Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 468: Bình thản




Chương 468: Bình thản

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Đội trưởng!” Xích Hoán ba người đồng thời hướng về phía Nhất Minh khom người hành lễ, hiển nhiên là đối với sự tình chiêu mộ lần này, bọn hắn hành động quả thật là có sai sót, điều này chung quy là kinh nghiệm không đủ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn làm những việc này.

Một đám võ giả tập trung ở bên ngoài cứ điểm nhìn thấy người tới cũng không khỏi lộ ra ánh mắt hiếu kỳ.

Bọn hắn đều biết được đội trưởng của Thần Quang tiểu đội rất là kỳ hoa, bản thân mặc dù không có bước vào chân nguyên cảnh, nhưng một thân thực lực lại là thâm bất khả trắc, ai ai cũng muốn thấy qua một lần, đồng thời cũng muốn biết rốt cuộc là làm như thế nào mới có thực lực như vậy?

Sau khi cảm nhận được uy áp phát ra từ trên thân của vị này về sau, rất nhiều võ giả trên đầu đều đầy mồ hôi lạnh, những người tham gia khảo nghiệm càng là chứng kiến được uy áp này cường đại, cho nên bọn hắn cũng không dám lãnh đạm, đồng dạng cũng khom người hành lễ đi theo.

Nhất Minh đưa mắt quét qua toàn trường, mỉm cười nói: “Hôm nay Thần Quang tiểu đội được các vị ưu ái tham gia khảo hạch đông đúc như vậy, ta cảm thấy rất là vui vẻ, những người nào chưa thể thông qua khảo hạch cũng không cần cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng có rất nhiều tiểu đội mạnh hơn so với chúng ta, cuộc chiêu mộ thành viên đến đây là kết thúc, những người không phận sự có thể rời đi.”

Nói xong, Xích Hoán nghe vậy liền xuất ra lệnh bài khai mở trận pháp, đám người cũng không có ở lại, đồng loạt chắp tay hành lễ rồi bước ra bên ngoài.

Thẳng tới khi chỉ còn lại các thành viên cũ và mới đứng chung một chỗ, Nhất Minh mới hướng về bọn hắn mở miệng nói ra.

“Ngày hôm nay ta xuất quan là có việc cần nói với các ngươi một chút, cũng không cần lãng phí thời gian, cho nên ta sẽ nói thẳng.”

“Đầu tiên, các ngươi chính là các thành viên của tiểu đội, đồng thời cũng là tương lai của Nhân tộc, ta cũng không muốn mỗi lần ra chiến trường đều sẽ phải tử thương nhiều như vậy, khoảng thời gian này, các ngươi nên tận lực tăng cao tu vi.”

“Thứ hai, lần này ta sẽ tự mình ra chiến trường g·iết địch, nơi này sẽ do ba người các ngươi thay nhau tọa trấn, pháp chu trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cách nào tu sửa hoàn toàn, cho nên các ngươi còn có một khoảng thời gian để tranh thủ bế quan.”

“Cuối cùng, đây là pháp môn của Quang Minh Điện, các ngươi có thể sao chép rồi tự hành tu luyện.”

Nói xong, Nhất Minh liền xuất ra một cái ngọc giản đưa cho Xích Hoán ba người, đây chính là pháp môn Hỏa Thần Hạ Phàm mà hắn đã hối đoái trước kia, nhìn thấy ngọc giản, Xích Hoán đều đưa tay nắm lấy, trong mắt không khỏi lộ ra tinh quang sáng chói, thần thái bỗng dưng rực rỡ hẳn lên.

“Đội trưởng xin yên tâm, chúng ta tuyệt không cô phụ tâm ý của ngài, nhất định trong khoảng thời gian này sẽ nâng cao thực lực.” Xích Hoán kích động mở miệng nói ra.



Mạnh Hùng cùng với Hoàng Anh Thy nàng cũng không ngoại lệ, nhao nhao mở miệng cảm tạ.

Nhất Minh nghe vậy cũng liền gật gật đầu, trong lần bế quan này hắn cũng đã thử tu luyện một chút.

Dựa theo pháp môn diễn giải, trong thân thể của con người ngoài bát mạch hiển lộ đi ra, bên cạnh đó còn có không ít nguyên khiếu vì trải qua vô số tuế nguyệt mà dần dần biến mất.

Nói là biến mất, kỳ thực chính là tiềm ẩn ở bên trong mọi ngóc ngách của thân thể mà thôi.

Có lẽ những nguyên khiếu này trong vô tận tuế nguyệt trải qua cũng không được sử dụng đến, chính vì điều này mà chúng nó mới dần dần tan biến như vậy.

