Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 380: Bình cảnh (3200 chữ)




Chương 380: Bình cảnh (3200 chữ)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Cả đội quân Linh tộc theo sát ở phía sau, rất nhanh liền bay đến phụ cận, bọn hắn cũng không có dừng lại, lấy năm tên Chân Nguyên cảnh dẫn đầu, toàn bộ mang theo một chi đội quân trùng sát mà tới, thanh thế phảng phất như t·ử v·ong trường hà, cuồn cuộn lao nhanh.

Mà ở tại phía trước, trên thân Hổ lão giờ khắc này có từng luồng lục quang ẩn hiện, bao phủ toàn thân.

“Đáng c·hết, cái lư đỉnh kia rốt cuộc là thứ gì, có thể khiến độc khí quấn thân như vậy, xem ra món linh bảo kia cũng không phải tầm thường a.”

Hổ lão vừa toàn lực phi hành, một bên vừa cẩn thận quét mắt về đám Linh tộc ở phía sau, nhận thấy bọn hắn cũng không có đuổi theo tới, lão cũng thở dài ra một hơi, nhưng thân hình cũng không có dừng lại, thẳng tiến về đại quân của Nhân tộc mà đi.

Điều lão cần làm bây giờ chính là đưa tin tức cho bọn hắn, sau đó liền tìm một nơi giải quyết cái thứ độc khí này trước.

Thân hình Hổ lão giống như trường hồng phá không bay đi, không qua bao lâu, một chi đội quân của Nhân tộc đã xuất hiện ở trước mắt.

Nhìn thấy người tới, Nhân tộc bên này cũng ngay lập tức có tu sĩ đứng ra nghênh tiếp, tại trong tình huống này gặp nhau, hơn nữa trên thân của lão giả này còn có độc khí quấn thân, xem ra là vừa trải qua một trận chiến không nhỏ.

Hổ lão cũng không có chần chờ cái gì, bản thân liền mang tin tức của tên Linh tộc bên kia cùng một kiếm vừa rồi cáo tri bọn hắn.

Nhận được tin tức về sau, đại quân của Nhân tộc cũng không có dừng lại, thời gian là vàng là bạc, rất nhanh liền hướng về phía của Thanh Tử Vân đang đột phá lao đi.

Nhìn thấy cảnh này, Hổ lão cũng không có đi theo, ánh mắt nhìn đại quân đi xa, bản thân liền tìm một gốc đại thụ cao lớn, bắt đầu hướng về bên đó phóng đi.

Với những đại sự xảy ra như thế này, Nhất MInh đương nhiên là biết đến, bởi vì một chi đại quân tập trung lại với nhau, khí tức tản mác đi ra giống như là đống lửa trong đêm đen, sáng rực một mảnh.

Thân hình của Nhất Minh dừng lại ở phía sau một gốc cây bên dưới, đôi con ngươi ẩn tàng trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn lấy rất nhiều võ giả từ trên đầu mình bay qua.

“Xem ra là Nhân tộc bên này đã làm ra ứng đối, tên Thanh Tử Vân kia hẳn là không có việc gì.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn sang nữ tử trên vai, có chút dừng lại.

Cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nữ tử thổi trên vai của mình, một gương mặt trắng noãn cùng với đôi môi không còn chút huyết sắc nào, đôi mắt to tròn kia cũng đã khép lại không có mở ra.

Cả người của nàng rất là nhẹ, hắn cõng nàng trên lưng cũng không hề cảm giác được một chút sức nặng nào, y phục trên người lại càng thêm mềm mại, bọn chúng phảng phất như một đôi ngọc thủ, nhẹ nhàng v·a c·hạm trên da thịt của hắn, khiến Nhất Minh cảm giác rất là kỳ lạ.

Khoảnh khắc này, Nhất Minh cảm giác trong lòng mình có một chút thanh bình, tại trong một vùng đất đầy âm lãnh và c·hết chóc này, hai thân ảnh nấp ở phía sau gốc cây, lẳng lặng nhìn rất nhiều đốm sáng từ phía trên đầu mình bay qua, tựa như hàng vạn lưu tinh trên bầu trời, tỏa sáng rực rỡ.

