Chương 367: Ta thay đổi?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Màn đêm tiếp tục kéo dài, cơn mưa vẫn chưa từng dừng lại, Nhất Minh đứng ở nơi đó, cẩn thận cảm thụ tự thân biến hóa.
Hắn cảm giác được, lần này chính mình hấp thu huyết dịch của tên này liền không hề có thanh âm kia phát ra, nhưng loại cảm giác vui sướng kia lại lần nữa để hắn suýt nữa trầm luân vào bên trong, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nhất Minh cẩn thận cảm thụ tự thân biến hóa một chút, khí huyết lực lượng lại thêm ra vài đầu huyết tơ, mặc dù không nhiều, nhưng tổng thể liền đã có tăng trưởng.
Chưa nói tới, tu vi của tên Linh tộc này cũng không mạnh, nếu như bản thân hấp thu khí huyết của những tên Linh tộc có tu vi cao, chẳng lẽ nói, khí huyết của bản thân liền sẽ tăng lên một mảng lớn.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh bắt đầu hô hấp dồn dập lên, ánh mắt không tự chủ hiện ra hàn quang, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện thôn phệ huyết dịch của những tên Linh tộc khác.
Dường như ý thức được cái gì, Nhất Minh lắc lắc đầu, cưỡng ép đè nén khát vọng ở trong lòng xuống, ánh mắt cũng bắt đầu trở lại bình thường, hô hấp cũng dần dần bình ổn trở lại.
Hắn hít sâu một hơi, thân thể nằm xuống mặt đất bên dưới, mặc cho nước mưa rơi vào trên người của mình, hắn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về thương khung bên trên, một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ hiện lên trong đầu của hắn.
“Ta… thay đổi!”
Vừa rồi, trong bất tri bất giác, loại cảm giác thèm khát tăng cao sức mạnh lại hiện lên trong lòng của hắn, đây không khác gì là một loại tâm ma cả, nó trong bất tri bất giác thay đổi một người mà khiến họ không hề hay biết.
Đến khi nhận ra, bản thân liền đã không còn là chính mình.
Toàn bộ tâm thần của Nhất Minh giờ khắc này đã hoàn toàn trống rỗng, hắn không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, đây không phải là lần đầu tiên mà hắn gặp phải loại chuyện này, đứng trước hai sự lựa chọn, hắn quả thật là có chút do dự.
Hắn vừa muốn mạnh lên, nhưng cũng vừa không muốn đánh mất đi bản thân, không muốn bản thân mình trở thành một khôi lỗi chỉ biết g·iết chóc phệ người như vậy.
Nhưng nếu không làm như vậy, hắn không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian mới có thể gặp lại phụ mẫu, một ngàn năm, một vạn năm? Hắn không biết.
Hắn chỉ biết một điều, hắn cần phải nâng cao tu vi, chính mình phải trở thành cường giả, nếu như cứ tu luyện từng bước như bình thường mà nói, bản thân càng sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Nhất Minh dần dần trở nên kiên định, hắn lập tức bật người ngồi dậy, hướng về một bên t·hi t·hể còn lại của tên Linh tộc đi đến.
Bước chân tại trong khu rừng chậm rãi vang lên, từng thanh âm tựa như u hồn du đãng không ngừng vang lên bên tai, phảng phất như muốn dọa sợ để bước chân của hắn dừng lại, dù là như vậy, cũng không hề cải biến được quyết định của hắn.
“Ta biết, trong quá trình trở thành một vị cường giả, bản thân ta sẽ không ngừng thay đổi, điều thất bại trong quá trình này, chính là ta chủ động đánh mất bản thân, chính vì vậy…” Nhất Minh thì thào trong miệng, bước chân cũng không hề dừng lại, chậm rãi bước về t·hi t·hể cách đó không xa.
Cho dù xảy ra bất cứ tình huống nào, hắn muốn mạnh lên, nhưng đồng thời cũng sẽ giữ vững tâm thần, bất kỳ điều gì cũng đừng hòng khiến hắn vứt bỏ bản thân.
Đêm đen gió nổi lên bốn phía, từng cơn gió lạnh cứ quanh quẩn đâu đây, mang theo mùi huyết tinh dày đặc bắt đầu thổi tới, ngửi được mùi máu tanh truyền ra, bước chân của Nhất Minh bắt đầu dừng lại, bản thân liền đứng yên tại chỗ, nhìn xuống bên dưới.