Giống như những sinh linh ở dưới đại dương bao la, kỳ thực trong vô tận tuế nguyệt trước kia, trong số bọn chúng cũng có sinh vật sống ở trên cạn, nhưng trong khoảng thời gian dài dằng dặc sống ở dưới nước, cho nên tứ chi dần dần tiêu biến mất, chỉ còn lại tàn tích mà thôi.

Những điều này cũng được giảng giải ở bên trong pháp môn, cho nên Nhất Minh hắn mới minh bạch những điều này.

Loại pháp môn này chỉ là Huyền cấp mà thôi, cho nên chỉ có một tầng duy nhất, chính là phải vận dụng chân nguyên dò xét nguyên khiếu ở trong thân thể, một khi dò tìm ra được chính là thành công được bước đầu tiên.

Bước thứ hai cũng đơn giản vô cùng, chính là dùng lực lượng của bản thân làm cho nguyên khiếu này “sống dậy” hay nói cách khác là uẩn dưỡng nguyên khiếu thẳng đến khi nó trở nên sống động và hiển lộ ra ngoài.

Cuối cùng cũng là bước quan trọng nhất, vì là nguyên khiếu vừa mới được tái sinh cho nên độ linh hoạt của nó phi thường cao, có thể dựa vào pháp môn mà tiến hành thay đổi hình dạng của nguyên khiếu thành hình ngọn lửa, hay còn được gọi là Thần Hỏa.

Điều này đối với tu sĩ mang trong mình Hỏa thuộc tính rất là phù hợp, còn nếu không phải, vậy thì chỉ còn cách dùng ngoại lực để tiến hành tu luyện, chẳng qua chỉ là hao tốn tài nguyên cùng thời gian thêm một chút mà thôi.

Mà lại, các tu sĩ cũng không cần lo lắng việc thay đổi hình dạng của nguyên khiếu sẽ làm ảnh hưởng đến thực lực của bản thân, dù sao thì những nguyên khiếu này vốn dĩ đã “c·hết” từ trước, cho nên cũng không cần phải lo lắng cái gì.

Những thành viên này mặc dù không phải là chân nguyên cảnh, quá trình tu luyện có lẽ sẽ gặp khó khăn một chút, nhưng điều đó cũng không đáng ngại, chỉ cần thời gian đủ nhiều, tin rằng bọn hắn cũng sẽ tu luyện ra được, dù sao thì đây cũng chỉ là công pháp Huyền cấp mà thôi.

Nghĩ đến đây, Nhất Minh vốn định ly khai thì bỗng dưng nhớ tới cái gì, bản thân lại từ bên trong túi trữ vật xuất ra ba khối ánh lên lục quang óng ánh, phân biệt đưa cho ba người.

“Lục Tinh Thạch!” Xích Hoán bỗng dưng kinh hô một tiếng, hai mắt không tự chủ rơi vào bên trên lục tinh thạch mà tràn đầy kích động!



Phải biết, Xích Hoán hắn chính là dùng lục tinh thạch mảnh vỡ để tiến hành ngưng luyện nguyên dịch, tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Bây giờ nhận được cả khối thế này, vậy thì chỉ cần hối đoái Chân Nguyên Đan nữa là có thể bế quan ngưng luyện chân nguyên rồi!

Nghĩ tới đây, nhịp tim của Xích Hoán càng lúc càng gia tăng, vẻ mặt bình tĩnh trước kia cũng đã biến mất không thấy, thay vào đó chính là hô hấp vô cùng kịch liệt.

“Ừm, các ngươi cầm lấy tu luyện.” Nhất Minh gật đầu đối với ba người cười nói đồng thời, bản thân liền hướng về phía bên ngoài quan ải lao đi.

Đây chính là chiến lợi phẩm trong lần xuất chinh trước đó, hắn cũng chỉ lấy được vài khối mà thôi, đưa cho ba người này, dù sao cũng so với bản thân mang ra tu luyện càng có tính chiến lược hơn một chút.

Một đám võ giả khác sau khi nhìn thấy một màn này, đều không khỏi quăng cho ba người một cái ánh mắt hâm mộ!

Vị này hào phóng như vậy, ngay cả hoàn chỉnh một khối Lục tinh thạch cũng đưa ra ngoài, đây là cỡ nào tài đại khí thô a!

Phải biết, võ giả bọn hắn muốn tinh thạch loại này cần phải có chiến công để hối đoái, mà lại cũng chỉ hối đoái được mảnh vỡ mà thôi, muốn hối đoái một khối hoàn chỉnh, cần có chí ít là một ngàn chiến công mới có thể cầm lấy, tương đương với tiêu diệt một tên tu sĩ Linh tộc a!

Đối với võ giả bọn hắn mà nói, có thể có được một ngàn chiến công, không biết phải trải qua bao nhiêu trận đánh mới có thể tích lũy đến được, dù sao thì trên chiến trường cũng không có ai nói đạo lý cái gì, chỉ cần không cẩn thận, bản thân liền đ·ã c·hết lúc nào không hay.

