Chương 502: Chân nguyên cảnh vẫn lạc, đám người chấn kinh!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thiểm điện vạch phá trời cao, mưa to điên cuồng trút xuống, cả một phiến địa vực của Độc Hành Tông đều đang truyền ra ba động cực kỳ mãnh liệt, mà loại ba động này, đã làm kinh động không ít gia tộc, tông môn và tán tu ở nơi đây.
Các võ giả và tu sĩ từ khắp bốn phương tám hướng nhao nhao chạy đến, hầu như chỉ có nửa bước chân nguyên và tu sĩ chân nguyên cảnh là dám tiến lại gần, còn võ giả bên dưới chỉ đứng nhìn từ xa, áp lực quả thật là rất lớn, khiến cho sắc mặt của người nào người nấy đều là kinh hãi không thôi.
Bọn hắn từ lúc mới sinh cho tới bây giờ, đây quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy tràn diện khủng bố như vậy.
Rất nhiều tu sĩ đồng thời phát khởi thế công, hướng về hộ tông đại trận của Độc Hành Tông điên cuồng oanh kích.
Mà những người dám ra tay xuất thủ, đa phần đều là người của những tông môn gia tộc nhỏ yếu, còn lại chính là tán tu.
Bọn hắn đối với Độc Hành Tông cũng không có liên hệ gì, thường ngày những đệ tử của Độc Hành Tông hay ức h·iếp bọn hắn, nhưng vì e ngại những cường giả kia cho nên mới cắn răng chịu đựng.
Bây giờ nhìn thấy Độc Hành Tông bị người người vây công mà không có làm ra phản kháng, hơn nữa tại bên trong sơn môn còn đang truyền ra dư ba mãnh liệt, hẳn là đã có người trực tiếp xông vào bên trong cùng với những cường giả kia giao thủ.
Nếu đã có người xông lên trước, vậy thì bọn hắn cũng không còn cái gì để e ngại.
Thế là một tràn tán tu dẫn đầu xông lên, bọn hắn ai ai cũng muốn đối với Độc Hành Tông cắn một ngụm rồi sau đó t·ẩu t·hoát, cho dù có người muốn tìm lấy bọn hắn, cũng là không có khả năng.
Đây, chính là chỗ tốt khi làm tán tu.
Không chịu gò bó, tự do tự tại!
Mà những tông môn phụ thuộc vào Độc Hành Tông vào thời khắc này cũng là trầm mặc, bọn hắn đều có tính toán của riêng mình, tất cả đều mang tình hình ở nơi này truyền về tông môn, thế là lại có đại lượng cường giả nhao nhao chạy đến.
Nhất thời, xung quanh Độc Hành sơn môn đã hội tụ gần ngàn tên tu sĩ, trong đó Chân Nguyên cảnh chỉ chiếm chừng một thành mà thôi, còn lại là nửa bước chân nguyên và võ giả bên dưới.
Một nửa trong số đó chính là điên cuồng công kích đại trận, hòng muốn trong thời gian ngắn phá tan trận pháp này, xông vào c·ướp b·óc, sau đó t·ẩu t·hoát.
Còn một nửa còn lại thì đứng ở bên ngoài theo dõi kỳ biến, những người này đa phần đều là những tông môn và gia tộc, bọn hắn không có khả năng đánh cược vận mệnh của thế lực khi chưa rõ tình hình trước mắt.
Nhưng theo ba động ở bên trong truyền ra càng lúc càng mãnh liệt, rất nhiều tu sĩ đưa mắt hướng vào bên trong.
Bọn hắn nhìn thấy huyết vũ bay tán loạn khắp nơi, tiếp theo chính là chân nguyên ầm vang nổ tung, lực lượng mạnh mẽ hóa thành cuồng phong quét sạch toàn bộ sơn phong từ trên xuống dưới, nhấc lên đại phong đồng thời, cuốn bay những tên đệ tử phi ngược ra xa.
Thân thể của bọn hắn vô pháp dừng lại, thậm chí còn có người trực tiếp đâm sầm vào bên trên thạch sơn, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ một mảnh.
