Chương 392: Đại khủng bố
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh đứng trước một vùng sương đen, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, bản thân càng tiếp cận đến gần, thân thể càng phát ra một cỗ nguy cơ vô cùng mãnh liệt.
Phảng phất như toàn bộ tế bào đều khẽ run lên, khiến da đầu của hắn cảm giác như có luồng điện chạy qua, cảm giác rùng rợn lan tỏa toàn thân.
Nhất Minh không biết có phải là do mảnh sương đen này quá nguy hiểm hay không, hay là tại bên trong màn sương đen này có cường giả tọa trấn ở trong đó, cho nên bản thân mới cảm giác được một cỗ nguy cơ tràn ngập như thế.
Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, tất cả đều là muốn mạng người, bây giờ bản thân đang đứng trước hai sự lựa chọn, một là rút lui trở về, hai là mạo hiểm xâm nhập vào bên trong, tìm hiểu mọi việc.
Đang lúc Nhất Minh đang suy tư trong lòng, hắn đang đại khái ước định, chính mình sau khi tiến vào bên trong, sẽ có bao nhiêu khả năng toàn thân trở ra.
Nhưng để hắn cười khổ là, thân thể truyền tới cảm giác nguy cơ càng lúc càng thêm mãnh liệt, khiến sắc mặt của hắn không tốt chút nào, dường như chính mình vừa bước vào bên trong liền sẽ có đại khủng bố giáng lâm vậy, điều này khiến bước chân của hắn có chút dừng lại.
Bỗng nhiên cảm giác được cái gì, Nhất Minh liền đưa mắt nhìn về phương xa, nơi kia lại có bốn năm đạo khí tức của Linh tộc chậm rãi tới gần, hơn nữa cũng không phải là cùng một phương hướng, hắn không cần nghĩ cũng biết, đây là lại có Nhân tộc bị đám Linh tộc này bắt làm tù binh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, không bao lâu sau, từng nhóm lại từng nhóm Linh tộc mang theo từng chiếc lồng to lớn, bên trong còn có không ít thân ảnh của Nhân tộc đang cố gắng đột phá vòng vây, nhưng tất cả đều là vô dụng.
Chiếc lồng liên tục phát ra hào quang óng ánh, mang toàn bộ công kích đều ngăn chặn hầu như không còn, Nhân tộc ở bên trong mặc dù ra sức giãy dụa, nhưng tất cả cũng chỉ là tốn công vô ích.
Khí tức trên thân của Linh tộc mặc dù cao thấp chập chùng, nhưng số lượng lại có không ít, miễn cưỡng có thể mang theo chiếc lồng chậm rãi bay vào bên trong màn sương đen kia.
Nhất Minh ẩn nấp thân hình nhìn toàn bộ một màn này, sau đó lại đưa mắt nhìn lên thương khung bên trên, từng tiếng oanh minh vẫn liên tục truyền ra, trong lòng của hắn liền có quyết định.
Hy vọng các cường giả của Nhân tộc có thể kéo dài lâu một chút, một khi đại chiến dừng lại, cường giả của Linh tộc trở về, bản thân mình coi như xong rồi.
Sinh tử của bản thân phải nằm trong ý niệm của người khác, đối với điều này, Nhất Minh hắn vô cùng không thích.
Hắn không muốn sinh tử của bản thân phải phụ thuộc vào người khác như vậy, nhưng với thực lực bây giờ, hắn cũng không còn cách nào.
Bản thân sau khi tiến vào bên trong chỉ dò xét một chút mà thôi, một khi cảm giác được không đúng, chính mình liền không nói hai lời, lập tức bỏ chạy.
Làm ra quyết định về sau, Nhất Minh cũng không còn xoắn suýt quá nhiều, thân hình chậm rãi tiến tới màn sương, cảm giác nhận được khí tức nguy hiểm đập vào trong mặt, thần sắc của hắn lập tức căng cứng.
Hít sâu một hơi, một tay chậm rãi đưa về phía trước, màn sương đen phảng phất như gặp được mỹ vị, đồng loạt cuộn trào bao khỏa toàn bộ bàn tay của hắn vào bên trong.
