Chương 470: Thông hướng cực hạn (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Hình bóng mơ hồ kia phảng phất như một đạo u linh tiềm hành đến gần, bằng cảm giác của hắn đối với những nguy hiểm xông tới, bóng mờ này lộ ra phá lệ rõ ràng, tựa hồ không thèm quan tâm tới bản thân bị bại lộ vậy.
Tại một nơi trong chiến trường, tốc độ của Nhất Minh cực nhanh, song dực ngay lập tức hiển hóa, sát na liền xông thẳng về một phương hướng lao đi đồng thời, cũng không khỏi đưa mắt nhìn về phía sau.
Tại trong nháy mắt này, hắn đã cảm ứng ra được một loại tồn tại vô cùng quỷ dị đang đuổi theo chính mình, sát ý mãnh liệt khiến toàn bộ thân thể của hắn nhịn không được run lên, hiển nhiên là người tới có thực lực không hề tầm thường.
Hắn muốn nhanh chóng kéo dài khoảng cách, bởi vì vị trí hiện tại hắn cảm giác vô cùng không thích hợp, phảng phất như chiến trường đều hướng về phía hắn tiếp cận tới gần, mà chính hắn lại là người bị bao vây ở bên trong.
Điều này nói rõ một khi đánh lên, chính mình liền có khả năng bị rất nhiều người vây vào một chỗ, đến khi đó muốn thoát thân quả thật là si tâm vọng tưởng rồi.
Bước chân của hắn không ngừng, giờ phút này tại trong rừng vọt lên, tay trái nâng đao hướng về bên cạnh xuyên tạc, lập tức một đầu độc vật đang ẩn nấp ở trên đại thụ, toàn thân tràn ra ba động không tầm thường, bị một đao của Nhất Minh sinh sinh chém thành hai nửa, máu tươi phun trào.
Gần như tại tay của hắn huy động trong nháy mắt, đầu độc vật này to cỡ một người phát ra thê lương thảm thiết, thân thể bằng mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, chớp mắt liền trở thành hài cốt, toàn bộ sinh cơ bên trong thể nội, toàn bộ biến mất.
Trong mắt của Nhất Minh lộ ra một vòng dị mang, không nói một lời tiếp tục tiến lên, rất nhanh liền có một tên Linh tộc, tựu xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Khí tức của tên này cực kỳ không tầm thường, toàn thân tràn ra sát khí, một gương mặt lạnh như băng cùng với nụ cười tàn độc nhìn chằm chằm vào Nhất Minh, khóe miệng nhịn không được lộ ra một vòng nụ cười.
“Tìm được ngươi!”
Nhìn thấy có Linh tộc ngăn đường chính mình về sau, Nhất Minh hắn cũng không khỏi nhíu mày, lập tức đưa mắt về phía sau nhìn lại, bóng hình mơ hồ kia tràn ra ba động vẫn còn truy đuổi theo sau, không có dừng lại.
Nhất Minh đến, thình lình đã nằm ở giữa song phương, sát khí của tên Linh tộc vừa mới bộc phát, Nhất Minh đã không nói hai lời hướng về phía hắn vọt tới, trường đao nâng lên bỗng nhiên hạ xuống.
Tên Linh tộc còn chưa kịp cười xong thì khóe miệng liền đã cứng ngắc ngay tại chỗ, toàn thân run lên, căn bản cũng không có khả năng né tránh cùng tư cách ngăn cản một đao này.
Bởi vì trong khoảnh khắc trường đao nâng lên, toàn bộ tâm thần của hắn đều oanh minh tột đỉnh, cả cơ thể phảng phất như bị thứ gì đó cho khóa chặt, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể cử động.
Trong lòng phát ra gào thét im ắng, như biển cả nổi lên cuồn cuộn sóng lớn, lại như chẳng có thứ gì phát sinh, hai mắt trừng to, theo một đao hiển hóa ra song long hạ xuống trong nháy mắt, đầu lâu bay lên, máu tươi theo đó mà điên cuồng phóng ra.