Chân nguyên cường giả giao phong đối với bọn hắn mà nói, vẫn là một cái gì đó rất là kinh khủng!
Đến cuối cùng những đệ tử này đều không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong mắt chỉ toàn là kinh hoàng và hoảng sợ, cuối cùng hóa thành huyết vụ, lâm vào hắc ám vĩnh hằng.
Mà toàn bộ chân nguyên cảnh, cho dù ở bên trong hay là bên ngoài, tất cả đều bỗng nhiên nổi lên một cái ý nghĩ:
Chân nguyên cảnh, vong!
“Cái này làm sao có thể!” có tu sĩ nhịn không được chấn kinh trong lòng, hai mắt trừng lớn nhìn vào thân ảnh có hồng quang rực rỡ ở bên trong.
Dưới tình thế bị năm vị chân nguyên cảnh đồng thời vây công, thế mà vẫn không hề rơi xuống hạ phong, từng quyền rơi xuống đều có thể nhìn thấy được sắc mặt của những tên tu sĩ này bắt đầu vặn vẹo, không bao lâu liền có ba động lần nữa truyền ra.
Oanh một tiếng, sơn phong rung động kịch liệt.
Thế là thân hình của “người thần bí” kia vẫn không có dừng lại, ngay khi ba tên tu sĩ chấn kinh trong nháy mắt, trong mắt của Nhất Minh có hàn mang lóe lên, đại địa oanh động, tốc độ đột nhiên tăng tốc.
Loại cực tốc này, đã hoàn toàn vượt qua khỏi những tên tu sĩ này phán đoán.
Không đợi thần sắc của bọn hắn hiện ra kinh hãi, thân hình của Nhất Minh đã vọt tới trước mặt của một tên,hồng mang lóe lên, một quyền mang theo khí huyết cực kỳ kinh khủng đập xuống.
Oanh một tiếng, thân thể của tên tu sĩ kia nhịn không được miệng phun máu tươi, lồng ngực lõm vào, bay ngược ra sau, loại này nhanh và mạnh, đã vô pháp làm ra ứng đối.
Để tránh người khác nhận ra khác thường, Nhất Minh hắn không có gọi ra đao hồn, mà chỉ gia trì đao ý vào bên trong từng quyền mà thôi.
Loại này tựa như là “lực lượng vô hình” mong manh lại khó có thể nắm bắt, đương nhiên là chiến lực sẽ không cách nào có thể so với đao hồn hiện ra, nhưng cũng đủ để cho những tên tu sĩ này uống một bầu.
Loại sức mạnh dung nhập vào từng quyền này, hắn gọi nó là, quyền ý!
Đơn giản là nó không có cảm giác sắc bén như đao hồn, mà có loại mạnh mẽ và cứng rắn tựa như cự sơn hàng lâm, mang hết thảy địch nhân đều đánh thành bánh thịt, không gì là không thể đánh nát.
Tất cả những ý nghĩ này, nghe thì lâu, nhưng thật ra chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt mà thôi, Nhất Minh hắn cũng không có dừng lại, nhân lúc hắn bệnh đòi mạng hắn.
Thân hình lập tức bắn vọt, cuồng phong gào thét bên trong, tên tu sĩ vừa bị hắn đấm miệng phun máu tươi cho dù có là một tên chân nguyên cảnh đỉnh phong đi chăng nữa, cũng vô pháp ngăn chặn một quyền mạnh mẽ như vậy rơi xuống.
Oanh một tiếng, thanh âm kêu thảm chỉ vừa kịp vang lên, hai mắt xích hồng còn định dẫn bạo tự thân để đồng quy vu tận.
Nhưng hắn đã nghĩ nhiều rồi, tay nắm thành quyền lần nữa rơi xuống, lần này thân thể trực tiếp ầm vang phá toái, oanh minh truyền ra, xương cùng thịt đều trong nháy mắt vỡ vụn.
Có thể còn chưa dừng lại ở đó, thế công của hai tên tu sĩ còn lại cũng đồng dạng hướng về phía Nhất Minh lao tới, Tiểu Linh đưa mắt nhìn qua, thần sắc đều tràn đầy kích động!
