng tử mở to, nhìn xem một màn trước mắt.
Nàng ẩn ẩn cũng có chút sợ hãi, đa phần vì là bản năng, chúng ta thường sợ những thứ mà chúng ta không biết, nhưng phần lớn nàng đều đang phi thường kích động, ngay cả cái miệng nhỏ cũng há ra từ lúc nào mà không hề hay biết.
Mà tại nơi mà độc khí điên cuồng hội tụ ở nơi xa, thình lình có một cái cự đại thân hình đứng sừng sững, bất động như núi, bên trên còn có hai cái đèn lồng to gần trăm trượng, phát ra lục quang âm trầm mà mãnh liệt, hướng toàn bộ đại địa bên dưới quét ngang một lần.
“Ầm ầm ầm ầm!” liên tiếp là những tiếng oanh động vang lên, độc khí ngập trời, hóa thành dòng l·ũ q·uét ngang toàn bộ đại địa bên dưới.
Một màn này, để tâm thần của Nhất Minh không khỏi trầm xuống, cả người đều tê, nếu như ý nghĩ của hắn không có sai, hai cái đèn lồng tỏa ra lục quang này, chính là hai cái cự đại con mắt đi!
Mà hai con mắt to lớn này, phát ra lục quang, chiếu xuống đại địa bên dưới, tựa như thần quang, mỗi nơi đi qua, hết thảy tiếng động đều lâm vào yên tĩnh trong nháy mắt!
Tĩnh, đến đáng sợ!
Trái tim của hắn dần dần gia tốc, ánh mắt cũng đã trở nên ngưng trọng, từ trong con mắt của Nhất Minh, có thể nhìn thấy được một tôn cự nhân khổng lồ đang dần dần mở miệng, truyền ra thanh âm mà không có người nào nghe thấy, mà xem khẩu hình miệng của cự nhân này… tựa hồ như đang ngâm xướng một loại giai điệu nào đó mà hắn không thể hiểu được.
Bất quá tiếp theo một cái chớp mắt, độc khí vũ động bỗng dưng chậm lại, tiếp theo chính là một trận đại phong mang theo uy thế thao thiên, hạo hãng kinh người, quét sạch bốn phương tám hướng.
Mà tại trong khoảnh khắc trước khi đại phong xuất hiện, Nhất Minh nhìn thấy tại miệng của cự nhân thình lình hướng về đại địa bên dưới thổi nhẹ một cái.
Một cái thổi nhẹ, liền khiến huyết hà của hắn rung chấn kịch liệt, truyền ra thanh âm “ken két” vang lên không ngừng, thân hình cũng nhịn không được bay ngược về phía sau, bay về đại trận, mắt thấy là sẽ đâm sầm vào trên đó.
Nhất Minh điên cuồng, gân xanh nổi lên, trong mắt toàn là tơ máu.
Huyết hà lập tức ầm vang bạo phát, tựa như sông lớn quấn tại quanh thân, tán ra ba động kinh khủng đồng thời, đao hồn cũng đồng dạng ầm vang bạo phát, long ngâm kinh thiên!
Hắn không nói hai lời, bàn tay hung hăng hướng về đại trận nhấn một cái, huyết hà ầm vang nổ tung, nhấc lên tầng tầng bọt máu, hóa thành một cái bàn tay khổng lồ hướng vào đại trận vỗ mạnh.
Oanh một tiếng, thân hình bay ngược về phía sau, đại phong từ phía sau ép hắn về phía trước, cả hai giao hội, thình lình khiến toàn thân của hắn run lên kịch liệt, miệng phun máu tươi, áp lực mạnh mẽ khiến thần sắc của hắn phát ra dữ tợn và kinh khủng!
Tiểu Linh nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được phát ra kinh hô, ánh mắt liên tục đảo qua đại trận: “Tiểu tử gắng gượng một chút, Sinh môn đã sắp luân chuyển tới rồi!”