Nhục Thân Thành Thánh

Chương 389: Nhặt được của rơi... ta liền bỏ vào trong túi




Chương 389: Nhặt được của rơi... ta liền bỏ vào trong túi

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nghỉ ngơi một lát về sau, Nhất Minh ngẩng đầu nhìn về thương khung bên trên.

Giờ phút này cả bầu trời đều bị tử quang bao trùm, hắc lục vân ở phía trên vẫn âm trầm như vậy, đại lượng giọt mưa vẫn không ngừng rơi xuống, phảng phất như vô cùng vô tận.

Cả người Nhất Minh chậm rãi đứng dậy, cơn đau bỗng dưng truyền tới khiến lông mày của hắn có chút nhíu lại, nhưng dù là như vậy, thân thể có thể cử động đã là chuyện tốt.

Một màn hủy thiên diệt địa trước kia đã khắc sâu vào tiềm thức của hắn, chính vì điều này mà Nhất Minh đối với nơi này càng thêm cảnh giác.

Chỉ cần bản thân có chút bất cẩn, ngay cả chết như thế nào cũng không hề biết.

Cả người chậm rãi vận dụng linh lực bao khỏa toàn thân lăng không lơ lửng, thân hình thoắt một cái đã đứng ở phía trên một gốc đại thụ cao to gần đó, ánh mắt đưa về phương xa, cẩn thận quan sát.

Hắn không biết vị trí của bản thân đã ở nơi nào, nhưng khi nhìn về phương hướng phát ra động tĩnh, hắn có thể đoán được một trận kinh lịch trước kia đã khiến bản thân mình chạy xa bao nhiêu.

Từ phương hướng kia truyền ra động tĩnh mãnh liệt, nơi đó hẳn là nơi mà Thanh Tử Vân làm ra đột phá, một màn hủy thiên diệt địa trước đó có vẻ như không có lan tràn đến bên kia, hoặc cũng có thể là có cường giả đứng ra che chở.

Đối với điều này, Nhất Minh cũng không có nghĩ nhiều, thân hình liền lăng không lên cao, hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi.

Từ vị trí của hắn tới chiến trường bên kia có khoảng cách không nhỏ, dựa theo tốc độ phi hành của bản thân, hẳn là cần một khoảng thời gian mới có thể chạy tới, chính vì điều này mà hắn mới thoải mái phi hành như vậy.

Đổi lại là bình thường, Nhất Minh sẽ không lựa chọn phi hành lộ liễu ở trên không, mà sẽ lẳng lặng từ bên dưới khu rừng xuyên qua.

Tốc độ cực nhanh, xa xa, Nhất Minh nghe được không ít tiếng oanh minh vang vọng, đồng thời cũng cảm nhận được linh lực ba động.

Không cần nghĩ cũng biết, đây hẳn là có Nhân tộc cùng với Linh tộc đang giao phong.

Hắn cũng không hề nghĩ tới, tại nơi sâu trong Độc Lâm thế này mà cũng có Nhân tộc tới đây, Nhất Minh hơi híp mắt lại, bản thân liền nhanh chóng ẩn tàng linh lực, rơi xuống khu rừng bên dưới, phi tốc đảo qua bốn phía.

Theo thói quen, hắn bắt đầu xuất ra trường thương nắm chặt trong tay, thân hình du tẩu tại trên những tán cây không ngừng xuyên qua, cố gắng không để sự hiện diện của bản thân hiển lộ đi ra, liên tục lựa chọn những tán cây to âm u ẩn nấp bước lên trên đó, hạn chế sự rung động, tốc độ không giảm.

Đối với rừng cây trong Độc Lâm này, hắn rất quen thuộc.

Giờ phút này vừa không ngừng xuyên qua, Nhất Minh đối với việc Nhân tộc xuất hiện ở đây cũng rất là nghi hoặc.

Đổi lại là bình thường, sẽ không có võ giả nào lại xâm nhập vào sâu như thế này, đối với người này, hắn rất là hiếu kỳ.