“A ha ha ha, sảng khoái, sảng khoái!” hai đoàn lưu quang tại trong con mắt của nàng cấp tốc phóng lớn, càng đến gần, khóe miệng của nàng càng là nhếch lên dữ dội, hiển nhiên là kích động quá trời quá đất!
“Tiểu tử, lên a!” Tiểu Linh quát to một tiếng, hai tay nắm chặt mái tóc của hắn giật giật giật.
Nhất Minh cũng không thèm để ý tới trạng thái của nàng, trên thân liền tỏa ra huyết quang dày đặc, hóa thành huyết y, bao phủ toàn bộ hồng y vào bên trong, thoạt nhìn đều không khác chút nào.
Oanh oanh!
Hai tiếng oanh động liên tiếp truyền ra, Nhất Minh bị hai chưởng đánh bay ra xa, thân thể lảo đảo lăn vài vòng ở giữa không trung mới miễn cưỡng dừng lại trên mặt đất, kéo ra một đường vết rách.
Huyết khí cuồn cuộn nổi lên, hai mắt của hắn lạnh lùng mà kinh khủng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vệt nụ cười dữ tợn: “Đau đấy!”
Có thể đau đớn trên người, chỉ khiến cho hắn cảm giác hưng phấn hơn mà thôi, hắn nếm máu tươi trên miệng, loại biểu hiện này đã hoàn toàn khiến hai tên tu sĩ kia tê cả da đầu!
“Không có khả năng! Ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao lại đối với chúng ta động thủ, chúng ta dường như cũng không có thù oán gì a?”
“Ha ha ha ha.” Nhất Minh ngửa mặt lên trời cười to, đại địa trong nháy mắt liền ầm vang nổ tung, thân hình lần nữa bắn vọt về một tên tu sĩ trong đó, một quyền nện xuống.
“Không vì cái gì, chỉ vì các ngươi là tu sĩ của Độc Hành Tông, cho nên… phải c·hết!” Nhất Minh lạnh lùng truyền ra thoại ngữ, sát ý kinh khủng đã bao khỏa hai tên tu sĩ vào bên trong, hai tên này, tuyệt đối phải c·hết.
“Không không!” tên tu sĩ này quá sợ hãi, hai mắt đều là tràn đầy tuyệt vọng, bởi vì trong cảm giác của hắn, có một loại lực lượng vô hình hoàn toàn phong tỏa toàn bộ đường lui, khiến hắn vô pháp chạy trốn.
Mà cỗ lực lượng này càng tiếp cận tới gần, thân thể của hắn càng truyền ra từng tiếng “ken két” phảng phất như chuẩn bị sụp đổ vậy.
Ranh giới giữa sinh và tử diễn ra trong nháy mắt, hắn cũng không còn bất kỳ lựa chọn nào, cũng không còn cách nào để phản kháng, kêu thảm cũng không kịp phát ra, thân thể tựu chia năm xẻ bảy, chân nguyên vỡ nát, oanh động bát phương.
Huyết nhục văng tung tóe tựa như hồng liên nở rộ, thần sắc của tên tu sĩ còn lại đều trắng bệch không còn chút máu, trong mắt đều là hoảng sợ cùng kinh khủng.
Hắn nhìn người thanh niên này, phảng phất như đang nhìn một tôn cái thế ma thần vậy!
Kim Hồng mặt nạ, diện mạo mơ hồ, nhưng mỗi một quyền rơi xuống đều không có mảy may do dự cùng nương tay, tất cả đều lưu loát đến cực điểm, ngay cả toàn thây cũng vô pháp nhìn thấy.
Chỉ cần dựa vào điều này thôi cũng đủ biết, đây quả thật là một tên g·iết người như ngóe, ngay cả một cái nháy mắt cũng không nhìn thấy, đây là người có thể làm được sao!
Thậm chí người thanh niên này cũng không thèm để ý tới công kích của bọn hắn, sinh sinh lấy nhục thân ngạnh kháng, dưới năm người đồng thời vây công, thế mà trên thân cũng chỉ chịu một chút v·ết t·hương nhẹ, đây là làm sao làm được?
Những ý nghĩ này, thoáng qua trong đầu của hắn.
