Chương 439: Đại quân trở về
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bạch bào lão giả nương theo ánh mắt dời đi nguyên địa, lập tức nhìn thấy thân ảnh của Nhất Minh đã đứng cách xa hơn hai mươi trượng bên ngoài, lẳng lặng nhìn lấy chính mình.
“Một thiếu niên với huyết y phiêu dật trong gió, một thân khí tức thật là kỳ lạ, không hề có một chút chân nguyên nào phát ra, chỉ là đơn thuần khí huyết liền có thể phát huy ra lực lượng như thế, có thể một quyền mang một tên Chân Nguyên cảnh đánh nổ, hơn nữa…”
Nói tới đây con ngươi của bạch bào lão giả bỗng dưng khẽ híp, không vì cái gì khác, bởi vì lão nhìn thấy trạng thái của Nhất Minh dường như không đúng, bản thân vừa muốn lần nữa lao tới trấn áp thì thanh âm từ phương xa vang lên.
“Tiền bối không cần lo lắng…” thanh âm của Nhất Minh khàn khàn vang lên, một thân khí tức chập chờn bất ổn, đôi mắt có từng tia tơ máu nổi lên, tâm thần oanh minh cực mạnh, hắn không ngần ngại mà cắn nát đầu lưỡi để tâm thần của bản thân thanh tịnh một chút.
Nhìn thấy cảnh này, bạch bào lão giả không khỏi nhíu mày: “Vẫn còn có thể nói chuyện được, xem ra tiểu tử này không có mất đi lý trí a, tốt lắm, để ta xem ngươi có thể chịu đựng…”
Lão già còn chưa kịp nói xong thì thanh âm bỗng dưng im bặt, con ngươi không khỏi trừng lớn nhìn chằm chằm về phía Nhất Minh, một bộ bất khả tư nghị.
“Tiểu tử ngươi…” bạch bào lão giả chỉ tay về phía Nhất Minh, có vẻ như một màn này khiến lão rất là chấn động trong lòng.
Trước kia lão cũng đã từng thấy qua đám huyết đồ kia hấp thu huyết dịch của người khác để tăng cường bản thân, nhưng quá trình cũng không có nhanh như vậy a, mà lại những tên kia cũng rất nhanh liền bộc phát ra sát khí rất là kinh người, thế mà từ trên thân của thiếu niên này, bây giờ lão lại không cảm nhận được điều gì bất thường cả, đây là tình huống như thế nào?
Lão nhanh chóng dụi dụi hai mắt một chút, dường như muốn nhìn rõ thiếu niên lại một lần nữa, nhưng đập vào trong mắt chính là hình ảnh thiếu niên vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, cũng không có bất kỳ biểu hiện nổi điên nào, thật là kỳ lạ!
“Tiểu tử ngươi… không có việc gì?” lão giả mờ mịt hỏi một câu, thân thể cũng không có buông lỏng, một đôi con ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nhất Minh, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Nhất Minh nghe vậy liền gạt ra một vệt nụ cười, hắn đoán đúng!
Những người trẻ tuổi có vẻ như không có hiểu biết quá nhiều về hành động của hắn, nhưng đối với những lão già sống lâu năm thì lại khác, những lão già này sẽ không có ngần ngại mà ra tay với hắn, cho nên giữ khoảng cách, chính là biện pháp tốt nhất.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, tiểu tử không có việc gì.” Nhất Minh mỉm cười đáp lại, “Ta biết tiền bối hẳn là có rất nhiều thứ muốn hỏi ta, ta cũng không có thời gian để mà trả lời, việc cấp bách bây giờ chính là tiêu diệt đám Linh tộc này, trận chiến này ta đã bại lộ vị trí, cũng không có khả năng ẩn tàng được nữa, xin cáo từ!”
Nói xong, Nhất Minh cũng không có đợi lão già đáp lại, bản thân liền hóa thành một vệt hồng quang phá không bay đi, hướng thẳng về chiến trường xông tới.
