Chương 397: Tiêu khiển nho nhỏ (Chúc mừng năm mới!)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bước chân chậm rãi tiến xuống bên dưới, trường thương trong tay càng là lóe lên từng trận hàng mang.
Theo thân hình chậm rãi đi xuống, sương mờ ở xung quanh càng là tiêu biến đi không ít, để lại một đầu bậc thang kéo dài xuống phía dưới, hai bên còn có từng ngọn đèn phát ra tia sáng lờ mờ, cảm giác lạnh lẽo cũng tiêu tán đi rất nhiều, thay vào đó chính là một chút ấm áp bắt đầu bao khỏa xung quanh.
Cảm nhận được trường thương có chút không đúng, ánh mắt của Nhất Minh quét qua, dường như cảm nhận được thiếu niên này đưa ra lời cảnh cáo, trường thương ngay lập tức yên tĩnh trở lại, phảng phất như một thanh binh khí bình thường không có gì đặc biệt.
Nhìn thấy trường thương minh bạch ý tứ của mình, Nhất Minh âm thầm gật đầu, hắn bắt đầu đưa mắt nhìn xuống bóng đêm bên dưới, hoàn toàn không cách nào nhìn rõ bên dưới rốt cuộc là như thế nào.
Thân hình chậm rãi đi xuống, Nhất Minh có thể cảm ứng rõ ràng, bên dưới này hoàn toàn không hề có khí tức của Chân Nguyên cảnh cường giả, chính vì vậy mà hắn mới quyết định ra tay động thủ.
Một đường theo từng bậc thang chậm rãi đi xuống, càng tiến sâu xuống bên dưới, phía trước tựa hồ như là một mảnh thâm uyên đen kịt không nhìn thấy phần cuối, bên dưới còn có một loại khí tức chán ghét hiển hóa ra ngoài, phảng phất như có vô số đầu xúc tu mang theo một cỗ âm tàng mà lạnh lẽo, không ngừng tung bay bốn phía, điều này khiến cho sắc mặt của Nhất Minh càng phát ra vặn vẹo.
Một cái ý niệm liền nổi lên trong lòng của hắn, bên dưới này, số lượng Linh tộc quả thật là khủng bố!
Khoảng cách còn cách xa như vậy mà có thể cảm nhận được khí tức nồng nặc tỏa ra, điều này không phải một vài tên Linh tộc liền có thể ngưng tụ ra đến.
Chí ít cũng phải hơn chục tên trở lên ở cùng một chỗ, mới có thể tỏa ra khí tức nồng nặc như thế này.
Hắn cũng không có dừng lại, bản thân liền chậm rãi bước xuống bên dưới, không biết đã trải qua bao lâu, tính toán bước chân, hắn đã tiến xuống hơn nghìn bước, xem ra là mật đạo này có diện tích không nhỏ.
Đang lúc đang âm thầm tính toán, bản thân liền đã thấy được một chút ánh sáng lờ mờ từ phía trước phát ra, thanh âm cũng càng trở nên huyên náo rất nhiều, có hò hét, có phấn khích, có phẫn nộ,... nhưng đa phần đều là thanh âm gào thét, rất là thê thảm.
Mang theo nghi hoặc trong lòng, bước chân cũng không có dừng lại, Nhất Minh liền tựa như một đạo u linh, thân hình liền nhanh chóng tiếp cận đến gần.
Càng đến gần môn hộ, khí tức chán ghét kia lại càng thêm nồng nặc, khiến cho sắc mặt của Nhất Minh biến ảo không ngừng, một đôi con ngươi càng là có huyết sắc ẩn hiện trên đó, tựa hồ muốn mang toàn bộ Linh tộc nơi đây đều chém g·iết không còn.
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép để sát ý của bản thân không trào ra bên ngoài, miễn cho đám Linh tộc này phát giác cái gì.
Hắn nấp ở phía sau môn hộ cao chừng hai trượng, ánh mắt chậm rãi từ bên ngoài xuyên vào bên trong, toàn bộ cảnh tượng đều đập vào trong mắt của hắn, khiến con ngươi ở bên trong liền bỗng dưng co rụt lại.
Xuất hiện trong tầm mắt, chính là một cái phảng phất như là quảng trường vô cùng to lớn, từng cái đường nét cùng hoa văn trải rộng khắp nơi ở trên mặt đất, tất cả đều tản mác ra một loại khí tức rất là cổ xưa cùng thần bí.
Từng ánh lục quang ẩn hiện ở bên dưới phát ra, khiến toàn bộ sinh linh ở bên trong phảng phất như khoác lên một tấm áo choàng, khắp nơi đều lộ ra rất là âm lãnh cùng c·hết chóc.
Mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra, khiến hai mắt của Nhất Minh nhịn không được lóe lên từng tia tơ máu.