Giờ khắc này, dưới áp lực kinh khủng mà Nhất Minh mang tới, hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu, chạy trốn, nhất định phải lập tức chạy trốn!
Thân thể phi tốc lùi lại, hắn vận dụng toàn bộ lực lượng trong người đều hóa thành tốc độ bắn vọt ra ngoài, dưới nguy cơ sinh tử, hắn cũng không dám giữ lại một chút gì, ngay cả bốn tên đồng bạn đều đ·ã c·hết, hắn phải nhanh chóng chạy thoát mới được.
Nhưng, vẫn là quá muộn.
Hắn chỉ vọt ra không tới ba mươi trượng, thân thể tựu run rẩy kịch liệt, đồng tử mở to, bởi vì xuất hiện trước mắt của hắn, chính là một cái bàn tay khổng lồ được huyết hà tạo thành, không có da thịt, chỉ có xương cốt, tóm chặt lấy hắn.
“Không… không… không! Tặc… đại nhân tha mạng, ta… ta không phải là người của Độc Hành Tông, thật… thật sự không… ”
Còn chưa nói hết, bàn tay bỗng nhiên phát lực.
Theo lực lượng mạnh mẽ hung hăng siết chặt, hắn cảm giác được toàn thân của chính mình đều bị nghiền ép toàn diện, tơ máu nổi lên, gương mặt đỏ bừng, trong mắt đều là kinh hãi tột độ, hắn không khỏi kêu thảm truyền khắp bát phương.
Loại thanh âm này truyền vào tai của tất cả tu sĩ ở bên ngoài, bọn hắn đều cảm giác được một loại thê lượng cùng bất lực, xen lẫn chính là kinh hoàng không gì sánh được, khiến da đầu ai nấy đều tê rần cả lên.
Trong nháy mắt, lại một tiếng oanh minh truyền ra, báo động lại có thêm một chân nguyên cảnh đỉnh phong vẫn lạc ở bên trong.
Trước sau chỉ không đầy nửa chén trà, đã có năm cái chân nguyên bạo khai, khiến cho thế công nhất thời chậm dần trở lại, người nào người nấy đều không cách nào tin được một sự thật được phát sinh trước mắt của mình.
Liên sát năm tên tu sĩ, thần sắc của Nhất Minh phi thường bình tĩnh, dưới câu nói của tên tu sĩ cuối cùng, hắn cũng đã có suy đoán từ trước.
Dù sao thì năm tên này không có mặc đồng phục của Độc Hành Tông, vận dụng công pháp cũng không giống, cho nên hắn cũng không cần nghe tên kia nói nhảm, trực tiếp g·iết là được.
Tại trên t·hi t·hể của năm người này bắt đầu thu hoạch huyết cầu về sau, cũng đồng loạt mang nhẫn trữ vật thu vào vòng ngọc.
Đang lúc tại trên một bộ t·hi t·hể lấy ra nhẫn trữ vật, nội tâm của hắn khẽ động, ngẩng đầu nhìn về một nơi cách đó không xa, tại nơi mà ánh mắt của hắn nhìn tới, đó là một bụi rậm rất là um tùm, nhưng lại có một thanh âm bé nhỏ ở bên trong phát ra.
Hành động của Nhất Minh dừng lại, chậm rãi bước tới.
Theo bước chân của hắn càng lúc càng gần, bụi rậm càng phát ra rung động kịch liệt, dường như đang có vật gì ở bên trong chuẩn bị lao ra.
Tiểu Linh đồng dạng cũng rất là hiếu kỳ, đưa mắt nhìn qua, ngay khi Nhất Minh bước tới gần bụi rậm một sát na, một thanh âm non nớt lại chứa đầy cừu hận quát to một tiếng, thân hình nhỏ nhắn từ bên trong bụi rậm bắn vọt ra ngoài, ánh mắt ngoan lệ.
Một tay nắm đất cát vung về phía mắt của hắn, một tay còn lại nắm chặt đoản kiếm, hung hăng hướng về cổ của hắn cắt một cái.
Tốc độ không nhanh, nhưng ánh mắt kia, lại chứa đầy hung uy cùng quyết tâm vô tận!