Nhục Thân Thành Thánh

Chương 377: Ngươi là ai? (3000 chữ)




Chương 377: Ngươi là ai?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Hổ lão nhìn thấy một ánh hồng quang chiếu rọi ra ngoài, lực lượng khí huyết càng là hùng hậu khiến lão rất là kinh ngạc, không nghĩ tới, công tử đã tu luyện khí huyết tới tình trạng này rồi.

Trong cảm nhận của lão, nồng độ khí huyết bộc phát đi ra so với võ giả ngưng luyện bảy giọt nguyên dịch cũng không thua kém bao nhiêu, chiếu theo tình hình này tiếp diễn xuống tới, trình độ nhục thân của công tử so với Yêu tộc bên kia cũng không hề kém cạnh.

Lão thật sự không hiểu được, vì sao công tử lại có thể tu luyện khí huyết tới trình độ này, cho dù là từ trong thư tịch đọc qua, lão cũng không hề nghe nói tới cái công pháp quỷ dị kia còn có thể khiến cho nhục thân tăng cao a?

Theo như hiểu biết của lão, cái công pháp của “người kia” truyền ra, những tu sĩ bắt đầu tu luyện có thể nhờ vào máu tươi của người khác để tăng tiến tu vi, dù là như vậy, nhục thân cũng không hề mạnh lên một chút nào.

Hay nói cách khác, cách mà công tử tu luyện so với những gì đã ghi chép bên trong thư tịch hoàn toàn ngược lại với nhau, điều này khiến lão rất là nghi hoặc.

Nhìn thấy công tử đang bắt đầu luyện hóa huyết cầu, Hổ lão cũng không có quấy rầy, lẳng lặng đứng ở một bên quan sát lấy.

Năng lượng ở bên trong huyết cầu dường như nhận được lời kêu gọi vậy, chậm rãi hóa thành từng sợi huyết tơ bắt đầu chen chúc chui vào bên trong thân thể của Nhất Minh, điều này khiến hắn nhịn không được rên khẽ một tiếng.

Bàn tay đang nắm lấy trường thương cũng lập tức buông ra, một tay đặt lên thái dương, hơi thở dồn dập, ánh mắt xích hồng tràn đầy dữ tợn ngay lập tức hiện rõ ra bên ngoài, phảng phất như một đầu hung thú chuẩn bị lao lên cắn người vậy, sát khí trào ra vô cùng mãnh liệt.

Hổ lão nhìn thấy cảnh này, tâm thần ngay lập tức kịch chấn!

Lão không nghĩ tới, công tử luyện hóa huyết dịch lại có bộ dáng này, điều này càng khiến nội tâm của lão nhấc lên sóng to gió lớn, không biết tiếp theo sẽ là tình huống như thế nào.

Bởi vì lão cảm nhận được cỗ sát khí kia hoàn toàn không phải một võ giả có thể bộc phát ra tới, nó mãnh liệt mà cường đại vô cùng, dù lão có là Chân Nguyên cảnh trung kỳ khi đứng trước cỗ sát khí này cũng cảm giác lạnh hết cả người.

Nhất Minh cảm nhận được từng luồng huyết tơ đang du tẩu bên trong thân thể của chính mình, một loại cảm giác đê mê mà sảng khoái lan tỏa toàn thân, nhưng đồng thời cũng có một loại thanh âm vang lên trong đầu của hắn.

“Làm rất tốt, cứ tiếp tục như thế, ngươi sẽ đạt được sức mạnh mà ngươi không bao giờ tưởng tượng ra được…”

Từng đạo thanh âm cứ liên tục vang lên trong tâm thần của Nhất Minh, giống như có ai đó mang một cái loa kề ngay vào lỗ tai và nói lớn, tần suất của thanh âm càng lúc càng nhanh, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, dường như muốn lấn át toàn bộ lý trí của hắn đồng dạng.

Hai mắt của Nhất Minh đỏ rực một mảnh, một tay ôm đầu, khí tức trên thân cũng bắt đầu tán loạn không ngừng, lúc thì tăng cao, lúc thì hạ xuống thấp, một màn này khiến Hổ lão không biết phải làm gì cho phải.

Nếu như là người khác mà nói, lão sẽ không nghĩ ngợi mà một chưởng chụp chết đối phương.

Dù sao thì dưới tình huống tu luyện loại công pháp kia, bản thân e rằng không cách nào giữ được lý trí, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một con khôi lỗi chỉ biết giết chóc, không bằng một bàn tay chụp chết cho xong việc.

Nhưng công tử thì hoàn toàn không giống, lão chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng một bàn tay chụp chết thiếu niên này, dù sao thì đây cũng là thiên kiêu của Quang Minh Điện, có động thủ thì cũng do vị đại nhân kia xử trí, chính mình không có khả năng can thiệp đi vào.