Không qua bao lâu, Nhất Minh liền đã phóng ra bên ngoài quan ải, bản thân đang đứng tại một cái đỉnh đồi cách quan ải không xa, từ nơi này liền có thể nhìn thấy toàn cảnh chiến trường ở phía trước.

Khí độc so với trước đó cũng không hề giảm bớt bao nhiêu, vẫn vắt ngang cả một khu chiến trường rộng lớn.

Từng chiếc từng chiếc pháp chu từ bên trong quan ải bay ra, cũng như cũng có pháp chu ở bên ngoài trở về, toàn thân thuyền đều đã rách tung tóe, thậm chí còn có pháp chu lảo đảo bay lượn, một bộ muốn rơi xuống đất tư thế.

Nhìn thấy tất cả những thứ này, trong mắt của hắn đều là đượm buồn, từng mảnh ký ức lại đột ngột hiện lên, thần sắc lại không hề có một chút ba động nào.



Hóa ra, một người cũng có thể buồn đến mức bình thản như vậy, không gào khóc, không tức giận, chỉ yên lặng nhìn lấy thôi!

Thái Dương đã dần dần rơi xuống, ánh chiều tà mang theo chiếc bóng của hắn chậm rãi kéo dài về phía sau, lộ ra bóng lưng cô đơn mà tĩnh mịch đứng ở nơi đó.

Từng cơn gió nhẹ tại trên đỉnh đồi lướt qua, y phục trên thân cũng chậm rãi phiêu động, bắt đầu thổi bay lên mái tóc của hắn, cũng thổi luôn những ký ức kia vào sâu trong lòng, hắn mang nó cất giấu vào bên trong góc tối nào đó, để lại một ánh mắt lạnh lùng mà âm lãnh nhìn về chiến trường ở phía trước.

Cuối cùng, vẫn là phải tiến lên a!

Hít sâu một hơi, hắn liền xuất ra ngọc bài bắt đầu tra xét, tình huống trên chiến trường quả thật rất là kịch liệt.

Tiểu đội của hắn vừa mới từ chiến trường trở về, có lẽ trong thời gian ít ỏi còn lại, hắn sẽ không cách nào có thể dẫn đội xuất chinh, cho nên hắn mới làm ra quyết định tự mình ra trận, tận lực mang bản thân đạt tới cực hạn.

Hắn không biết khoảng cách đạt tới cực hạn sẽ là bao xa, nhưng hắn đã có thể cảm giác được bản thân muốn ngưng tụ ra huyết tơ càng lúc càng khó, đây chính là dấu hiệu cho thấy bản thân đã sắp đạt tới cực hạn của thân thể, một khi không cách nào ngưng tụ ra, điều đó chứng tỏ bản thân đã đi đến cực hạn.

Phía sau cực hạn là cái gì? Hắn cũng không biết!

Nhưng dù là như vậy hắn cũng không có nản lòng, trước tiên cứ đạt tới cực hạn trước đã, mọi chuyện còn lại thì cứ để tiếp sau rồi nói tiếp.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh sau khi tra xét tin tức, rất nhanh liền minh bạch được đại khái tình huống trên chiến trường.

Chiến trường bây giờ được phân thành ba cái khu vực lớn, một là quan ải, hai là cứ điểm của Linh tộc ở chỗ sâu, cuối cùng chính là một khoảng khu vực rộng lớn nằm ở chính giữa.

Có sơn phong, có đầm lầy, có độc lâm, có địa động, vân vân và mây mây, hợp thành một khu chiến trường với rất nhiều địa hình đặc thù khác nhau.

Đại quân của song phương sau một khoảng thời gian tranh phong cũng nhận ra được thực lực của đôi bên.

Linh tộc lấy số lượng làm ưu thế, Nhân tộc thì lấy Pháp Chu làm điểm mạnh, hai bên đều đã rơi vào thế giằng co, không ai công quá mạnh, cũng không ai chịu nhường ra địa vực cho địch nhân.

Mà theo c·hiến t·ranh càng lúc càng kéo dài, Nhân tộc mới phát hiện một sự tình rất là kỳ hoa.

Đó là những tên Linh tộc này dường như đối với t·hi t·hể của Nhân tộc rất là hứng thú!

Bọn hắn dường như không muốn để những t·hi t·hể này bị khí độc ăn mòn, sau khi chém g·iết, rất nhanh liền có một đội Linh tộc chuyên sử dụng một loại pháp cụ dùng để thu gom t·hi t·hể của Nhân tộc mang trở về.

Ban đầu cũng không có nhiều người để ý, nhưng theo mấy ngày trôi qua, số lượng Linh tộc dường như được tăng thêm không ít, điều này khiến Nhân tộc một phương dường như có điều suy nghĩ.