Dù cho đêm đen có bao phủ ở xung quanh, dù cho cơn mưa có to lớn như thế nào, dù cho khí tức xung quanh âm trầm mà quỷ dị, hắn vẫn cảm nhận được hương thơm tỏa ra, phảng phất bản thân không phải đứng trong Độc Lâm, mà đang đứng tại bên dưới bầu trời đêm, trước mắt chính là một mảnh thảo nguyên to lớn, tràn đầy hương hoa.

Vầng nguyệt treo cao, trước mắt chính mà một mảnh bầu trời vô cùng rộng lớn, phía trên càng có từng tia sáng lao nhanh, tạo thành một dãy màu sắc vô cùng rực rỡ, liên miên không dứt.

Hắn cõng một cô nương trên lưng, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô nàng kề bên tai, nó ấm áp mà nhỏ bé dị thường, khiến cho người ta muốn bảo vệ nó mãi mãi.



Bản thân cũng cảm nhận được từng làn gió mát thổi tới, cuốn bay mái tóc của hai người lên cao, mà theo mái tóc của cô nàng tung bay, mùi hương cũng theo đó khuếch tán đi ra, hương thơm nhẹ nhàng mà thoang thoảng, rất là thoải mái.

Hắn lẳng lặng tận hưởng khoảnh khắc này, bởi vì hắn biết, khoảnh khắc này hắn cảm giác đây mới là chính mình, nếu như có thể lựa chọn, hắn chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ, cùng cha ngao du thiên hạ, cùng mẹ ngắm hoa trong vườn, thật tốt biết bao.

Nhưng sự thật là, sự thật đã đẩy hắn tới một bước này, hắn bước lên một con đường mà hắn không cách nào quay đầu trở lại, đôi tay đã nhiễm đầy máu tươi, ánh mắt kia cũng không còn ngây thơ như ngày nào, chỉ còn lại một mảnh huyết sắc ẩn hiện ở bên trong, lạnh lùng mà sâu thẳm.

Vài cái hô hấp trôi qua, từng vầng sáng trên cao giờ đã biến mất tại chân trời xa, trả lại màu đen tựa như thâm uyên, nuốt chửng toàn bộ ánh sáng vào bên trong, không còn sót lại chút gì.

Nhất Minh khôi phục tâm thần, hít sâu một hơi.

Một lần nữa, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, lộ ra âm tàn mà sắc bén, thân hình ngay lập tức liền hướng về một phương hướng phóng đi, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Hắn không định gia nhập cùng với đám người ở phía trên, bản thân hắn cần làm bây giờ, chính là tăng cao thực lực.

Phải nhân cơ hội lần này để bản thân hoàn thành việc Luyện Thể tầng chín, nếu như bỏ qua, hắn cũng không biết phải mất bao lâu thì bản thân mới được tới Độc Lâm thêm lần nữa.

Nghĩ tới đây, thân hình của Nhất Minh cũng không có dừng lại, hắn đang tìm một nơi yên tĩnh để bế quan, đồng thời nơi đó cũng nên kín đáo một chút, tránh việc có người ngộ nhập đi vào.

Thân hình từ trong rừng rậm xuyên qua, từng tiếng gầm gừ vang lên bên tai, Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một cái cự thủ màu đen kịt hướng về phía chính mình chộp tới.

Hai mắt của hắn bỗng dưng trừng lớn, trong miệng càng là quát to một tiếng.

“Thương!” một tiếng ầm vang rung động, linh lực bao khỏa trường thương vào bên trong, một thanh thương đen nhánh bỗng chốc lăng không bay lên, hướng về phía cự thủ xuyên thẳng đi qua.

Oanh một tiếng, càng có tiếng rống giận dữ vang lên, chỉ thấy cự thủ của một con sinh vật không rõ ầm vang phá toái, từng đoàn chất lỏng màu đen không ngừng bắn ra bốn phía, lập tức rơi xuống.

Nhất Minh cũng không có dừng lại, bản thân liền thôi động trường thương bay bên cạnh chính mình, thân hình liền hướng thẳng về phía trước lao đi.

Hắn không muốn có Linh tộc chạy tới nơi này tìm mình, cho nên đành phải xử lý những vật cản này trong một cái chớp mắt, một kích vừa ra, cho dù có thành công diệt sát hay không, hắn vẫn là quay người rời đi.

