Chương 411: Cỡ nào hung hiểm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất hắn thành công tấn thăng Chân Nguyên, năm người chúng ta hợp lực, cũng chưa chắc có thể cầm xuống bọn hắn.” một tên nữ Linh tộc với môi hồng răng trắng, thanh âm nhẹ nhàng nói ra.
“Thế thì lại thế nào? Cho dù chúng ta không cầm xuống được bọn hắn, bọn hắn cũng không có khả năng rời khỏi nơi này, chỉ cần chờ đợi tiếp viện từ bên ngoài trở về, mọi chuyện chẳng phải xong rồi sao?”
“Nếu ngươi tự tin có thể chạy khỏi thiên kiếp thì xin cứ tự nhiên, cũng đỡ cho chúng ta phải tốn công nhọc sức, dù sao thì thiên kiếp chưa tán, ta liền không hành động, ngươi tự xem đó mà làm, ta cũng không ngăn cản, ha ha.”
Nghe nói lời này, ba tên Linh tộc đành thở dài một hơi, cũng không còn dị nghị, đều đối với tên béo ú làm ra đồng ý, thân hình chậm rãi hướng về phía ngọn núi cách đó không xa bay đi.
Một đám Linh tộc võ giả đến sau, hiện giờ mới tới gần bên này, nhìn thấy hắc vân ở cách đó không xa, một mảnh âm trầm đến cực điểm, khiến cả người của tên nào tên nấy đều tựa như có lôi điện chạy ra, rất là rợn người.
Bọn hắn không nói hai lời, đồng dạng là tiến về phía chân núi bên kia phóng đi.
Một màn này liền khiến hai mắt của lão giả càng thêm xích hồng, nhưng rất nhanh liền được lão áp chế cơn giận của chính mình.
“Tốt tốt tốt!” lão hít sâu một hơi nói ra ba chữ “tốt, bản thân liền hừ lạnh một tiếng, một chưởng mang theo hỏa diễm ngập trời đánh ra, phảng phất như muốn mang hai người ngăn cách ra vậy.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này làm sao không biết lão già này chuẩn bị bỏ chạy rồi?
Đối với hành động của Linh tộc, Nhất Minh vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của bọn hắn, mặc dù không nhìn thấy thân ảnh của bọn hắn ở đâu, nhưng bốn cỗ khí tức của Chân Nguyên cảnh tụ tập tại một chỗ, hoàn toàn không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Nhìn thấy bốn tên kia không có tiếp tục đến gần, hơn nữa còn rời đi ra xa, Nhất Minh liền dời đi ánh mắt, lập tức khóa chặt thân hình của lão già vào bên trong.
Hắn cũng không có dừng lại mảy may, toàn lực một quyền tung ra, cùng với một chưởng oanh kích cùng một chỗ, một tiếng oanh động nổ tung truyền ra, càng là có dư ba phát động, lan ra bốn phương tám hướng.
Thân hình của Nhất Minh lui ra phia sau một chút, máu tươi từ trong miệng phun ra, mà lão già kia cũng không có ngoại lệ, bị một quyền vừa rồi hung hăng đập mạnh, đồng dạng là máu tươi trào ra bên ngoài.
Lão nhìn về bên trong mắt của tên sâu kiến này, loại trừ điên cuồng bên ngoài, còn mang theo một tia… hưng phấn!
Nhất Minh nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, thế là đưa tay lau đi máu tươi trên miệng, không nói chuyện, thể nội càng là bộc phát ra lực lượng kinh khủng, ẩn bên trong càng là có long ngâm vang vọng, thân thể tựa như lưỡi đao điên cuồng xông tới.
“Trong tay không đao, vẫn có thể quét ngang thiên quân vạn mã!” Nhất Minh lầm bầm trong miệng, một đầu tiểu long đỏ rực du tẩu càng lúc càng nhanh, một quyền rơi xuống, phảng phất như mang theo một đầu hỏa long hoành không xuất thế, uy áp phát ra, càng thêm khủng bố.
Linh tộc lão giả này cũng không tầm thường, hai tay nhanh chóng huy động, trong miệng càng là không biết lầm bầm lấy thứ gì, bốn phía lập tức liền có đại lượng hỏa diễm nổ tung, bao phủ một phiến không trung vào bên trong, hóa thành một chiếc đầu lâu, nhẹ nhàng thở ra.
Theo bát phương oanh minh rung động, hơi thở của đầu lâu phảng phất như mang theo hàn băng đông kết, hướng thẳng về phía một quyền tựa như đầu lâu của hỏa long, từng tiếng “ken két” thanh âm theo đó vang lên, khiến tốc độ của hỏa long rõ ràng trở nên chậm lại.
Đồng thời một tấm hàn băng to lớn cũng xuất hiện trước người của hắn, ngăn cản một quyền rơi xuống, đồng dạng cũng hướng về Nhất Minh hung hăng đập tới.
Oanh minh kinh thiên, Nhất Minh không thể không rút lui lại mấy bước, trong mắt của lão giả Linh tộc càng có tinh mang lóe lên, thân thể bỗng nhiên khẽ động, không biết hắn vận dụng thứ thân pháp gì, thế mà thân thể tự nhiên xuất hiện ngay tại trước mặt của Nhất Minh, bàn tay hướng về phía cổ của hắn vồ một cái.
Mắt nhìn thấy điều này, trong mắt của Nhất Minh càng là phát ra hung tàn, vượt qua dự kiến của lão già kia, không những không có lui lại tránh né, mà còn hung hăng hướng về phía bàn tay của lão nhe ra chiếc miệng lớn cắn tới.