Tại chính giữa quảng trường ở phía trên, một vật thể có hình thù kỳ lạ được treo ngược ở đó, giống như thanh đồng pháp trượng treo ngược xuống bên dưới, tại đỉnh chóp của thanh đồng pháp trượng có khảm lấy một khỏa viên cầu không rõ, bên trên còn đang tản mác ra lục quang óng ánh, xem ra không phải là đồ vật bình thường.
Nương theo ánh mắt nhìn lên phía trên một chút xíu, Nhất Minh có thể nhìn thấy rõ ràng, thanh đồng pháp trượng kia đang phát ra hào quang óng ánh, hình thành một cái bình chướng bao bọc quảng trường ở chính giữa vào bên trong, tựa hồ như đang hình thành phong cấm, không cho những tên Linh tộc ở bên ngoài đi vào bên trong, cũng như không cho người ở bên trong đi ra bên ngoài vậy.
Mà ở bên ngoài trung tâm của quảng trường, Nhất Minh có thể đại khái ước lượng được, nơi này chí ít có hơn bốn mươi tên Linh tộc võ giả.
Tất cả dường như đang hò hét lấy cái gì, một bộ như đang hối thúc điều gì đó, toàn bộ đều rất là chờ mong bộ dáng.
Nhất Minh có thể cảm nhận được trong số những tên Linh tộc này, có gần một nửa là đạt tới thực lực ngưng luyện bảy giọt nguyên dịch trở lên, võ giả đỉnh phong càng là có gần chục tên, tất cả đều đang ngồi chung với nhau tại một khu vực trống trải, một bộ đang trò chuyện lấy thứ gì.
Vài hơi thở trôi qua, Nhất Minh có thể loáng thoáng nghe được thanh âm của bọn hắn, có vẻ như đang chuẩn bị có thứ gì xuất hiện, hắn cũng không có rời đi ánh mắt, bắt đầu nhìn chằm chằm vào trung tâm của quảng trường ở bên kia.
Nơi đó có mấy tên Linh tộc đang mang theo một chiếc lồng từ bên ngoài xuyên vào bên trong màn sáng, màn sáng chỉ phát ra rung động một chút, sau đó liền khôi phục trở lại.
Nhìn thấy điều này, Nhất Minh liền có chút nhíu mày, màn sáng này tựa hồ không phải là bình chướng hình thành phong cấm, nó giống như là ngăn cách độc khí ở bên ngoài vậy.
Nhất Minh cẩn thận cảm thụ một chút, đúng thật là ở xung quanh quảng trường có một chút độc khí nhàn nhạt, so với độc khí ở bên ngoài thì mỏng manh hơn rất nhiều, nhưng dù là như vậy, đối với võ giả của Nhân tộc cũng đủ để gây nên uy h·iếp chí mạng rồi.
Phía trên chiếc lồng đều đang phát ra hào quang óng ánh, bên trong càng là chứa đựng không ít Nhân tộc, trên thân tựa hồ càng là có v·ết t·hương chồng chất, dường như chẳng còn muốn làm ra phản kháng.
Tất cả Linh tộc ngồi ở bên ngoài phảng phất nhìn thấy cái gì đó rất là hiếm lạ vậy, đều kích động la lớn.
Từ bên trong thanh âm hỗn loạn kia, Nhất Minh có thể nghe ra được đám Linh tộc này đang đối với nhóm Nhân tộc ở bên trong chiếc lồng phát ra hứng thú vô cùng nồng đậm.
Hắn còn nghe ra được, đám Linh tộc này tựa hồ còn muốn đối với nhóm Nhân tộc ở bên trong chiếc lồng làm ra đặt cược gì đó, tất cả đều rất là hưng phấn, một bộ chờ mong nhìn thấy đám sâu kiến kia rơi vào tuyệt vọng, phảng phất như đây chính là trò chơi tiêu khiển vậy.
Nhìn thấy một màn này về sau, nội tâm của hắn càng là dâng lên một loại xúc động mãnh liệt, nếu như hắn không có đoán sai mà nói, đám Linh tộc mang Nhân tộc đến nơi đây, một phần là để tiêu khiển, một phần là đang chuẩn bị huyết nhục cho ngày Huyết Linh đại điển gì đó.
Dù sao thì những tên sâu kiến này trước sau gì cũng phải c·hết, trước khi c·hết mang bọn hắn ra tiêu khiển một chút, đối với đám Linh tộc này, đây chẳng qua chỉ là một kiện sự tình đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Minh bạch những thứ này, Nhất Minh đã đại khái đoán được hành động tiếp theo của đám Linh tộc này là cái gì.
Chỉ thấy từ bên trên quảng trường ở xung quanh, một nhóm Linh tộc có tu vi kém hơn một chút bắt đầu bay vào trung tâm của quảng trường, cùng với một đám Nhân tộc võ giả đứng đối diện lẫn nhau.