Độc vật nhìn lấy một thân ảnh nhỏ bé biến mất vào trong màn đêm, thanh âm phát ra càng thêm giận dữ, nó rống to một tiếng, toàn bộ cây cối ở xung quanh đều bỗng dưng b·ạo đ·ộng, từng tán cây đều rung động rất là kịch liệt, tạo nên tiếng gầm rú rất là rợn người.

Thiên lôi nổ oanh trên không, lóe lên một chút tia sáng lờ mờ chiếu xuống bên dưới, độc vật không còn nhìn thấy thân hình của Nhất Minh ở đâu, bản thân cũng bắt đầu im lặng trở lại, hòa vào trong bóng đêm, biến mất không thấy.

Tại nơi này, độc vật càng là ở bốn phía du tẩu, trên đường xuyên qua khu rừng, Nhất Minh không biết đã gặp bao nhiêu con độc vật, mỗi lần như vậy, hắn đều thôi động trường thương nghênh chiến.

Một kích đi qua, liền có đại lượng chất lỏng màu đen tung bay bốn phía, thanh âm gào thét vang lên, nhưng sau đó liền im bặt không còn.

Đổi lại là tình huống bình thường, chắc chắn sẽ có Linh tộc chạy tới nơi này dò xét, nhưng bây giờ không giống, Nhất Minh cũng cảm giác được phần lớn Linh tộc ở khu này đều đã tập trung về bên kia, chiến đấu diễn ra rất là kịch liệt.

Hắn cũng không có quan tâm tới, bản thân tiếp tục hướng về phía trước phóng đi, không lâu sau, hắn tìm được một gốc đại thụ khá là to lớn, gốc đại thụ này so với gốc mà hắn đào ra lỗ hổng trước kia còn to hơn rất nhiều.



Hơn nữa, nơi này đã cách đại quân bên kia một khoảng cách khá là xa, ở tại nơi này nghỉ ngơi, hẳn là không có việc gì, sương mờ ở nơi này cũng mờ nhạt đi không ít, đối với cô nàng này cũng có chỗ tốt.

Nghĩ tới đây, Nhất MInh cũng không có tiếp tục đi tiếp, bản thân liền thôi động trường thương, một kích xuyên vào đại thụ bên trong, mở ra một cái động nhỏ.

Bản thân liền bước vào bên trong, cẩn thận đặt cô nàng này xuống ở bên cạnh.

Bởi vì cô nàng này đang trong giai đoạn b·ất t·ỉnh, bản thân không cách nào luyện hóa đan dược cho được, nếu như để cô nàng này quá xa, linh lực của hắn sẽ không cách nào bảo vệ cho được.

Đổi lại là người khác, e rằng cần phải trợ giúp cô nàng luyện hóa Lục Đan, giống như Thanh Tử Vân đã làm lúc trước.

Nhưng hắn không giống, linh lực của hắn do có giọt tí tách nhỏ xuống, cho nên có một chút đặc thù, độc khí ở bên ngoài không cách nào xâm nhập vào bên trong cho được, hắn vẫn luôn dùng cách này để ngăn cách độc khí không xâm nhập đi vào.

Đặt cô nàng nằm ở bên cạnh của chính mình, Nhất Minh ngồi xếp bằng ở bên cạnh, bản thân liền chậm rãi nhắm lại hai mắt, độc khí ở xung quanh bắt đầu được hắn chủ động hấp thu đi vào thân thể, dựa theo lộ tuyến của thập tứ mạch, bắt đầu rèn luyện.

Ngay khi độc khí v·a c·hạm với thân thể, toàn bộ da thịt của hắn đều cảm nhận được dường như có ngàn vạn con côn trùng bắt đầu chen chúc chui vào, khiến thân thể của hắn dường như muốn tan rã ra vậy, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đôi mày của hắn nhíu lại, bản thân bắt đầu vận chuyển linh lực, hấp thu những độc khí này vào bên trong.

Đổi lại thông thường, những độc khí này sau khi xông vào bên trong thân thể liền bị giọt tí tách luyện hóa ngay lập tức, không biết có phải là do hắn thay đổi lộ tuyến hành công hay không, tình hình bây giờ lại có một chút khác biệt.