Dù cho bây giờ thiếu niên có biểu hiện rất là bất thường, lão cũng không có làm ra cử động gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn tình huống tiếp tục biến hóa.

Chỉ thấy các vết thương trên người của Nhất Minh đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được phi tốc khép lại, khí tức trên người đang chập chùng cao thấp, dường như đang đối chọi lại với một thứ gì đó vậy, trông rất là gian khổ.

Lão rất là chờ mong, muốn nhìn công tử sẽ làm sao để giải quyết vấn đề này.

Một tay của Nhất Minh ôm đầu, khóe miệng càng là có nước dãi chảy ra, tròng mắt đỏ rực một mảnh, cảm giác đê mê cùng với đau đớn đồng thời ập tới khiến hắn nhất thời không kịp làm ra phản ứng.

Khí tức trên thân có chút tán loạn, hắn cố gắng giữ bản thân không rơi xuống bên dưới, thanh âm khàn khàn gằng lên từng chữ.

“Ngươi… là ai?”

Thanh âm khàn khàn từ trong miệng của Nhất Minh phát ra, nhưng đáp lại hắn chính là từng giọng nói vẫn không hề thay đổi, một mực kêu hắn tiếp tục thôn phệ huyết dịch.

Phảng phất muốn mang chuyện này ghi tạc vào trong đầu của hắn vậy, điều này khiến Nhất Minh rất là phẫn nộ!

Hắn cảm giác bản thân đang ở trong một cái không gian riêng biệt, xung quanh càng có những thanh âm vang vọng từ khắp bốn phương tám hướng truyền tới, vừa mơ hồ nhưng cũng thập phần khó chịu.

Hắn nhịn không được lập tức cắn nát đầu lưỡi, tâm thần mới bắt đầu dễ chịu một chút, thanh âm vang vọng ở xung quanh cũng dần dần lắng lại, thẳng đến tiêu thất không còn.

Vài cái hô hấp trôi qua, Hổ lão nhìn thấy thiếu niên trước mắt không còn rên rỉ nữa, ánh mắt xích hồng tràn đầy sát ý kia cũng bắt đầu trở nên nhu hòa rất nhiều, nhưng đổi lại, khóe miệng của công tử đã tràn ra máu tươi.

Không cần nghĩ cũng biết, đây là công tử chủ động cắn đầu lưỡi để giữ vững tâm thần đi, lão đã từng nghe nói qua rất nhiều tu sĩ cũng nằm trong tình trạng này, nhưng phần lớn đều mất đi lý trí mà điên cuồng giết chóc.

Cho nên giờ khắc này, lão rất là thưởng thức, một tay sờ sờ cằm, khẽ gật đầu.

Có thể tại trong loại cám dỗ kia tìm lại bản thân, không phải ai cũng có thể làm được.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng lão cũng không có ý định can thiệp đi vào.

Dù sao thì công tử có lựa chọn của hắn, hắn đã tiếp nhận truyền thừa của "người kia" thì hẳn đã biết về loại tình huống này, còn về hậu quả như thế nào, vậy thì chỉ có thể xem ý trời vậy.

Hổ lão lẳng lặng đứng ở cách đó không xa quan sát lấy, cho dù nghe thấy câu hỏi kỳ lạ của Nhất Minh cũng không hề có một chút phản ứng nào, phảng phất như loại chuyện này đối với lão cũng không có quan trọng, cũng không có ảnh hưởng gì.

Sau khi cắn đầu lưỡi một lần, Nhất Minh cảm giác toàn thân vẫn chưa hề tỉnh táo, bản thân mặc dù đã không còn nghe được cái thanh âm kia, nhưng loại cảm giác đê mê khiến hai mắt của hắn dường như muốn sụp xuống, không cách nào mở lên nổi.

Từng sợi huyết tơ đang không ngừng du tẩu ở bên trong thân thể, khí huyết của bản thân đang không ngừng mang từng sợi huyết tơ dung hòa đi vào, nhờ có giọt tí tách hỗ trợ, quá trình này cũng không có mất bao lâu thời gian liền đã hoàn thành.

Toàn bộ khung cảnh trước mắt đều đã nhòe đi, ngay cả thanh âm ở bên ngoài cũng dường như lắng lại, hắn muốn nghe được thanh âm truyền vào, cũng rất là miễn cưỡng.

Hắn không ngần ngại mà tiếp tục cắn nát đầu lưỡi của bản thân, một lần, hai lần, ba lần, đau đớn kịch liệt xông thẳng lên não, toàn bộ tâm thần đều oanh động không ngừng, máu tươi chảy ra.

