Chương 474: Tuyệt thế thiên kiêu
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Nhất Minh?”
“Ngươi chắc chắn người tại bên trong kim quang kia chính là tên nhóc đó?” có thần niệm không thể tin được mở miệng hỏi.
“Ta nhớ trong trận chiến tại Đông vực lần trước, lúc đó hắn chẳng phải đã bị…”
Nói tới đây, thanh âm của người kia bỗng dưng im bặt trở lại, dường như nghĩ tới cái gì.
“Ha ha ha, ngươi đoán không sai, hắn chính là tên nhóc kia.” Tư Không thần quân như có ý cười tiếp tục nói, “Một năm trước, tên nhóc này chẳng qua chỉ là một võ giả mà thôi, ngay cả ngưng tụ ra chân nguyên cũng chưa bước vào, thế mà một năm qua đi, thực lực của hắn đã tiến nhanh tới một bước này.”
“Mặc dù ta không biết vì sao trên thân của hắn không có chân nguyên ba động, nhưng khí tức phát ra vừa rồi các ngươi hẳn là có thể cảm ứng được, thực lực kia, so với Chân Nguyên cảnh đỉnh phong cũng không kém bao nhiêu.”
“Nếu như tên nhóc này được ta chỉ điểm, Đao Hồn tiến thêm một bước, ngay cả Thần cảnh sơ kỳ, hắn cũng có thể một trận chiến.”
Lời này vừa ra, rất nhiều thần niệm cũng không có hoài nghi cái gì, dù sao thì Tư Không thần quân cũng không phải bình thường thần quân, một thân đao đạo đã được xem như cường giả tuyệt đỉnh tại giới vực, chỉ điểm một tiểu bối tu hành, quả thật là dễ như ăn cháo.
“Tên nhóc này tại trong vòng một năm lại có thể trưởng thành nhanh đến tận đây, xem ra cái gọi là thiên kiêu, so với tên nhóc này quả thật là chuyện tiếu lâm a.”
“Ta nhớ cũng có vài tên có tốc độ phát triển cùng với tên nhóc này cũng không sai biệt lắm, bọn chúng bốc lên phong vân ngất trời, xem ra là phải gọi bọn chúng bằng một cái tên khác, gọi là tuyệt thế thiên kiêu a?”
“Không biết cùng với tên nhóc này so ra, ai hơn ai kém đây?”
“Đại thế giáng lâm, linh khí trong thiên địa càng lúc càng trở nên sinh động, ta cảm giác gông cùm xiềng xích vây khốn ta tại tam trọng đang có dấu hiệu buông lỏng.”
“Chúng ta còn cảm giác như vậy, đám tiểu bối bên dưới đương nhiên càng sẽ nhanh chóng trưởng thành, có điều là, ai sẽ là người tại trong đại thế bước vào Thần Quân cảnh giới, chúng ta còn chưa biết được.”
“Nói cũng đúng, đám già chúng ta xem như may mắn, một thế này thiên địa phát sinh biến hóa, có lẽ giới vực sẽ một lần nữa hợp lại, đến khi đó bước vào Thần Vương cảnh giới, cũng không phải là không có khả năng!”
Nói ra lời này, các đạo thần niệm đều bỗng dưng rung động một chút, nhiều ít ánh mắt đều đồng thời nhìn về tứ phương, trong mắt đều cất chứa hàn mang lăng lệ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà trong khoảng thời gian các vị cường giả lẫn nhau giao thoa thần niệm, Nhất Minh ở nơi này đã hoàn thành tắm rửa trong kim quang.
Cả thiên địa vào thời khắc này phảng phất như dừng lại, mọi thanh âm chỉ còn gió thổi cỏ lay mà thôi, mây đen dần dần tán đi, trả lại một mảnh bầu trời có ánh vàng rực rỡ chiếu vào trong mắt.
Từng đoàn dương quang xuyên qua tầng mây, khẽ chạm vào từng cái cây ngọn cỏ, mang theo sinh cơ, mang theo sức sống mạnh mẽ, khiến cho những thực vật này cũng chậm rãi đứng thẳng lên, tựa hồ như đang nhảy cẩn hoan hô vậy.