Xuyên qua tầng tầng rừng rậm, thẳng tới một thời khắc, thân thể vọt lên chỗ một tán cây cao bắt đầu dừng lại, tán lá che phủ toàn bộ khung cảnh ở phía trước, Nhất Minh chậm rãi lấy tay vạch ra một đạo lỗ hổng, đưa mắt nhìn qua.

Phía trước cách hắn gần năm mươi trượng, ba thân ảnh đang đánh nhau túi bụi, từng đạo thuật pháp bay tán loạn khắp nơi.

Để hắn bất ngờ là, ba tên này hoàn toàn không phải là Nhân tộc gì, cả ba đều là Linh tộc một phương, hiện tại càng đang ra tay đánh nhau, đây là tình huống như thế nào?

Lúc đầu hắn tưởng nơi này phát sinh tranh đấu là do Nhân tộc cùng với Linh tộc gây nên, bây giờ xem ra là không phải, Linh tộc bên kia vì cái gì đánh nhau thì hắn không biết, nhưng bộ dáng này, xem ra là không chết không thôi.

Cứ tưởng đâu nội bộ của Linh tộc đoàn kết lắm chứ, không ngờ cũng có một mặt như thế này.

Điều này nói rõ con đường tu hành hoàn toàn không phân biệt địch ta gì cả, chỉ cần đụng chạm tới lợi ích của bản thân, ngay cả đồng tộc cũng sẽ trở mặt không nhìn.

Ngay lúc Nhất Minh đang suy nghĩ linh tinh thời điểm, một cỗ mùi hương bỗng chốc xông vào trong mũi của hắn.

Cảm nhận được mùi hương khác thường, Nhất Minh nhanh chóng làm ra cảnh giác, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không phải loại thực vật ăn thịt kia về sau, hắn mới đem tâm thả lại ba tên Linh tộc nơi đó.

Nơi này nguy hiểm trùng điệp, chỉ cần là một điểm không đúng, Nhất Minh liền không có khả năng bỏ qua cảnh giác.

Cẩn thận ngửi ngửi một chút, loại mùi hương này thoang thoảng trong không khí, mặc dù sương mờ bao phủ ở nơi này rất là cay mũi, nhưng dù là như vậy cũng không hề che lấp được mùi hương ngọt ngào kia.

Nương theo ánh mắt dò xét kỹ càng một chút, tại bên dưới của ba tên Linh tộc đang giao phong, một gốc độc thảo đang lung lay trong gió, từng cánh hoa màu hồng đang đung đưa lay động, phảng phất như đang cỗ vũ cho ba tên này giao chiến đồng dạng.

Mùi hương tỏa ra hẳn là đến từ cây độc thảo này không sai, ánh mắt của Nhất Minh khẽ híp, hắn không biết cây độc thảo này là cái gì, nhưng đã có thể khiến cho ba tên Linh tộc liều mạng chém giết, hẳn là có giá trị không nhỏ.

“Hắc hắc hắc, nhặt được của rơi, ta vô tình bỏ vào trong túi.”

Khóe miệng của Nhất Minh nhếch lên một vệt nụ cười, thân hình chậm rãi xoay người, bước chân đang muốn mượn lực nhảy xuống bên dưới, bỗng nhiên đôi mắt của hắn co rụt lại.

Một loại cảm giác nguy cơ, bỗng nhiên dâng lên trong lòng của hắn, thân thể của Nhất Minh ngay lập tức đạp mạnh, bản thân liền hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất tại chỗ.

Mà ngay lúc hắn rời khỏi nguyên địa một cái chớp mắt, tại vị trí của hắn lúc trước, một cái nhánh cây mang theo lục quang ẩn hiện trên đó bỗng nhiên xông ra.

Nhánh cây tựa như xúc tu, trong chốc lát liền quét ngang một cái, xuyên qua tàn ảnh của Nhất Minh, đánh thẳng vào bên trên tán cây, vang lên một tiếng động to lớn.