Bàn tay cảm giác được từng cơn đau đớn truyền tới, phảng phất như có ngàn vạn con côn trùng đang không ngừng đục khoét, tiến vào bên trong.
Một loại cảm giác âm lãnh vô tận bao khỏa toàn bộ bàn tay, không tới hai cái hô hấp, bàn tay liền đã truyền tới cảm giác tê cứng cùng lạnh cóng, hắn muốn cử động từng ngón tay cũng rất là khó khăn, điều này khiến sắc mặt của Nhất Minh có chút tái nhợt.
Thân thể nhịn không được rút lui trở lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, giọt tí tách ở bên trong cơ thể phảng phất như hóa thành dòng suối, từng giọt từng giọt liên tục rơi xuống, mang toàn bộ độc khí ở bàn tay đều hóa thành linh lực, chảy vào bên trong.
Cùng lúc đó, Nhất Minh có thể cảm nhận được linh khí ở bên trong linh thạch đang tiêu hao vô cùng nhanh chóng, không tới vài cái hô hấp, một khối trung phẩm linh thạch thế mà đã tiêu hao gần một nửa, điều này quả thật là bất khả tư nghị!
Phải biết, đây chỉ là một bàn tay v·a c·hạm với màn sương mà thôi, nếu như cả người đều xâm nhập đi vào, hắn không cách nào nghĩ tới, năng lượng sẽ tiêu hao đến loại trình độ nào.
Nhất Minh đứng tại nguyên địa hồi lâu, hắn lại lần nữa chứng kiến lại thêm một nhóm Linh tộc mang theo một chiếc lồng xuyên thẳng đi vào, lần này Nhất Minh lại nhìn ra một chút không đúng ở trong đó.
Ánh mắt có chút lấp lóe, bản thân ẩn nấp tại bên dưới khu rừng hồi lâu, đợi cho một nhóm Linh tộc cuối cùng xuyên vào bên trong, thân thể mới chậm rãi lăng không bay lên, hướng về vị trí của nhóm Linh tộc vừa xuyên vào, cẩn thận dò xét.
Bàn tay chậm rãi nhô ra, chạm vào màn sương trước mặt.
Lần này khác biệt, Nhất Minh có thể rõ ràng cảm giác được, mặc dù màn sương vẫn xâm nhập đi vào bàn tay của hắn, nhưng lại không có cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia.
“Thì ra là như vậy!” hắn đã minh bạch trong lòng, đưa mắt nhìn màn sương trước mặt một vòng, đã có đại khái xác định.
Màn sương này hẳn là một cái trận pháp, mà trận pháp thì sẽ có cửa sinh cùng cửa tử, nếu như đổi lại là người khác, một khi xâm nhập nhầm cửa, bản thân liền sẽ bị nồng độ độc khí khủng bố này ăn mòn không còn.
Chính vì điều này mà vừa rồi, từng tế bào trên người của hắn mới cảm giác được một cỗ nguy cơ vô cùng mãnh liệt, bây giờ đứng ở vị trí này, loại cảm giác nguy cơ cũng không còn mãnh liệt như trước.
Mặc dù là như vậy, hắn cũng không hề buông lỏng cảnh giác, tâm thần vẫn luôn căng cứng, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đều có thể làm ra phản ứng.
Hít sâu một hơi, Nhất Minh cũng không có do dự, bản thân liền nhanh chóng vọt thẳng vào bên trong.
Phảng phất đã qua thật lâu, cũng giống như chỉ là một cái chớp mắt.
Ngay lúc cảm giác mơ hồ của Nhất Minh dần dần trở nên rõ ràng, trong cảm nhận đầu tiên của hắn, hắn cảm giác được một cỗ uy áp cường hoành đến cực điểm, một loại cảm giác khiến hắn muốn quỳ xuống cúng bái giáng lâm trên người, tựa như tuyệt thế thần minh hiện hữu, uy áp cường đại từ phía trước đập thẳng vào mặt, khiến thần sắc của Nhất Minh bỗng dưng tái nhợt.