Nhất Minh thở ra một hơi, cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ bên trong bản thân, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một vệt nụ cười thoải mái!
Cảm giác này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được bốn phương tám hướng dường như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, khiến cả người của hắn nhịn không được tê rần cả lên, toàn thân lông tơ đều bỗng dưng dựng đứng, thân thể cũng vì đó run rẩy một cái.
Cảm giác hưng phấn vào thời khắc này, tựu hành tiêu tán, chỉ để lại trong tâm tràn ngập kinh khủng cùng bất lực.
Cũng may là những đạo ánh mắt này cũng không có mang theo ác ý, nếu không, chính mình e rằng sẽ phải mồ xanh mã đẹp.
Hắn biết, đây là có cường giả để mắt tới chính mình, làm ra động tĩnh lớn như thế, những vị này đương nhiên sẽ không thể không quan tâm tới.
Thế là hắn hít sâu một hơi, mặc cho những đạo ánh mắt này tại trên người mình quét qua.
Trong lòng cho dù không nguyện ý, nhưng hắn quả thật là không có cách nào, thần sắc biến hóa một chút liền bình thường trở lại, chỉ đành hướng về các phương, chậm rãi cúi đầu.
“Tiểu tử, gặp qua chư vị đại nhân!” thanh âm của hắn chậm rãi vang lên, ngữ khí không mang theo một chút nịnh nọt hay lấy lòng nào, chỉ là bình thản nói ra mà thôi.
“Tiểu tử đột phá làm ra động tĩnh quá lớn, quấy rầy các vị đại nhân bế quan, mong các vị đại nhân, thứ lỗi!”
Hắn đương nhiên không biết cái gì gọi là thiên phạt, cho nên chỉ nghĩ đây chỉ là đột phá làm ra động tĩnh mà thôi, cũng không có nghĩ nhiều về điều này.
Mà lời này vừa ra, các đạo thần niệm khẽ chấn động một chút, liền tựu thu hồi.
Cảm nhận được không còn ánh mắt nhìn mình về sau, Nhất Minh hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, thở dài một hơi.
Trong mắt của hắn, khao khát sức mạnh, khao khát cường đại, loại khao khát này bỗng dưng hiện lên trong vài cái hô hấp, rất nhanh liền bị hắn đè ép trở lại.
“Chính ta, vẫn là quá yếu!”
Lắc lắc đầu, Nhất Minh tựu giữa không trung dần dần rơi xuống, ánh mắt quét qua một vòng về sau, cũng không có mảy may ba động.
Cả mảnh khu vực đều đã hóa thành tro tàn, ngay cả một thanh âm phát ra cũng không có, chỉ còn lại một mình hắn, đứng tại nguyên địa.
Theo huyết y chậm rãi phiêu động, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo linh khí trong lành thổi vào trong người của hắn, thoải mái vô cùng.
Hít sâu một hơi, hắn nhớ trước kia chính mình đang ngồi tại một tòa bình đài ở bên trong cứ điểm của Ám Điện, bây giờ xem ra, cả cứ điểm đều đã bị lôi đình tàn phá không còn, ngay cả Mộng Nguyệt đại nhân cũng không thấy ở đâu, điều này khiến hắn có chút áy náy.
“Xem ra cần phải đi tìm Phong thành chủ tạ lỗi một phen mới được.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, vừa định ly khai, ánh mắt của hắn tại một nơi trên đ·ống đ·ổ n·át dường như nhìn thấy cái gì.
Thế là hắn thả người đi đến, cẩn thận nhặt lên một tấm mặt nạ.
Tấm mặt nạ này chỉ có nửa bên mặt, toàn thân ửng đỏ, bên trên còn có từng đạo đường vân màu vàng uốn lượn theo vòng mắt, mà tại phần đuôi của tấm mặt nạ, còn có một sợi lông màu đỏ đính ở bên trên.
