Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 373: Ngươi làm sao làm được?




Chương 373: Ngươi làm sao làm được?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Linh tộc một phương ào ào tiến về nơi đây, Chân Nguyên cảnh cường giả của Nhân tộc cũng không phải ăn chay đứng nhìn, bản thân liền xuất ra thủ đoạn, lập tức ngăn chặn.

Chỉ cần có thể kéo dài thời gian một lúc, một khi người kia hoàn thành việc tấn thăng, Nhân tộc liền sẽ có thêm một vị Chân Nguyên cảnh, dù chỉ là một vị, nhưng trong đại chiến như thế này, chỉ cần có thể tăng lên chiến lực, đó cũng là một chuyện đáng để ăn mừng a.

Mà ngay vào lúc này, Nhất Minh cũng cảm nhận được từ phương xa, có rất nhiều ánh mắt mang theo sát cơ tập trung về phía này, điều này khiến da đầu của hắn dường như muốn nổ tung.

Bởi vì trong cảm nhận của hắn, từng cỗ khí tức này so với bản thân phải cường đại rất nhiều, nếu như toàn bộ đều chạy tới nơi này mà nói, chính mình e rằng phải coi như xong.

Thân hình nhanh chóng bước ra bên ngoài hang động, một đôi con ngươi mang theo kiêng kỵ nhìn về phương xa, nơi kia có rất nhiều khí tức cường đại đối oanh cùng một chỗ.

Mà trong cảm nhận của hắn, hai phe nổ ra chiến đấu, từng ánh mắt ẩn chứa sát cơ cũng đang dần dần tan biến, điều này hẳn là có cường giả của Nhân tộc đứng ra ngăn cản, xem ra là những người kia cũng cảm nhận được động tĩnh của nơi này.

Bỗng dưng, Nhất Minh hướng ánh mắt về một phương hướng nhìn lại, nơi kia hắn không cảm nhận được một chút chân nguyên ba động nào, nhưng sát cơ bao phủ tới gần, khiến cả người của hắn đều tê rần cả lên.

Giờ khắc này, một đôi con ngươi tiềm ẩn sát cơ nhìn về bên này, tại trong tầm mắt của hắn, hắn nhìn thấy một tên thiếu niên võ giả của Nhân tộc đang lấy ánh mắt cực kỳ hung tàn nhìn về phía hắn, điều này khiến hắn có chút bất ngờ, chính mình ẩn tàng sâu như vậy, một tên võ giả làm sao có khả năng nhận ra cho được?

Cơn mưa càng lúc càng lớn, sát cơ tràn ngập xung quanh, một tiếng lôi đình nổ oanh trên không, giống như tín hiệu bắt đầu một trận huyết chiến, từng tiếng oanh động cực kỳ mãnh liệt từng phương xa truyền ra.

Mà tại nơi này, từng giọt mưa rơi trên người Nhất Minh, sát cơ âm tàn mà lạnh lẽo, khiến toàn thân của hắn rất là khó chịu, nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ lao lên cùng đối phương liều một cái ngươi c·hết ta sống, bây giờ khác biệt, để tâm thần của hắn tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn vẫn đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chăm chăm một phương hướng, không hề rời bỏ.

Sắc trời bên trên, mờ tối mà hung tàn, thời gian phảng phất như không còn trôi đi, một màu đen kịt cùng sát cơ không ngừng ẩn hiện ở xung quanh, gió lạnh nghẹn ngào thổi qua, khiến cho toàn thân của Nhất Minh cảm nhận được hung ý càng lúc càng lớn.



Cho dù tên Linh tộc đang nấp trong bóng tối có che giấu thân hình tốt như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào che giấu được sát ý trên người của hắn.

Mà Nhất Minh, đối với sát ý, rất là mẫn cảm.

Trong khoảnh khắc này, toàn thân của hắn như có ngàn vạn con kiến không ngừng cắn xé trên da thịt, khiến khuôn mặt của hắn không cách nào bình thản cho được, bắt đầu vặn vẹo.