Rõ ràng là không hề có bất kỳ thanh âm nào phát ra, rõ ràng chỉ là uy áp thoáng qua, nhưng vẫn có thể để hai lỗ tai của hắn vù vù, não hải oanh minh, chấn động không ngừng.
Lỗ tai của hắn ẩn ẩn có cảm giác muốn đạt tới cực hạn, não hải liên tục chấn động khiến tâm thần dường như muốn ngất đi tại chỗ, thân thể vào lúc này càng là rung động kịch liệt, xương cốt ở bên trong vang lên từng tiếng lạch cạch, không ngừng ma sát.
Một loại cảm giác khủng bố vờn quanh bên thân, khiến cả người của hắn đều tê rần cả lên, hàm răng bỗng dưng cắn chặt, hai mắt của Nhất Minh tràn đầy tơ máu, cảm giác nhức nhói từ hai mắt truyền tới, muốn mở ra cũng là một chuyện phi thường khó khăn.
Lục phủ ngũ tạng ở bên trong thân thể đều đang lăn lộn không ngừng, phảng phất đều đang run rẩy.
Tất cả đều hết thảy hóa thành đau nhức kịch liệt, Nhất Minh không hề nhìn thấy thứ gì, hai mắt của hắn không cách nào mở ra cho được, hắn đứng tại nguyên chỗ, trường thương từ trong túi trữ vật ngay lập tức xuất hiện trong tay.
Dường như cũng cảm nhận được uy áp khủng bố, trường thương trong tay cũng khẽ run lên một chút, Nhất Minh cũng không thèm quan tâm tới, khí huyết trên thân đều bộc phát đi ra, hóa thành từng đạo huyết tơ bao bọc toàn thân, hình thành huyết sắc chiến y.
Chiến y phát ra hào quang óng ánh, nhưng cường độ của quang mang lại ảm đạm hơn trước kia rất nhiều, đây là do khí huyết của bản thân hao tổn nghiêm trọng đưa đến.
Thân thể của hắn ngay lập tức chùng xuống, bản năng bày ra tư thái tiến công, thính giác được hắn vận dụng đến cực hạn, dường như muốn từ trong phiến không gian im ắng này nghe ra chút gì.
Mặc dù có huyết sắc chiến y bao phủ quanh thân, cảm giác khủng bố kia vẫn không hề biến mất, từng sợi huyết tơ đều rung động kịch liệt, phảng phất như đang cố gắng chống lại uy áp khủng bố kia.
Ngay cả thân thể cũng đang truyền tới cảm giác đau đớn cực kỳ mãnh liệt, sắc mặt của Nhất Minh bây giờ đang vặn vẹo không ngừng, cảm giác nguy cơ bao phủ ở bốn phương tám hướng, phảng phất như chính mình vừa tiến vào đầm rồng hang hổ vậy.
Nhận thấy trường thương đang phát ra từng tia rung động, Nhất Minh dường như nhớ tới cái gì, hắn cắn răng mở miệng.
“Nói cho ta, rốt cuộc xung quanh đây là cái gì?”
Tại trường thương nghe được lời này về sau, cảm giác rung động càng phát ra mãnh liệt hơn rất nhiều, phảng phất như đang chứng kiến một sự tồn tại nào đó rất là khủng bố vậy.
Từ lần trước đó, Nhất Minh đã cảm giác được trường thương có chút không bình thường, nhưng sau khi thanh âm vang lên về sau, trường thương cũng không có đáp trả trở lại, điều này càng khiến sắc mặt của Nhất Minh càng phát ra dữ tợn.
“Ngươi nếu không nói cho ta biết, ta cũng không cách nào mang ngươi trở về gặp lại chủ nhân của mình, là sống hay là c·hết, giờ khắc này ngươi cũng không có quyền lựa chọn.”
Nghe được lời này, trường thương bỗng dưng rung động một chút, tựa hồ đang muốn nói ra cái gì, ngay sau đó, một thanh âm rung rẩy cùng với đứt quãng chậm rãi vang lên.
“Lớn… rất lớn…”