Chương 409: Kiếp vân nổi giận (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Không lâu sau, năm đạo khí tức từ phương xa theo hai cái phương hướng hiển lộ ra ngoài, một phương chính là từ bên phía “bóng đen khổng lồ” bay tới, trong cảm giác của hắn, nơi đó có bốn đạo khí tức bộc phát ra ngoài, rất là rõ ràng.
Một phương còn lại, chính là từ phía bên ngoài cấm khu bay vào, khí tức phát ra phải yếu hơn rất nhiều, không cần nói cũng biết, hẳn là tên Linh tộc từng bay qua đầu của hắn trước kia.
Theo khoảng cách của đôi bên dần dần tiếp cận, một loại chí cực khí tức từ giữa thiên khung lan tỏa ra ngoài, bao phủ toàn bộ dãy núi vào bên trong.
Oanh một tiếng chấn động, toàn bộ khu rừng bên dưới đều kịch liệt lung lay, phảng phất như đối với tồn tại ở phía trên, run rẩy tột độ!
Dường như cảm giác được một loại tồn tại vô cùng đáng sợ nhìn tới, độc khí ở phiến khu vực bên dưới hắc vân, nhao nhao lui tán, trả lại hai dãy núi uốn lượn xuất hiện trong tầm mắt.
Đại phong kịch liệt thổi tới, mang theo từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua bốn phía, xuyên vào bên trong dãy núi, tạo thành từng thanh âm gào thét càng lúc càng lớn, phảng phất như một đầu hung thú chuẩn bị thức tỉnh, rất là dọa người.
Hắc vân ở bên trên, từng thanh âm oanh động chậm rãi vang lên, ban đầu chỉ là từng tiếng gầm gừ nhỏ bé, nhưng sau đó liền đã trở thành một tiếng kinh thiên động địa.
Ầm ầm!
Lôi cực vũ động ở bên trên, phảng phất như lôi xà vờn quanh, từng ánh lam quang không ngừng nhảy múa ở bên trong, một cỗ khí tức vượt xa khỏi phạm trù võ giả, hàng lâm mà xuống!
Nhất Minh ngửa mặt lên trời nhìn lên, tại hắc vân bên trong, hắn cảm nhận được một loại lực lượng rất là kỳ lạ, so với lôi vân ở bên ngoài cấm khu phải khác biệt rất nhiều.
Nếu nói đôi bên khác biệt ở nơi nào, thì có lẽ chính là Minh và Ám khác biệt, cũng như Sinh và Tử khác biệt vậy.
Lôi vân ở bên ngoài, hắn dường như không có cảm nhận được một chút sinh cơ nào, tất cả chỉ là t·ử v·ong cùng hủy diệt, phảng phất như một đại khủng bố tồn tại ở bên trên thiên khung, một khi rơi xuống, toàn bộ sinh cơ đều sẽ bị nó nuốt chửng không thể nghi ngờ.
Nhưng hắc vân ở trên đầu thì hoàn toàn khác biệt, Nhất Minh có thể từ bên trong đó rõ ràng cảm giác được, lôi vũ oanh minh ở bên trong, hoàn toàn có sinh cơ tồn tại.
Hay nói cách khác, lôi vũ ở bên trong, có thể để cho hắn cảm giác được sinh cơ, điều này chứng tỏ lôi vũ này cũng không có đáng sợ như vậy, với thực lực bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể cùng với lôi vân này chống lại.
Đồng thời, Nhất Minh cũng từ bên trong này cảm nhận được một chút năng lượng đặc biệt, điều này khiến cho hắn có chút hiếu kỳ cùng chờ mong.
Hắn ẩn ẩn có cảm giác, chính mình nếu có thể hấp thu lôi vũ ở trên đầu này, thực lực của bản thân nhất định sẽ tiến thêm một bước, nhưng đồng thời, chính mình cũng có khả năng vẫn lạc chứ không phải đùa giỡn.
Dù chỉ là một tia, nhưng cảm giác nguy cơ vẫn không có tiêu tán, Nhất Minh có thể minh bạch một điều, lôi vân này không phải vì chính mình mà sinh, cho nên hắn cũng không có định nhúng tay, can thiệp đi vào.