“Răng rắc … răng rắc…”

Một tán đại thụ vang lên từng tiếng rung động, ầm vang một tiếng rơi xuống mặt đất bên dưới, bốc lên trận trận bụi mù, lập tức thu hút ánh nhìn của ba tên Linh tộc bên kia.

Đang giữa lúc chiến đấu liền phát sinh một màn như vậy, ba tên Linh tộc liền lẫn nhau đình chiến.

Bởi vì bọn hắn biết độc vật tại nơi này không có khả năng vô duyên vô cớ lại làm ra cử động như thế, điều này chứng tỏ phía bên kia đang có người đang ẩn nấp.

Có thể ẩn nấp tại nơi này, nói rõ người tới rõ ràng là Linh tộc không sai, nhưng cho dù ba tên Linh tộc có cảm thụ như thế nào đi chăng nữa, bọn hắn cũng không hề cảm nhận được một chút khí tức nào của đồng tộc, điều này khiến bọn hắn rất là nghi hoặc.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai muốn tiến lên dò xét một chút nào, bởi vì độc thảo đang ở bên dưới, trong lòng mỗi tên đang nghĩ cái gì, ai ai cũng đều minh bạch.

Đối với biến cố bất ngờ như thế này, thần sắc của Nhất Minh vẫn như thường, thân thể linh hoạt chập chùng, không có lập tức động thủ, mà là tránh đi nhánh cây đang lao về phía mình, nhanh chóng lui về phía sau, thẳng tới biến mất vào bên trong màn đêm.

Đến giờ phút này, nhánh cây mới chậm rãi rút lui trở lại, mà thân hình của Nhất Minh cũng vào lúc này lặng im không một tiếng động tiếp cận bằng một phương hướng khác.

Bản thân của hắn bây giờ đang chịu trọng thương trên người, hắn mặc dù có thể cùng với ba tên Linh tộc này chém giết, nhưng nếu làm như vậy, bản thân liền sẽ bại lộ vị trí, đến lúc đó sẽ có càng nhiều Linh tộc chạy tới, bản thân chính mình coi như chơi xong.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn nên lựa chọn thời cơ xuất thủ chớp nhoáng, Nhất Minh tinh tường một điều, trừ khi có Linh tộc ngã xuống, nếu không thì bọn hắn không có khả năng bỏ qua gốc độc thảo này.

Thân hình của Nhất Minh giống như quỷ mị, từ trong bóng tối không ngừng xuyên qua, hắn cố gắng đánh một vòng thật xa rồi tiếp cận trở lại.

Giống như sở liệu, ba tên Linh tộc sau một khoảng thời gian không nhìn ra thứ gì liền tiếp tục giao phong, đối với điều này, Nhất Minh vẫn không hề ra tay, lẳng lặng tiếp cận ba tên Linh tộc từ bên dưới khu rừng.

Một trăm trượng, chín mươi trượng, tám mươi trượng,... thân hình chậm rãi tiến đến gần, để tránh xảy ra trường hợp như vừa rồi, lần này hắn hành động vô cùng cẩn thận, chỉ cần nhìn thấy một điểm không thích hợp, bản thân liền sẽ thay đổi vị trí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba tên Linh tộc giao chiến không sai biệt lắm, một tên trong đó dường như không còn linh lực, bản thân liên tiếp lui về phía sau, thẳng tới hắn hô to một tiếng, quyết định từ bỏ.

Nhìn thấy cảnh này, hai tên Linh tộc còn lại cũng không có truy đuổi, ánh mắt nhìn về lẫn nhau, tiếp theo một cái chớp mắt liền đã lao vào chiến thành một đoàn.

Từng đạo công kích oanh tạc trên không, một phiến khu vực ở trên đầu của Nhất Minh vang vọng không ngừng, bọn hắn còn không biết là, tại dưới chân của bọn hắn, đang có một thân ảnh chậm rãi bò tới gốc độc thảo, một tay hái xuống, bỏ vào trong túi.

Làm xong tất cả những cái này, Nhất Minh đưa mắt nhìn lên trên không, trong miệng càng là thì thào nói nhỏ.

“Không sai biệt lắm!"