Trong chốc lát, bàn tay của Nhất Minh tựu đặt trên thân thể của hắn, phịch một tiếng, một khối lục tinh thạch sinh sinh bị hắn kéo ra bên ngoài, toàn thân cũng trực tiếp khô héo, chỉ còn lại một khỏa huyết cầu lơ lửng trong tay.
Một màn này khiến rất nhiều võ giả Linh tộc nhao nhao run rẩy, bọn hắn mặc dù ẩn nấp ở trong rừng, nhưng theo động tĩnh bỏ chạy phát ra, Nhất Minh liếm môi một cái, lập tức nhảy lên, hóa thành huyết ảnh lập tức đuổi kịp, bắt đầu hấp thu.
Rất nhanh, tại để lại tàn thi toái thể nằm trên mặt đất về sau, Nhất Minh liền đã một bước phóng đi xa, biến mất tại trong rừng.
Mười mấy hơi thở về sau, một bóng hình mơ hồ xuất hiện ở nơi đây.
Hắn nhìn qua t·hi t·hể nằm đầy trên đất, trong mắt cũng không khỏi lộ ra một vòng thần thái, trong miệng càng là nhẹ giọng lẩm bẩm: “Người này chẳng lẽ có thể phát hiện được ta?”
Nghĩ tới đây, bóng hình mơ hồ lập tức chìm vào trong đất, mà theo hắn chìm vào trong đất không bao lâu, Thái Dương dần dần lấp ló dương quang, chiếu rọi xuống đại địa bên dưới, kéo theo từng ánh hào quang chói lọi xuyên vào khí độc bên trong, lộ ra cả khu rừng đều là một màu xanh âm lãnh.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh nửa tháng đi qua.
Trong khoảng thời gian nửa tháng này, Nhất Minh sát lục cực kì điên cuồng, những nơi đi qua, phàm là gặp được độc vật hay là Linh tộc, đều sẽ bị hắn trong nháy mắt hâp thu sinh cơ, tẩm bổ tự thân.
Đương nhiên điều này cũng sẽ dẫn xuất một số cường giả chú ý tới, dù sao thì mỗi một khu chiến trường cũng chỉ to như vậy, liền thiếu đi rất nhiều Linh tộc võ giả, những chân nguyên cảnh kia cũng không phải đồ đần mà không hề phát giác.
Nhưng để bọn hắn thất vọng là, bằng với tu vi của bọn hắn, trừ phi là vô tình gặp được tên “Sát Linh” kia, nếu không thì không cách nào có thể tìm ra vị trí cụ thể cho được.
Sát Linh, chính là cái tên nổi rần rần trong khoảng thời gian gần đây.
Người này độc lai độc vãn tại mỗi khu chiến trường xuyên qua, đồng thời cũng không có dừng lại quá lâu, hầu như mỗi một nơi đi qua, các võ giả đều là hào hứng kịch liệt.
Bởi vì bọn hắn biết, chỉ cần có người này xuất hiện, Linh tộc võ giả bên kia đều sẽ gặp tai ương ngập đầu, thậm chí còn có Linh tộc chân nguyên cảnh đích thân xuất thủ, cũng không cách nào mang hắn cầm xuống.
Có thể những lời đồn này lan truyền bao nhiêu, Nhất Minh hắn cũng không có quan tâm tới, chính hắn cũng không nhớ rõ đã g·iết bao nhiêu độc vật cùng Linh tộc, theo cảm nhận của hắn bây giờ, bản thân dường như đã đạt tới cực hạn nhưng lại cảm giác còn thiếu một thứ gì đó, rất là kỳ quái!
Hiện tại hắn đang ngồi xếp bằng tại bên dưới một tòa sơn phong, hoàn cảnh xung quanh không có náo nhiệt như trước, tất cả đều là khí độc cùng cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, lộ ra thập phần kinh khủng!
Đoạn thời gian qua, hắn đã chém g·iết không ít tu sĩ của Linh tộc, nhưng đa phần đều là mới vừa tấn thăng chân nguyên cảnh mà thôi, dù sao thì đối phó một tên võ giả của Nhân tộc, Linh tộc bên kia cũng không có khả năng phái ra cường giả đi t·ruy s·át làm cái gì.