Đưa mắt nhìn xuống khu rừng bên dưới, khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười, thanh âm càng là thì thào cảm khái: “Không ngờ La huynh lại có thể dẫn động lôi kiếp để làm ra đột phá, đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi a!”
Cảm giác được khí tức trên thân của La Duệ Quân không ngừng kéo lên, Nhất Minh liền biết thanh niên này làm ra đột phá, hơn nữa cũng không phải bình thường đột phá có thể so sánh.
Đổi lại là võ giả bình thường, khi đúc thành Chân Nguyên cũng không có khả năng dẫn đến thiên kiếp như vậy.
Mà hiện tại thiên kiếp xuất hiện ở bên trên, điều này nói rõ La Duệ Quân không phải đi theo con đường bình thường, mà lựa chọn dựa vào cái phương pháp kia để tấn thăng.
Trong chín năm hắn sinh hoạt tại Quang Minh Điện, các trưởng lão thường kể cố sự cho hắn nghe, Nhất Minh cũng minh bạch đây cũng là một trong những phương pháp đúc thành Chân Nguyên có khả năng vẫn lạc cao nhất.
Hắn cũng minh bạch vì sao La Duệ Quân lại lựa chọn con đường này, dù sao thì ai rơi vào tình cảnh như thế, chắc hẳn đều sẽ đánh cược một lần, nói chi là một thiên kiêu như La huynh.
Lắc lắc đầu, bình phục lại tâm tình của bản thân, ánh mắt nhìn về phương xa.
Nơi kia, bốn đạo khí tức cùng nhau tiến đến vẫn còn khá xa, tại trong cảm giác của hắn, bốn tên Linh tộc này hẳn là còn cần một khoảng thời gian mới có thể chạy đến, thế là hắn đưa mắt nhìn về phương hướng bên cạnh, đôi mắt khẽ híp.
Gần như theo ánh mắt của hắn nhìn sang một sát na, tại trong đêm tối đột nhiên xuất hiện một ánh lục quang từ phương xa gào thét mà tới, tốc độ kinh thiên.
Kia là một tên Linh tộc lão giả với toàn thân bạch bào bao phủ quanh thân, giờ phút này đang từ đằng xa cấp tốc vọt tới.
Trên người của lão giả này bộc phát ra sát cơ tràn ngập, chân nguyên tại trong thể nội triệt để tuôn trào ra ngoài, một thân khí thế viễn siêu tên Chân Nguyên cảnh trước kia mà hắn đã giao chiến, gào thét bay tới, bụi mù từ đằng xa bốc lên bốn phía, thiên lôi quanh quẩn.
Tốc độ này quả thật là khó có thể hình dung, đối với một võ giả mà nói, dường như không cách nào có thể nhìn rõ ràng cho được, đổi lại là trước kia, Nhất Minh sẽ không nói hai lời liền sẽ quay đầu rời đi, nhưng bây giờ khác biệt.
Hắn nhìn về động quật bên dưới, khóe miệng càng là dâng lên một vệt nụ cười, cũng không có lo lắng, toàn thân đều có tiếng long ngâm quanh quẩn, một thân khí thế đều toàn bộ bộc phát ra bên ngoài, chuẩn bị nghênh chiến.
Lão già từ phương xa bay tới phụ cận, nhìn thấy từng đám mây đen ở phía trên vẫn còn đang tích tụ, ánh mắt lóe lên một tia chần chờ, nhưng sau đó liền làm ra quyết định, cấp tốc vọt vào bên trong phạm vi của mây đen.
Hai mắt của Nhất Minh lập tức co rụt lại, hắn không nghĩ tới tên lão già này lại liều mạng như vậy, ngay cả kiếp vân mà lão cũng dám xâm nhập đi vào, đây là không muốn mạng rồi đi?
Trong cảm giác của Nhất Minh, bốn tên Linh tộc kia dường như đã không có tiếp tục tiến lên, mà đứng ở phương xa, cẩn thận quan sát.