Cho người ta cảm giác đây chính là tạo hình của một loại Ngũ Hành Linh Khí hóa linh, tượng trưng cho Hỏa linh khí, Chu Tước.
Hắn cũng không chắc về suy đoán của mình, nhưng cái hình dáng này, so với những câu chuyện cổ xưa mà các trưởng lão cùng sư tỷ ở Quang Minh Điện kể cho hắn nghe, quả thật là giống lắm.
Hắn còn nhớ, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước và cuối cùng là Huyền vũ tượng trưng cho Tứ Tượng cai quản tứ phương, ứng với bốn hành chính là Mộc Kim Hỏa Thủy, bọn chúng đều là theo thiên địa mà sinh, chính là hóa linh của các loại linh khí trong thiên địa.
Cầm mặt nạ trong tay, Nhất Minh hắn bỗng dưng nhớ tới những ký ức cũ xưa.
Hắn nhớ tới Thanh Hồng cùng Vũ Điệp sư tỷ thường thường kể chuyện cho hắn nghe, hắn nhớ tới từng chiếc điểm tâm nho nhỏ mỗi khi các sư tỷ từ dưới núi trở về, từng mảnh ký ức khi xưa thoáng qua trong chớp mắt, hắn liền tựu thu hồi tâm thần, hít sâu một hơi.
Nơi này, có quá nhiều kỷ niệm.
“Không biết các sư huynh sư tỷ bây giờ thế nào rồi, khoảng cách ta rời khỏi sơn môn cũng gần hai năm rồi đi, cũng nên quay về nhìn một lát.”
Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không có chần chờ, lập tức thu hồi mặt nạ vào trong nhẫn trữ vật, quay người rời đi.
Mà tại lúc hắn vừa rời đi không bao lâu, đã có từng bóng người từ phương xa ngự không bay đến, vẻ mặt kích động cùng hồ nghi.
Những người này có nam có nữ, trên người đều mặc những trang phục khác biệt, nhưng đồng hành cùng với nhau đều là tốp năm tốp ba, xem ra đều là đệ tử của những tông môn đến đây dò xét.
Sở dĩ bọn hắn đến đây chậm trễ, cũng là bởi vì bọn hắn vừa mới thức tỉnh mà thôi.
Theo dị tượng ở trên trời rơi xuống, bọn hắn đều đồng thời lâm vào trạng thái huyền diệu, không qua bao lâu, tu vi trên thân lại tăng tiến thêm một bước, điều này khiến rất nhiều người hiếu kỳ, rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng để bọn hắn thất vọng là, ngoại trừ những Thần cảnh cường giả trở lên, ai cũng không biết rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, đều một mặt mờ mịt dạo quanh một vùng đất cháy đen không còn một mảnh, kèm theo đó còn có vô số kiến trúc bị lôi đình oanh không còn hình dáng, không cách nào tra được thứ gì.
Không lâu sau, đám người này cũng mang theo thất vọng mà rời đi khu vực này.
Đối với những điều này, Nhất Minh hắn cũng không có quan tâm đến.
Một đường phi nhanh, càng phi hắn càng cảm thấy cổ quái vô cùng, chính mình giống như đang ở tại một nơi hoang mạc đồng dạng, sau một khoảng thời gian phi hành tại không trung, hắn cũng nhịn không được dừng tại trên một ngọn sơn phong.
Ngọn sơn phong này khắp nơi đều là hoang sơ, không hề có một chút cây cỏ nào mọc ra, cả một tòa sơn phong to lớn đều là đá với đá, chẳng hề có bất cứ thứ gì.
Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đang ở nơi nào, cũng vô pháp xác định phương hướng trở về, dù sao thì khi bị mang đến căn cứ của Ám Điện, hắn cũng đã b·ất t·ỉnh nhân sự.
Hắn chỉ còn nhớ là chính mình bị một cái vòng xoáy trong ấn ký nuốt chửng đi vào, cái ấn ký mà Phong thành chủ cho hắn, hẳn là một loại truyền tống không sai.