Một hơi thở trôi qua, giọt tí tách vẫn chưa hề rơi xuống, kinh mạch của hắn ẩn ẩn có chút đau nhói, cảm giác tan rã dường như muốn xé tan toàn bộ kinh mạch của hắn, đau đớn vô cùng.

Hai cái hô hấp trôi qua, độc khí đã theo lộ tuyến vận hành được một nửa, toàn thân của Nhất Minh đều đã tím đen, một nửa người của hắn phảng phất bị độc khí ăn mòn, rất là quỷ dị.

So với việc ngăn cách độc khí ở bên ngoài, việc chủ động hấp thu độc khí vào bên trong theo lộ tuyến của Luyện Thể Quyết, giọt tí tách có vẻ hoạt động không giống bình thường.

Thông thường mà nói, chỉ cần hắn hấp thu độc khí, giọt tí tách sẽ lập tức rơi xuống, ngay lập tức hòa tan độc khí vào bên trong, hóa thành linh lực.

Mà bây giờ đây, hắn vận chuyển độc khí theo lộ tuyến của thập tứ mạch đã được một nửa đoạn đường, chiếu theo tình hình này xuống tới, nếu giọt tí tách không rơi xuống, chính mình e rằng coi như xong.

Không đợi hắn suy nghĩ bao lâu, một giọt tí tách từ trên cao rơi xuống, ngay lập tức liền mang toàn bộ độc khí luyện hóa không còn, biến thành linh lực, xông vào kinh mạch bên trong.

Một loại cảm giác dễ chịu từ khắp toàn thân của hắn lan tỏa, Nhất Minh thở phào ra một hơi, nhưng sau đó, hắn ẩn ẩn lại phát giác ra thứ gì.

Nếu như chính mình chỉ dẫn động độc khí ở xung quanh rèn luyện thân thể bên ngoài mà không hấp thu vào bên trong, điều này rốt cuộc sẽ phát sinh tình trạng gì?

Trước kia hắn luôn chủ động hấp thu độc khí vào bên trong, cho nên không cảm nhận được đau đớn quá nhiều, bây giờ ý nghĩ này lóe lên trong đầu, điều này khiến hắn có chút hứng thú.



Ý nghĩ lóe lên liền được Nhất Minh ngay lập tức thực hiện, hắn không nói hai lời, bản thân liền dẫn động độc khí ở chung quanh bám vào trên thân thể, cảm giác như có ngàn vạn con côn trùng đục khoét toàn thân, sắc mặt của hắn từ bình thường, bắt đầu trắng bệch, thẳng tới tái xanh.

Trên nhục thân ẩn ẩn có ngàn vạn con giòi mập ú không ngừng nhúc nha nhúc nhích, mỗi nơi đi qua là một mảnh huyết nhục bị nó quét sạch không còn, cảm giác như c·hết đi sống lại, khiến Nhất MInh nhịn không được rên khẽ một tiếng.

Ngay sau đó, linh lực ầm vang bộc phát, cảm giác đau đớn trên thân ngay lập tức tan biến, độc khí ở chung quanh được hắn hấp thu vào bên trong, hóa thành linh lực, tẩm bổ tự thân.

Khí huyết trên thân càng là bộc phát đi ra, từng sợi huyết tơ nhanh chóng bao phủ thân thể vào bên trong, nhanh chóng khôi phục tự thân.

Giờ khắc này, Nhất Minh nhìn xuống làn da của chính mình, toàn bộ thân thể đều bắt đầu đổi màu, phảng phất hóa thành màu tím, chiếu theo tình huống này tiếp diễn, không biết là tốt hay là xấu.

Nhưng muốn rèn luyện nhục thân, chỉ cần bản thân cảm giác đau đớn tột cùng, nếu như có thể vượt qua nó, bản thân hẳn là có thể tiến thêm một bước, điều này chắc chắn sẽ không sai.

Con đường khác đi như thế nào hắn quả thật không rõ, nhưng để nhục thân thuế biến, bản thân phải không ngừng rèn luyện, liên tục đập đi rồi xây lại, chỉ cần bản thân không c·hết, mọi việc đều là có khả năng.