Đau đớn truyền tới khiến tâm thần vào lúc này cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại, loại cảm giác đê mê kia cũng đã biến mất không còn, chỉ còn lại cảm giác đau nhức ở đầu lưỡi và toàn thân mà thôi.

Từng cơn gió chứa đầy hàn lãnh chậm rãi thổi qua, khiến tóc của hắn phiêu dật giữa không trung, một thiếu niên với máu tươi trên miệng, hơi thở dồn dập liên tục hô hấp, toàn thân phảng phất trải qua điều gì đó vô cùng kinh khủng, ngón tay không tự chủ được run rẩy liên hồi.

Bàn tay giơ lên, lau đi máu tươi trên miệng, cảm nhận được các vết thương trên người đã toàn bộ khép lại, mặc dù miệng vết thương vẫn còn ở đó, nhưng đổi lại máu tươi đã ngừng chảy ra, chỉ cần không vận dụng đao hồn thì hẳn là không sao.

Cẩn thận cử động một chút, cánh tay hoạt động bình thường, cả người cũng có thể hoạt động bình thường, nhưng đau đớn vẫn chưa hề chấm dứt, càng là hoạt động mạnh, cảm giác đau đớn truyền tới càng mãnh liệt thêm mấy phần.

Dù là như vậy, khóe miệng của Nhất MInh nhịn không được giương lên một vệt nụ cười, hắn cảm thụ tự thân, lực lượng khí huyết lại hùng hậu thêm một chút.

Hắn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của bản thân đang từ từ khôi phục trở lại, điều này hẳn là có liên quan tới việc tăng cao khí huyết a.

Khí huyết trong cơ thể càng nhiều, năng lực khôi phục của bản thân cũng trở nên cường đại, đây là sự tình rất là hiển nhiên, chính vì vậy mà Yêu tộc mới không ngừng rèn luyện nhục thân.

Chỉ cần bản thân cường đại, liền sẽ không e ngại bất kỳ vết thương nào, càng là như vậy, năng lực chiến đấu của Yêu tộc càng thêm hung mãnh.

"Đây chính là thể phách cường đại mang tới chỗ tốt, chỉ cần không ngừng nâng cao thể phách, có một ngày, có lẽ cánh tay của ta cũng có thể khôi phục trở lại." Nhất Minh nhếch lên một vệt nụ cười, thầm nghĩ trong lòng.

Nếu không phải tên Linh tộc kia đã thiêu đốt tinh huyết, lực lượng trong huyết dịch đã tiêu hao tuyệt đại bộ phận, bản thân muốn luyện hóa toàn bộ huyết dịch của hắn e rằng cũng không có dễ dàng như vậy.

Mặc dù quá trình này có chút hung hiểm, nhưng tất cả vẫn đâu vào đó, bản thân vẫn có thể luyện hóa hoàn toàn, đây là chuyện tốt.

Tên Linh tộc này không có tu luyện khí huyết, nhưng huyết dịch của Chân Nguyên cảnh so với võ giả đương nhiên cũng cường đại hơn rất nhiều, đây chính là cảnh giới chênh lệch mang tới chỗ tốt.

Một lần luyện hóa huyết dịch này, để thương thế của Nhất Minh cùng với lực lượng khí huyết tăng thêm không ít.

Nghĩ tới đây, hắn càng đối với việc hấp thu khí huyết của Linh tộc, càng thêm hứng thú.

Ánh mắt không tự chủ lộ ra một vệt hung tàng, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được cái gì, bản thân lắc lắc đầu một chút, bình phục tâm thần trở lại.

Cho dù có thôn phệ khí huyết, cũng phải do hắn chủ động thôn phệ mới được, những ý nghĩ trong vô thức thế này, hắn tuyệt đối không để cho nó xảy ra.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Nhất MInh càng phát ra lạnh lẽo, đối với lai lịch của Huyết Thần Kinh cùng với thanh âm kia, hắn càng muốn biết về nó.

Nhìn biểu hiện của Hổ lão, hẳn là biết về lai lịch của Huyết Thần Kinh, chờ bản thân có thời gian rảnh, nhất định phải hỏi Hổ Lão về chuyện này mới được.

Nhìn thấy công tử đã hoàn toàn không có việc gì, tảng đá nặng trong lòng Hổ lão liền buông bỏ xuống dưới.

Lão thở phào một hơi, bản thân chậm rãi phi hành đến gần, mở miệng hỏi: “Công tử, cảm giác thế nào?”

Theo lão nhìn thấy, thương thế trên người của Nhất Minh đã miễn cưỡng lành lại, máu tươi cũng không còn chảy ra, khí tức trên người càng là khôi phục không ít, hiển nhiên là huyết dịch của tên Linh tộc đối với công tử có tác dụng không nhỏ.