Khóe miệng của hắn nhếch lên một vệt nụ cười: “Xem ra là cũng không phải tên Linh tộc nào cũng liều mạng như vậy.”
Không vì cái gì khác, bởi vì trong phạm vi của kiếp vân, một khi có cường giả tiến vào trong đây, cường độ của thiên kiếp liền tăng lên đến một cái trình độ vô cùng đáng sợ, bất kể là ai đi chăng nữa, tại bên trong phạm vi đều sẽ nhận ảnh hưởng.
Chính vì điều này mà Linh tộc bên kia mới dừng lại ở bên ngoài, không dám tiến vào.
Nhất Minh hắn thì không giống, bản thân hắn tu luyện chính là thân thể, hoàn toàn không hề có một chút chân nguyên ba động nào.
Dưới cái nhìn của Thiên Đạo Chân Nguyên thiên kiếp, hắn chẳng khác nào là một phàm nhân cả, cho nên thiên kiếp cũng không vì một phàm nhân ở bên trong phạm vi mà tăng lên lực lượng của chính mình.
Cũng giống như một cường giả nhìn lấy một con kiến vậy, nó cũng không vì một con kiến mà nổi giận, ra tay trấn sát.
Bởi vì cảm giác kiếp vân ở bên trên không hề nhằm vào chính mình, cho nên Nhất Minh mới ung dung tự tại đứng ở gần đó, không hề rời đi, ánh mắt nhìn chăm chăm lão giả đang hướng về phía chính mình vọt tới, tốc độ vẫn không hề dừng lại mảy may.
Chờ khi hai bên chỉ còn cách nhau không tới trăm trượng thời điểm, thanh âm của lão già vang lên kinh lôi, quanh thân liền có lục hỏa thao thiên, cuồn cuộn không dứt, sóng nhiệt nóng bức bộc phát ra tứ phương, khiến toàn bộ một phiến độc lâm bên dưới đều cháy lên hừng hực.
“Chân nguyên cảnh trung kỳ?” ánh mắt của Nhất Minh bỗng dưng co rụt trở lại, toàn thân đều có long ngâm vang vọng giữa không trung.
Người tới so với tên Chân Nguyên cảnh trước kia rõ ràng là hơn một cái cấp độ, lục hỏa trên người của hắn toàn bộ cháy hừng hực, ánh mắt kia, sát cơ trào ra không gì sánh được.
Khí thế của hắn tựa hồ muốn chấn động thiên khung, theo khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, cả một phiến khu vực đều bị chiếu rọi, hóa thành lục sắc hỏa diễm, trùng trùng điệp điệp mà tới.
Tám mươi trượng, năm mươi trượng, bốn mươi trượng,... đợi khoảng cách hai bên chỉ cách nhau ba mươi trượng thời điểm, một tiếng cười to vang vọng bốn phương tám hướng, tiếng cười ẩn chứa sát cơ không gì sánh được, truyền vào trong tai của hắn.
“Ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng tìm được lũ chuột nhắt các ngươi, dám tại cấm địa hạ sát Linh Tử còn ung dung ở đây làm ra đột phá, thế thì đành mời các ngươi xuống u minh đi một chuyến.”
“Nhớ kỹ, người g·iết ngươi… mà thôi, n·gười c·hết thì không cần phải biết.” nói xong, cả một phiến không trung có lục sắc hỏa diễm thao thiên rơi xuống, phảng phất như một cái bàn tay màu xanh lục, hướng về phía dãy núi này, “ùng ùng” rơi xuống.
Càng tiếp cận đến gần, nhiệt khí ở xung quanh càng phát ra khủng bố, cả một mảnh độc lâm bên dưới dường như đã không cách nào chịu nổi, đều bị hỏa diễm thôn phệ không còn.
Cho đến khi bàn tay kia chuẩn bị tới gần trong chớp mắt, hai mắt của Nhất Minh nheo lại, thân thể tiến về phía trước một bước bước ra, bước chân rơi xuống một sát na, lực lượng từ trong thể nội ầm vang bộc phát.