Nhìn thấy cảnh này, bạch bào lão giả chỉ còn lại trầm mặc, một tay của lão vẫn nâng trận bàn, một tay chậm rãi vuốt râu nhìn bóng hình của Nhất Minh rời đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thật là kỳ quái!” lão giả nhẹ giọng nỉ non một câu, vẫn không hiểu rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, nhưng khi nhìn thấy Nhất Minh xông vào chiến trường cùng với một vị Nhân tộc hợp sức đè một tên Linh tộc xuống đất ma sát, khóe miệng của lão giả liền giương lên một vệt nụ cười.
“Đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước.” lão giả thì thào một câu, sau đó liền không có để ý tới nữa, bản thân nhìn vào trận pháp bên trong, khí tức nơi đó đang bất ổn vô cùng.
“Ài, xem ra vẫn cần lão già ta đích thân xuất mã a.” bạch bào lão giả thở dài một hơi, bản thân liền biến mất tại chỗ, hướng vào bên trong màn sáng bay đi.
Không qua bao lâu, thân hình của lão giả đã đứng trên một tán cây đại thụ, ánh mắt nhìn về phía thanh niên ở trước mắt, mồ hôi trên người không ngừng chảy ra, khí tức trên thân lúc cao lúc thấp, bất ổn vô cùng.
Dường như cảm giác được cái gì, hai mắt của thanh niên chậm rãi mở ra, thanh âm có chút thất lạc: “Bạch… Bạch trưởng lão”
“Thế nào? Mới có bao nhiêu đây liền từ bỏ rồi sao?” Lão giả cười nhạt một tiếng.
“Thế nhưng… ta đã tận lực.” Thanh Tử Vân cười khổ, “Hoàn cảnh nơi này khiến ta không cách nào tập trung cho được, có lẽ vận mệnh đã an bài như vậy, ta quả thật là không có cách nào có thể ngưng thành chân nguyên.”
“Ha ha ha ha!” lão giả cười to một câu lắc lắc đầu, cũng không còn để ý tới, bản thân chậm rãi bước ra bên ngoài.
Nhìn thấy Bạch trưởng lão cũng không còn để ý tới, Thanh Tử Vân chỉ có thể thở dài một hơi, dường như đã chấp nhận số phận của chính mình.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Bạch trưởng lão truyền tới: “Ngày xưa, có một thằng nhóc vì miếng cơm manh áo mà phải giành giật từng chút từng chút một, nó luôn muốn có được sức mạnh trong người, nó luôn muốn bản thân có được cơm no áo ấm, có thể tiếp tục sống sót.”
“Thế là nó đã không ngừng tìm hết người này tới người kia, chỉ mong những võ giả có thể chỉ dạy nó một vài chiêu thức để tự vệ bên người, nó không nhớ đã chịu bao nhiêu cú đá chỉ để nhận được một quyển tôi thể quyết, khi nhận được rồi, nó coi quyển sách này như là trân bảo, lúc nào cũng mang theo bên người.”
“Thời gian dần dần trôi qua, nó đã bắt đầu luyện tập, thẳng tới khi mở ra bát mạch trên người, lúc đó nó mừng rỡ vô cùng, nó cứ tưởng rằng mọi chuyện kể từ đây sẽ tốt hơn rất nhiều, thế nhưng nó sai rồi, thời điểm đó nó mới biết được là, bản thân nó so với trước kia cũng không có khác biệt bao nhiêu.”
“Trước kia, nó chỉ cần miếng cơm qua ngày là đủ, thế nhưng kể từ khi nó bắt đầu tu luyện, không những cần miếng cơm qua ngày, mà nó còn cần thêm đại lượng tài nguyên để chèo chống.”
“Nhưng đáng tiếc thay, nó không phải thiên kiêu, nó cũng không có bất kỳ sự trợ giúp nào, ngay cả tốc độ tu luyện cũng chậm chạp vô cùng, ngày ngày đều sống trong bất an và lo sợ, nó sợ bỗng nhiên có một ngày bị ai đó chụp c·hết lúc nào không hay.”
“Ngươi nói xem, dưới hoàn cảnh như thế, nó đã làm cách nào để trở thành một Trận Pháp sư đây?”