Nhưng điều lão chú ý là, không biết sau khi luyện hóa huyết dịch xong, công tử có bị làm sao hay không, dù sao thì đã có không ít tu sĩ đánh mất bản thân khi luyện hóa huyết dịch của người khác, lão cần phải xác định cho rõ chuyện này.

Nghe được lời hỏi thăm của Hổ lão, Nhất Minh mỉm cười gật đầu nói: “Đa tạ Hổ lão hộ pháp, ta không có việc gì, không cần lo lắng.”

Hắn đương nhiên là biết Hổ lão đang hỏi về cái gì, hẳn là đang lo lắng cho chính mình khi luyện hóa huyết dịch của tên Linh tộc vừa rồi, dù sao thì loại chuyện này cũng vượt quá tưởng tượng, không ai lại đi lấy huyết dịch của người khác để khôi phục thương thế cả.

Cho dù là hắn, nếu không phải hắn tu luyện Huyết Thần Kinh, đánh chết hắn cũng không tin Nhân tộc có thể làm được loại chuyện như vậy.

Nếu đổi lại là Yêu tộc thì hắn còn tin tưởng, dù sao thì Yêu tộc chủ tu nhục thân, lấy huyết nhục của sinh linh làm vật bồi bổ cho chính mình, cho nên cắn nuốt huyết nhục của sinh linh khác là bình thường vô cùng.

Nghe được câu trả lời của Nhất Minh, nhìn đôi mắt kia đối với bản thân vẫn không có biến hóa, Hổ lão mới hài lòng gật đầu.

Lời nói có thể nói dối, nhưng đôi mắt thì không cách nào nói dối cho được, công tử vẫn nhìn chính mình với đôi mắt ôn hòa, như vậy là đủ.

“Chỉ cần công tử không có việc gì liền tốt, ta biết công tử còn có nhiều chuyện muốn hỏi, đợi sau khi trở về quan ải, ta sẽ chậm rãi giải thích cho công tử.”

Ánh mắt của Hổ lão cũng thu hồi ý cười, bản thân bắt đầu nghiêm túc trở lại, khí tức trên người càng là bộc phát đi ra, thanh âm có chút lạnh lùng hướng về một phương hướng nói ra.

“Còn bây giờ, ta phải đi chiếu cố tên kia một chút, phía sau hắn còn có không ít Linh tộc đi theo, công tử hãy mau chóng rời khỏi nơi này, ta sẽ cố hết sức ngăn chặn bọn hắn.”

Nói xong, bàn tay của lão chậm rãi xòe ra, hướng về phía trận bàn đang tỏa ra quang mang ở giữa không trung trảo một cái, chủ động thu hồi trận bàn, bản thân liền hướng về một phương hướng bay đi.

Lão cũng không muốn trận chiến giữa chính mình và tên Linh tộc đang chạy đến kia diễn ra ở nơi này.

Để cho vẹn cả đôi đường, chính lão cần phải chặn hắn ở ngoài trăm dặm, miễn cho dư ba tác động đến gần, ảnh hưởng tới công tử cùng với người nam tử đang tấn thăng kia.

Công tử còn đang có thương thế trong người, trong thời gian ngắn hẳn là không có chạy được bao xa, còn nam tử kia vẫn đang trong giai đoạn tấn thăng, hẳn là còn cần thêm một chút thời gian, việc của chính mình cần làm chính là tranh thủ thời gian cho hai người bọn họ.

Rất nhanh, thân hình của Hổ lão liền hóa thành một đạo lưu quang phóng đi, trong miệng càng là quát to một tiếng.

"Đám Linh tộc đáng chết, ngày hôm nay Hổ lão ta sẽ lấy cái mạng chó của các ngươi, Nhân tộc ta tấn thăng, không phải tên gà đất chó sành nào cũng có thể can thiệp đi vào, chỉ bằng đám người các ngươi cũng muốn ngăn chặn việc này, ha ha, đúng thật là mơ tưởng!"

Nhìn thấy Hổ lão vừa nói xong liền đã chạy đi một mạch, Nhất Minh cũng không biết nói gì cho phải, hắn đứng tại nơi đó, ánh mắt nhìn theo phương hướng của Hổ lão đi xa.

Màn sáng của đại trận đã biến mất, từng cơn gió phảng phất như cuồng phong bạo vũ liên miên thổi tới, một thiếu niên lẳng lặng đứng giữa không trung cảm nhận bốn phía, ba động càng lúc càng phát ra kịch liệt, thanh âm của cường giả giao phong ở phương xa truyền tới nơi này, ngay cả dư ba cũng khuếch tán qua tới.

...

Đêm nay ta bệnh rồi, cả người đều không tốt, chỉ có một chương a.