Không có nhiều lời, Nhất Minh tiếp tục mang độc khí ở chung quanh rèn luyện nhục thân, bên ngoài có độc khí không ngừng tàn phá thân thể, bên trong càng là có linh lực hóa thành dòng lũ bắt đầu càng quét toàn bộ kinh mạch.

Mỗi nơi đi qua, thành mạch đều bắt đầu nóng lên, khiến toàn thân của hắn từ nội tạng cho tới xương cốt, toàn bộ nóng rực.

Tốc độ linh lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, khí huyết quanh thân bắt đầu sôi trào, từng đầu huyết tơ cũng là dung nhập vào trong đó, không ngừng du tẩu.

Mỗi một vòng xuyên qua thập tứ mạch, thân thể đều được tăng cường một chút, có thể nhìn thấy được ẩn ẩn có một đầu huyết tơ đang chuẩn bị thành hình, như ẩn như hiện.

Nhìn thấy cảnh này, hắn không nói hai lời, bản thân liền toàn lực thôi động lực lượng, linh lực trong cơ thể, khí huyết của bản thân, độc khí ở bên ngoài, tất cả đều điên cuồng chuyển động.

Quanh thân của hắn phát ra ba cái vòng xoáy rất là rõ ràng, một vòng màu trắng không ngừng khuấy động, một vòng màu hồng phát ra sinh cơ vô cùng nồng đậm bao khỏa quanh thân, một vòng màu lục còn lại chính là từ độc khí hội tụ mà thành.

Ba vòng giao thoa, hình thành một trận phong bạo cuốn bay toàn bộ đất đá trong phạm vi mười trượng ở xung quanh lên cao, tình cảnh này tại trong màn đêm ẩn chứa sát cơ nồng nặc, lộ ra vô cùng nhỏ bé, quả thật là không đáng nhắc tới.

Linh lực bên trong điên cuồng theo thập tứ mạch mà động, độc khí bên ngoài phảng phất hóa thành vạn con trùng độc, gặm nhấm thân thể của hắn, từng sợi huyết tơ càng giống như hơi ấm trong đêm sương lạnh giá, mang đến một cỗ ấm áp dị thường, khiến hắn rất là an tâm.

Thân thể liên tục bị tàn phá, khí huyết thì không ngừng phát ra sinh cơ, khôi phục thương thế, này lên kia xuống, ban đầu cả hai chênh lệch một trời một vực, khiến hắn không thể không dừng lại nghỉ ngơi đôi chút.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Nhất Minh ẩn ẩn cảm giác khả năng khôi phục của chính mình có thể theo kịp tốc độ tàn phá của độc khí, khiến cả hai trở nên cân bằng, hình thành một trạng thái bão hòa.

Cảm nhận được điều này, Nhất Minh liền biến, chính mình gặp phải bình cảnh.

Chiếu theo tình huống này, có lẽ là do độc khí ở nơi đây quá mờ nhạt, cho nên không cách nào khiến bản thân tăng thêm được nữa, nếu muốn tiếp tục luyện thể, bản thân cần phải trở về nơi cũ, nhưng nếu làm vậy thì sẽ gặp phải Linh tộc bên kia.

Đối với điều này, Nhất Minh chỉ có một điều lo lắng, chính là cô nàng bên cạnh này đây.

Hắn thu hồi lực lượng trên người, linh khí cũng không có thu hồi mà vẫn bao bọc lấy cả hai, ngăn cách độc khí.

Ánh mắt nhìn về cô nàng bên cạnh, trầm ngâm chốc lát: “Xem ra là chỉ còn cách mang cô nàng này rời khỏi Độc Lâm, sau đó bản thân ta liền trở lại nơi này một chuyến, hoàn thành việc luyện thể rồi tính sau.”

Ở bên ngoài Độc Lâm hẳn là có nhiều tu sĩ của Nhân tộc ở nơi đó, bản thân mình chỉ cần tìm đệ tử của Lam Hoa Tông là được, bọn hắn hẳn là có thể nhận ra cô nàng này.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền đứng lên, mang theo cô nàng trên vai, bước ra bên ngoài.