Một đôi con ngươi vô cùng băng lãnh nhìn sâu vào cánh rừng phía xa, mặt dù nơi đó là một màu đen kịt không hề nhìn ra cái gì, nhưng sát ý tại nơi đó, đã không cách nào che giấu.

Bàn tay nắm chặt trường thương đen nhánh, dưới màn đêm đầy âm lãnh này, trường thương phảng phất như lưỡi hái tử thần chìm trong bóng đêm, ẩn nấp thân hình, tùy thời đoạt mệnh.

Tối nay, mưa rất lớn.

Xung quanh truyền ra ba động rất là mãnh liệt, trong cảm nhận của Nhất Minh, phương xa còn có một đạo sát cơ đang phóng nhanh về phía mình, nhưng sát cơ tại nơi xa đó, không cách nào có thể so sánh với đạo sát cơ ở trước mặt cho được.

Nhất Minh tinh tường, chỉ cần hắn rời đi ánh mắt, tên Linh tộc ở trong bóng đêm kia sẽ ngay lập tức ra tay xuất thủ.

Bốn mắt trong bóng đêm v·a c·hạm vào nhau, mặc dù chỉ có tên Linh tộc kia nhìn thấy thiếu niên trước mắt, nhưng bốn mắt vô hình đối diện, phảng phất hóa thành từng thanh lưỡi đao, muốn đem nước mưa tại xung quanh cắt chém thành từng mảnh nhỏ.

Không bao lâu, lôi đình cũng không cam chịu yếu thế, từ phía trên nổ tung, lóe lên một ánh hào quang sáng rực tóe lên một chút.

Cơn mưa càng thêm dày đặc, đêm nay, hẳn là một đêm sẽ c·hết rất nhiều người.

Trong đêm đen, tên Linh tộc nhìn thấy thiếu niên Nhân tộc vẫn chăm chăm nhìn về phía mình, ánh mắt của hắn co rụt lại, xem ra là vị trí của bản thân đã bại lộ rồi a, nếu đã như vậy, cũng không cần che giấu làm gì.



Hắn ngẩng đầu nhìn xem cơn mưa rơi xuống, cảm thụ được thiên địa truyền tới cảm giác băng lãnh, ánh mắt lóe lên từng tia lãnh mang, rụt rụt hai vai một chút, thân hình bắt đầu chậm rãi bước về phía trước.

Giữa không trung, bước chân của hắn chậm rãi mà thong dong, một tên võ giả hoàn toàn không khiến hắn e ngại một chút nào, điều hắn e ngại, chính là có một tên Chân Nguyên cảnh của Nhân tộc đang từ xa tới gần, hơn nữa tốc độ lại còn không kém.

Hắn vốn sẽ ẩn nấp chờ đợi cơ hội, nhưng hiện tại đã bại lộ vị trí, cũng không cần làm những chuyện vô bổ này.

Thần sắc đạm mạc nhìn về phía thiếu niên, bước chân nhàn nhã mà thong thả, một thân khí tức cũng không có bạo phát đi ra, hắn so với những tên Linh tộc khác không giống.

Hắn là sát thủ, mà sát thủ, nên có phong phạm của sát thủ.

Không ra tay thì thôi, một khi ra tay, chính là tuyệt sát!

Phong mang chỉ nở rộ khi chính thức bộc lộ, chính vì điều này mà hắn luôn ẩn tàng tự thân, dưới tình huống này, tên thiếu niên phảng phất giống như một con nai con, đang đưa ánh mắt ngây dại mà nhìn về phía kẻ săn mồi c·hết chóc.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn lộ ra một vệt mỉm cười, cảm giác giả heo ăn thịt hổ, thật là thích!

Nhưng dù là vậy, hắn cũng có nghi hoặc trong lòng, tên thiếu niên này vì sao lại nhận ra vị trí của chính mình đâu?

Đổi lại là võ giả khác, nếu như hắn không chủ động hiển lộ ra thân hình, ngay cả Chân Nguyên cảnh cũng chưa chắc có thể phát giác ra được, thế mà thiếu niên này chỉ trong nháy mắt liền phát hiện ra bản thân, tên Nhân tộc này, có chút ý tứ.