Mà vào lúc này, cánh cửa của chiếc lồng chậm rãi được mở ra, cùng lúc đó còn có một đạo thanh âm mang theo từng tia lạnh nhạt, chậm rãi vang lên.
“Sâu kiến vốn không có quyền tự quyết định sinh mệnh của chính mình, Linh Thần giáng lâm nơi đây, ngài mang theo từ bi cùng thiện ý, với hy vọng mang tất cả sinh linh tiến về Linh giới.”
“Thật đáng buồn là, đám người các ngươi lại không hiểu nỗi khổ tâm của ngài, lòng mang địch ý, vốn dĩ các ngươi đều không có khả năng sống sót, nhưng với tấm lòng vị tha, ngài cho các ngươi một cái cơ hội cuối cùng, các ngươi có nguyện trở thành con dân của ngài, tọa hạ ở bên dưới, mãi mãi không hai lòng hay không?”
Thanh âm chậm rãi vang lên một sát na, toàn bộ quảng trường đều đã im bặt không còn âm thanh, tất cả đều phảng phất lắng lại, hàng trăm đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám sâu kiến bên dưới, lẳng lặng chờ đợi.
Mà nghe được thanh âm này về sau, Nhất Minh không biết đám người kia sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
Đưa một người dồn vào đường cùng, chắc chắn người đó sẽ làm ra phản kháng vô cùng kịch liệt, nhưng nếu nói cho họ biết bên cạnh còn có một con đường khác để sống tiếp, thử hỏi, ngươi có nguyện ý đi c·hết hay không?
Đứng dưới tình huống như thế này, rất ít người sẽ làm ra lựa chọn tự nguyện đi c·hết, dù sao thì bản thân cũng không có khả năng trốn thoát, bọn họ cũng chưa từng nghĩ Linh tộc sẽ thả bọn hắn trở về.
Nếu là như vậy, thật ra chỉ có một con đường mà thôi, cho dù có trở thành con dân của Linh Thần gì đó thì lại thế nào, đứng trước toàn giới đại chiến như thế này, bọn hắn chắc chắn sẽ được đưa ra tuyến đầu, cùng với Nhân tộc đối kháng.
Đến lúc đó, bọn hắn chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống tiếp, chẳng qua chỉ là c·hết sớm hay c·hết muộn mà thôi.
Còn ý nghĩ có thể sống tiếp, chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn của Linh tộc nhằm mê hoặc những tên ham sống s·ợ c·hết.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào, số lượng của những tên này cũng không phải số ít, thay vì để tộc nhân của chính mình lên tiền tuyến, bây giờ thay đổi thành đám sâu kiến này, đại quân của Linh tộc sẽ hao tổn ít hơn rất nhiều.
Linh tộc tin rằng, chính mình một khi đưa ra lời đề nghị như vậy, chắc chắn sẽ có không ít sâu kiến đầu nhập đi vào.
Mà đúng thật là cách này quả nhiên có hiệu quả, trước đó đã có không ít sâu kiến tiến hành đầu nhập, tất cả đều đã được đưa đến
một nơi khác, đã không còn ở tại nơi này, còn về bọn hắn trải qua những điều gì thì không ai biết được.
Đây chính là một nhóm cuối cùng kia, chỉ cần trong mười tên sâu kiến này có năm tên đồng ý đầu nhập, đó được coi là kết quả cực kỳ tốt đẹp.
Nhưng sau khi nghe xong thanh âm này về sau, chỉ thấy một thanh niên với toàn thân hắc y rách rưới trên người, một thân khí tức đều đang yếu ớt đến cực điểm, hắn chậm rãi bước ra khỏi chiếc lồng, ánh mắt chậm rãi quét qua toàn bộ quảng trường.
Toàn bộ tình cảnh xung quanh đều chiếu vào trong mắt của hắn, một ánh mắt nghiêm nghị không gì sánh được hiện rõ ra bên ngoài.
Hắn đứng đối diện với mười tên Linh tộc ở trước mặt, một loại sức mạnh vô hình bộc phát ra ngoài, ép cho mười tên Linh tộc đứng ở bên đó đều nhao nhao lui lại mấy bước, thần sắc của tên nào tên nấy đều lộ ra kinh hãi.
Cũng vào thời khắc này, trường thương ở trên tay của Nhất Minh bỗng dưng rung động cực kỳ mãnh liệt, một loại kích động cùng hưng phấn truyền vào trong lòng của hắn, phảng phất như muốn nói cho hắn biết, nó đang rất là vui mừng!
Tâm trạng kích động cùng mừng rỡ không cách nào che giấu cho được, nếu như nó có thể hóa thành chó con, hẳn là đang lung lay chiếc đuôi bé nhỏ mà xông vào bên trong.