Nói xong, Bạch trưởng lão liền chậm rãi bước ra bên ngoài, cũng không có quay đầu nhìn lại.
Mà những lời nói này, đã tại trong tâm thần của Thanh Tử Vân oanh minh tột đỉnh!
Hắn ngây ra tại đó hồi lâu, sau đó ánh mắt bỗng dưng trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều, hai mắt bắt đầu khép lại, tâm thần cũng tương tự lâm vào trong bóng đêm tĩnh mịch, không còn nghe được thứ gì.
Vào thời khắc này, khí tức trên người của Thanh Tử Vân lần nữa hội tụ trở lại, đã không còn chập chờn tán loạn như trước, nó bình ổn, nó nhẹ nhàng mà tiêu thăng.
Nếu như có người ở nơi này nhìn lấy, liền sẽ thấy được hai bên tai của Thanh Tử Vân giờ khắc này có máu tươi chảy ra, dù là như vậy cũng không thể ngăn cản hắn tiến hành đột phá!
“Ầm ầm!”
Không qua bao lâu, khí tức của Chân Nguyên cảnh hiển lộ ra không thể nghi ngờ, khí tức mạnh mẽ phóng lên tận trời, uy thế hạo đãng kinh người, hấp dẫn không ít ánh mắt của rất nhiều cường giả nhìn tới.
Thanh Tử Vân từ trong đại thụ chậm rãi mở ra hai mắt, một đôi con ngươi không hề có một chút gì là kích động, nó nhẹ nhàng mà thanh thản, thân hình chậm rãi đứng lên, bước ra bên ngoài.
Ánh mắt nhìn về thương khung, nơi đó có rất nhiều khí tức ba động truyền ra, nhưng hắn lại không hề nghe được một chút gì, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng rung chuyển, trường kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay, ánh kiếm lóe lên từng tia hàng mang, thân thể thả người nhảy lên hướng về phía chiến trường phi tốc bay đến.
Mặc dù hắn mới vừa tấn thăng Chân Nguyên cảnh, một thân thực lực còn chưa kịp vững chắc, nhưng chiến trường nơi này đã không còn hung hiểm như trước, số lượng Linh tộc đã giảm đi thấy rõ, việc của hắn bây giờ chính là tận lực trợ giúp Nhân tộc g·iết thêm một chút rồi rời khỏi nơi này.
“Ha ha ha ha, lại có thêm một vị đạo hữu bước vào Chân Nguyên cảnh, xem ra trận chiến này, chúng ta thắng chắc!”
Oanh oanh oanh!
Từng tiếng oanh động liên tiếp truyền ra, từng vị Chân Nguyên cảnh xuất thủ càng thêm hung mãnh, Nhất Minh ở tại trong chiến trường không ngừng tìm kiếm mục tiêu, một khi khóa định tên nào, tên đó không bao lâu liền sẽ ngay lập tức vẫn lạc.
Một màn này khiến rất nhiều cường giả ghé mắt nhìn qua, không vì cái gì khác, bởi vì những tên Linh tộc mà hắn chọn, đều là những tên đang cùng với Nhân tộc đánh say sưa ngon lành, hơn nữa một thân lực lượng đã tiêu hao không ít, chính vì điều này mà hắn mới có thể dễ dàng đắc thủ như thế.
Thêm một điều nữa, mỗi một tên Linh tộc vẫn lạc, đồng dạng chính là có thêm một vị Nhân tộc được giải phóng, quá trình này giống như một quả cầu tuyết vậy, nó không ngừng lăn về phía trước, dần dần liền trở thành một quả cầu to lớn, đã không cách nào ngăn cản.
Không qua bao lâu, Linh tộc một phương liền đã tan tác như chim muông, không dám tiếp tục ở lại tranh phong, cả đám nhao nhao tan ra tứ phía điên cuồng trốn chạy.
Cũng vào lúc này, một đạo mệnh lệnh trực tiếp được hạ xuống, đại quân của Nhân tộc nhanh chóng tập kết rút về quan ải, Nhất Minh cũng đồng dạng rời khỏi Độc Lâm, lần nữa quay về.