Hắn nhịn không được mà hỏi lên nghi hoặc trong lòng: “Ngươi làm sao mà phát hiện ra ta?”

Bản thân là sát thủ, khả năng ẩn nấp cùng ra tay tuyệt sát chính là bản năng, nhưng một khi khả năng này bị địch nhân nhìn thấu, đó không còn gọi là một sát thủ chân chính được nữa, đối với điều này, hắn rất là nghi hoặc.



Nhất Minh nhìn thấy một tên Linh tộc chậm rãi bước giữa không trung, bộ dáng nhàn nhã lại thoải mái, trên người càng không hề có một chút chân nguyên ba động nào.

Nếu như không phải hắn có thể cảm nhận được nồng độ sát ý khác biệt, hắn còn tưởng đây chẳng qua chỉ là một tên võ giả của Linh tộc đâu chứ.

Bây giờ nghe tên này hỏi như vậy, Nhất Minh cũng không có lơ là cảnh giác, tâm thần của hắn càng là khóa chặt thân ảnh của tên Linh tộc này, hai khối huyết cầu lơ lửng quanh thân cũng dần dần rơi vào cánh rừng bên dưới, biến mất không thấy.

Làm xong vẹn toàn chuẩn bị về sau, Nhất Minh chậm rãi liếc hắn một chút mới nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không tự ti mà hỏi lại: “Có thể nhận ra ngươi, khó lắm sao?”

Nghe được lời này, tên Linh tộc có chút sững sờ, hiển nhiên là hắn không nghĩ tên thiếu niên này lại hỏi ngược lại hắn như thế.

“Có thể nhận ra ta, khó lắm sao?” hắn trầm ngâm suy nghĩ trong lòng, âm thầm gật đầu.

“Cũng đúng, có thể nhận ra ta, không khó.” tên Linh tộc mỉm cười đáp lại, “Nhưng là…”

Thanh âm còn chưa nói xong, thân ảnh của tên Linh tộc liền biến mất tại chỗ, một thanh thiết thiêm đen kịt tại trong bóng đêm gào thét bay tới, bên trên còn ẩn chứa từng điểm lục quang lập lòe, tốc độ kinh thiên.

Cảm nhận được sát cơ tới gần, Nhất Minh không nói hai lời, toàn lực bộc phát.

Đối với tên Linh tộc xuất hiện, hắn đã làm sẵn vẹn toàn chuẩn bị, cho nên khi nhận thấy sát cơ mãnh liệt bao phủ, hắn đã ngay lập tức làm ra ứng đối.

Chỉ thấy toàn thân ánh lên một trận hồng quang, khí huyết bộc phát đến cực hạn, huyết sắc chiến y bao bọc toàn thân, trường thương trong tay vũ động, một cỗ lực lượng sắc bén bao phủ ở bên trên, nhanh chóng liền hướng về phía thiết thiêm đánh tới.

“Keng” một tiếng vang lên, thanh âm v·a c·hạm giữa trường thương và thiết thiêm đối mặt cùng một chỗ, trong nháy mắt, thiết thiêm liền bị một thương đánh bay ra xa, ánh lửa lóe lên một chút, sau đó rất nhanh liền dập tắt không thấy.

Nhưng cũng vào lúc này, thanh âm nhàn nhạt của tên Linh tộc vang vọng bên tai của hắn, mùi hôi từ trong miệng phà vào mặt khiến thần sắc của Nhất Minh bỗng dưng tê dại.

“Nhưng là… một tên võ giả thì không có khả năng phát hiện ra ta nhanh như vậy, ngươi là làm thế nào làm được?”

Thanh âm hàn lãnh vang lên một sát na, thân hình của tên Linh tộc liền đã xuất hiện bên cạnh của Nhất Minh, đôi con ngươi màu xanh lục ẩn chứa nỗi tuyệt vọng sâu thẳm ở bên trong, nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất muốn đem toàn bộ linh hồn của Nhất Minh đều cắn nuốt đi vào.