Nghĩ tới đây, hắn cũng không có cách nào, bây giờ Thái Dương đã lắng xuống, hắn cũng không biết nên đi đâu về đâu, không bằng dừng lại một chút củng cố tu vi, dù sao thì cũng không vội trong nhất thời.
Thế là hắn chậm rãi khai mở nhẫn trữ vật, mang toàn bộ vật phẩm từ bên trong xuất ra, ngoại trừ khối Huyết Tinh Thạch kia.
Nhìn thấy đống vật phẩm ở bên trong, hắn không khỏi lắc đầu bật cười.
“Không ngờ gần một năm qua đi, chính ta vẫn nghèo như vậy, ài…”
Đống vật phẩm này cũng không có cái gì giá trị, vỏn vẹn chỉ có vài khối hạ phẩm linh thạch, một chút quần áo cùng một tấm lệnh bài.
Từ trong tay cầm lấy lệnh bài nhặt lên, bên trên thình lình khắc ghi một chữ “Thiên” rất là rõ ràng, hắn liền nhớ tới, tấm lệnh bài này chính là chìa khóa tiến vào bí cảnh thí luyện gì đó mà Hứa đại ca từng nói trước kia.
“Bí cảnh mở ra, dường như là cũng trong khoảng thời gian này thì phải.” Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu, cẩn thận nhớ lại.
Lần đó Hứa đại ca đưa cho hắn lệnh bài, còn cáo tri hắn bên trong có một tòa Cực Nguyên Thần Sơn, có thể để cho võ giả tại nơi đó hấp thu luyện hóa Chân Nguyên chi khí.
Nói là chân nguyên chi khí, thực chất chính là thuộc tính linh khí mà thôi, lúc đó hắn vốn chỉ là một võ giả, cũng không có minh bạch những điểm này, cho nên Hứa đại ca nói vậy cho dễ hiểu mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.
“Ta mặc dù không có ngưng tụ chân nguyên, một thân thực lực có thể nói là vượt xa những võ giả khác rất nhiều, không biết có khả năng tiến vào hay không?”
Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu, cũng không có tiếp tục ở trên vấn đề này suy nghĩ nhiều, mặc kệ có tiến vào được hay không, đến lúc đó cứ việc dò xét thử là biết.
Vốn dĩ với thực lực của hắn bây giờ, cũng không cần phải tham gia bí cảnh thí luyện dành cho võ giả làm cái gì, nhưng sự tình lần này, có chút không giống.
Từ trong kim quang rơi vào trên người hắn, hắn có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm vô cùng, có thể cũng vì điều này mà kinh mạch của ta mới nhanh chóng khôi phục đi?
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia, hắn đã từ bát mạch khôi phục tới thập nhất mạch, chính vì điều này mà hắn mới có thể tại giữa không trung phi hành, đổi lại là bình thường, muốn khôi phục cũng không có khả năng nhanh như vậy.
“Xem ra nơi hội tụ linh khí càng cao, “giọt tí tách” bên trong thân thể của ta cũng dễ dàng mang kinh mạch khôi phục trở lại.” Nhất Minh thầm nghĩ, cẩn thận cảm thụ tự thân.
Trong cảm giác của hắn, “giọt tí tách” hiện giờ cũng thỉnh thoảng rơi xuống, như cái tốc độ này vẫn là quá chậm, muốn để kinh mạch khôi phục lại, cũng không biết tới ngày tháng năm nào.
Nghĩ tới đây, hắn đã có ý định tham gia chuyến thí luyện bên trong bí cảnh, hắn muốn thử một phen, nơi hội tụ thiên địa linh khí nồng nặc như bí cảnh, có thể hay không trợ giúp bản thân khôi phục lại kinh mạch trước kia.
Quyết định về sau, Nhất Minh tựu mang những thứ đồ này thu hồi vào bên trong nhẫn trữ vật, ánh mắt nhìn về chiếc vòng màu lam trên tay, phá lệ vui vẻ.
“Không biết cái quả trứng kia, rốt cuộc đã nở ra hay chưa?”