Chính vì ý nghĩ như vậy mới để cho Nhất Minh hắn đạt tới cực hạn của bản thân, theo luyện hóa huyết dịch càng lúc càng nhiều, thanh âm gào thét bên trong tâm thần cũng càng thêm mãnh liệt, điều này khiến hắn không khỏi ở tại tòa sơn phong này bế quan một trận, ổn định tự thân.
Hắn ngồi ở nơi đây cũng đã có một ngày thời gian, theo từng sợi huyết tơ hiện ra, thẳng tới khi ngưng ra 1093 sợi mới ngừng lại, đến thời điểm này, hắn muốn ngưng tụ ra thêm huyết tơ cũng không cách nào làm được, phảng phất như đạt tới ngưỡng của thân thể vậy.
Đối với điều này, Nhất Minh hắn cũng có một chút phỏng đoán, nước nhiều hay ít, vậy thì phải xem vật chứa chính là cái gì?
“Khí huyết bên trong thân thể hiện tại đã không cách nào ngưng tụ ra thêm, điều này chứng tỏ thân thể của ta đã đạt tới cực hạn, muốn vượt qua cực hạn này, vậy thì đành phải tìm cách đánh vỡ nó mà thôi.” Nhất Minh cảm nhận lực lượng cường đại bên trong thân thể của mình, dường như có điều suy nghĩ.
“Đối với tình trạng hiện tại, một thân khí huyết đạt tới cực hạn, phối hợp với đao hồn của bản thân, khả năng cùng với chân nguyên cảnh hậu kỳ vật tay vẫn là không thành vấn đề, nếu như có thể mang thân thể hoàn thành thuế biến, có lẽ chân nguyên cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Nhưng nghĩ tới đây, Nhất Minh bỗng dưng nhớ tới cái gì, hắn từ trong túi trữ vật lần mò hồi lâu, rốt cuộc mới tìm ra được một thứ mà hắn đã bỏ quên từ trước.
Theo hắn nghĩ, võ giả muốn tấn thăng thành chân nguyên cảnh cần phải phục dụng chân nguyên đan, bản thân muốn làm ra đột phá, vậy thì cũng cần phải phục dụng thiên tài địa bảo mới được, bởi vì không có đan dược có thể giúp hắn tăng cao nhục thân, nếu có, lấy hắn tài lực bây giờ quả thật là người si nói mộng.
Trong suy nghĩ của hắn, cái “thứ kia” trải qua thời gian lâu như vậy không được động tới, chiếu theo bình thường mà nói, hẳn là đã khô héo mà c·hết.
Điểm này, Nhất Minh hắn lo lắng vô cùng, nhưng khi hắn mang “thứ kia” từ trong túi trữ vật xuất ra trong nháy mắt, nồng đậm khí độc lập tức tán khai tràn ngập bốn phía, Nhất Minh đứng mũi chịu sào, thân thể cũng vì đó mà chấn động mãnh liệt!
Xuất hiện trong mắt, chính là một gốc độc thảo bên trên còn có bốn cánh hoa màu hồng, tất cả đều đang tản mác ra một loại mùi hương rất là mê người, đây chính là gốc độc thảo mà hắn “nhặt” được trước kia, lúc đó còn có ba tên Linh tộc đang đánh nhau túi bụi vì một gốc độc thảo này.
Lúc đó hắn cũng không biết đây rốt cuộc là vật gì, nhưng đã có thể phát ra mùi hương như vậy, hẳn không phải là đồ vật bình thường.
Bây giờ tỉ mỉ xem xét, gốc độc thảo này đối với hắn hoàn toàn không hề có lực chú ý, nhưng bốn cánh hoa ở bên trên thì lại không giống.
Mỗi một cánh đều ẩn chứa một loại lực lượng rất là đặc biệt, phảng phất như có từng sợi tơ màu máu đang lưu chuyển trong đó, tưởng chừng như mọi chuyện cứ dừng lại ở đây, nhưng sự tình phát sinh đằng sau, đã khiến cho thân thể của hắn đột nhiên chấn động!