Tiếp theo một cái sát na, hai người đụng chạm vào nhau, toàn bộ khí huyết trên người của Nhất Minh ầm vang bộc phát, sinh sinh mang toàn bộ lực lượng của lão già ngăn chặn trở lại, nhưng cũng vì vậy mà huyết dịch trong người càng là lăn lộn không ngừng, thân thể bỗng dưng chấn động một cái, nhưng sau đó cũng không có đáng ngại.
Chiếc miệng lớn cũng vào lúc này hướng vào bàn tay của lão già hung hăng cắn xuống, máu tươi vẫy ra, khiến sắc mặt của lão già càng thêm đen kịt, ánh mắt lộ ra điên cuồng, chân nguyên lực lượng từ trong thể nội cuồn cuộn không ngừng, cánh tay cũng hung hăng hướng về phía trước mặt của Nhất Minh vỗ một cái.
Khóe miệng của lão càng là cười to một trận, một chưởng gần như thế này, ta xem ngươi còn làm thế nào để tránh, thanh âm chói tai truyền khắp bốn phương tám hướng, một bộ chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay của lão.
Nhưng một màn tiếp theo khiến hai mắt của lão trợn to không cách nào tin nổi, chỉ thấy bàn tay của chính mình thế mà xuyên qua tên sâu kiến ở trước mắt, cuồng bạo hỏa diễm sinh sinh mang một phiến dãy núi đều oanh thành từng mảnh.
Trong chớp mắt này, lão dường như đã ý thức được cái gì, tên sâu kiến này thế mà có thân pháp lợi hại như vậy?
Lão nhanh chóng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy tên sâu kiến kia đang đứng ở cách đó không xa nhìn lấy chính mình, khóe miệng còn dính đầy máu tươi, vẫn chưa có lau đi.
Nhìn nhìn lại bàn tay của chính mình, nơi đó còn có huyết dịch chảy ra, nhưng rất nhanh liền được lão lấy chân nguyên phong bế v·ết t·hương, huyết dịch bắt đầu ngừng lại, không còn chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một vệt nụ cười âm tàn, bốn mắt v·a c·hạm với nhau trong sát na, thiên kiếp tựa hồ càng thêm tức giận, từng tia lôi điện bằng mắt thường cũng có thể thấy được đồng loạt rơi xuống, hướng về phía lão già oanh tới.
Một màn này khiến lão biệt khuất không thôi, tại sao, tại sao chỉ hướng về phía ta đánh tới?
Nắm chặt cơ hội, thân hình của Nhất Minh bỗng dưng xông ra, linh lực từ trong thể nội cuồn cuộn không ngừng, huyết sắc chiến y nhanh chóng lần nữa hiện ra, tiểu long màu đỏ vẫn không có dừng lại, tiếp tục du tẩu quanh thân, gầm thét một tiếng.
Vừa né tránh lôi điện ở phía trên đánh xuống, cũng may là thiên kiếp này chỉ vừa mới tích tụ vào cấp độ của chân nguyên cảnh, lão có thể né tránh rất là dễ dàng, nhưng bây giờ lại thêm tên sâu kiến này xông vào, lão quả thật là không cách nào đối kháng cho hết.
Bàn tay của Nhất Minh hung hăng hướng về phía người của lão oanh tới, một quyền lại một quyền hung hăng đánh ra, khiến cả người của lão đều chật vật không thôi.
Càng nhìn tên sâu kiến này, ánh mắt của lão càng phát ra phẫn nộ, phảng phất như n·úi l·ửa p·hun t·rào, dù là như vậy, lão cũng không cách nào hiểu nổi, vì sao thiên kiếp chỉ hướng về phía chính mình đánh tới?
Chẳng lẽ nói, tên này không có chân nguyên, cho nên mới không hướng về phía hắn đánh?
Vừa né tránh lôi điện, vừa hướng về phía từng quyền của Nhất Minh chống trả, thân thể tựa hồ có chút miễn cưỡng, khiến lão không thể không lui về phía sau.
Lão giả hít sâu một hơi, khiến cho tâm tình của mình không được hoảng loạn, nhìn thấy lôi điện sau ba đợt công kích liền không còn rơi xuống, hỏa diễm từ trong thể nội lần nữa bộc phát, hình thành một tràn khí lãng vô cùng khủng bố, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, dường như muốn mang toàn bộ thân hình của Nhất Minh, toàn bộ nuốt chửng.
Không đợi lục sắc hỏa diễm bao trùm lấy chính mình, Nhất Minh ngay lập tức vọt tới, một quyền oanh ra một đạo lỗ thủng, thân thể ngay lập tức xuyên qua, cùng lão già lại chiến ở cùng nhau.
Oanh minh quanh quẩn, tiếng vang thao thiên bất tuyệt!
Thân ảnh của hai người hoàn toàn đã hóa thành hai ánh quang mang, một đám võ giả Linh tộc đứng ở bên ngoài nhìn đến, căn bản là không cách nào nhìn rõ, liền xem như là Linh tộc ngưng tụ ra mười giọt nguyên dịch cũng không cách nào nhìn ra chút gì, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mà thôi.
Đại địa oanh động không ngừng, đại phong gào thét, từ phía xa còn cảm nhận được từng tiếng va đập kinh khủng, phảng phất như bản thân đang đứng bên cạnh một cái trống to, thanh âm kia cũng đủ khiến trái tim của bản thân phanh phanh chấn động
Chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để lộ ra một trận chiến này hung hiểm đến trình độ nào, bằng vào tu vi của bọn hắn, chạy tới nơi đây chẳng khác nào là đi chịu c·hết.