Một bộ t·hi t·hể đã trắng bệch không còn chút máu, lồng ngực còn có một cái lỗ thủng xuyên thấu ra sau lưng, nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt của Nhất Minh cũng không hề có một chút biến hóa nào, bản thân đã làm ra quyết định.
Bàn tay chậm rãi xòe ra, Huyết Thần Kinh lần nữa được hắn thôi động, máu tươi từ bên dưới lòng đất dường như nhận được kêu gọi, bắt đầu tụ hợp thành một khối huyết cầu lơ lửng trong tay của hắn.
Nhìn thấy một khối huyết cầu quen thuộc, Nhất Minh cũng không có một chút nghĩ ngợi nào, khí huyết lực lượng nhanh chóng bao phủ khối huyết cầu vào bên trong, lập tức luyện hóa.
Quá trình này so với vừa rồi cũng không khác là bao nhiêu, nhưng lần này dường như hắn có một chút cảm giác khác biệt, không biết có phải là ảo giác hay không, loại cảm giác đê mê kia dường như đã yếu đi rất nhiều, hắn không cần cắn đầu lưỡi vẫn có thể dễ dàng khống chế tâm thần.
Cảm giác được một chút biến hóa, hắn ẩn ẩn có chút suy đoán, có lẽ là do huyết dịch đã tiêu tán không ít, cho nên loại cảm giác kia không có mãnh liệt như vậy, hoặc có lẽ là tu vi của tên này quá thấp, cho nên không cách nào ảnh hưởng đến hắn mảy may.
Dù là trường hợp nào đi nữa, biến hóa lần này khiến cho Nhất Minh đối với việc hấp thu khí huyết của người khác đã có một chút hiểu biết.
Hắn cẩn thận cảm thụ tự thân một chút, lại có thêm hai sợi huyết tơ nữa dung nhập vào bên trong khí huyết của hắn, khiến lực lượng của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Cẩn thận tính toán, trên người của hắn dường như đã có được 902 sợi huyết tơ, nhưng bây giờ chỉ có được một nửa là đang phát ra hào quang óng ánh, một nửa còn lại thì ảm đạm vô quang, điều này hẳn là do bản thân còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Thu hồi lực lượng khí huyết, Nhất Minh mới thở phào ra một hơi.
“Xem ra là chỉ cần chính mình khống chế tốt cảm xúc, vấn đề liền sẽ không là vấn đề, điều cần làm bây giờ chính là mau chóng trở về quan ải tìm nơi bế quan, xung kích thập tứ mạch a.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.
Hắn còn nhận ra thêm một điều đặc biệt nữa, chính là khi thân thể trở nên mạnh hơn, thành mạch của bản thân cũng trở nên kiên cố cùng mở rộng hơn một chút, điều này dẫn tới việc hắn xung kích kinh mạch cũng trở nên dễ dàng hơn không ít.
Dưới cảm thụ của bản thân, Nhất Minh cảm giác được chính mình bây giờ hẳn là có thể xung kích thập tứ mạch, bắt đầu tu luyện Luyện Thể Quyết tầng thứ chín.
Nghĩ tới đây, nội tâm của Nhất Minh có chút rung động, hắn không nói hai lời, bản thân liền phóng thẳng lên không trung, cẩn thận quan sát một chút, xác định phương hướng, sau đó liền hóa thành một đạo hồng quang bay đi.
Phương hướng mà hắn bay đi, chính là hướng ra phía ngoài Độc Lâm, trở về quan ải.
Tại dưới màn đêm u tối như thế này, chỉ có một phiến khu vực ở xa xa là có ánh sáng lờ mờ, hắn không hề có một chút nghĩ ngợi nào mà tiến về nơi đó, thân hình xuyên qua tầng tầng rừng rậm, không hề có một chút dừng lại nào.
Độc Lâm bên trong, màn sương đậm đến không cách nào nhìn rõ được mọi vật ở xa, thân hình vừa xuyên qua rừng rậm, một đôi mắt liên tục linh động dò xét bốn phía, đề phòng có độc vật tập kích bất ngờ.
Khắp nơi đều là tiếng chém g·iết kêu la, giống như có ai đó đại biểu t·ử v·ong, trong tay cầm Sinh Tử Bộ cùng Phán Quan Bút, đem một phiến khu vực đều phác họa đi ra.
Hắc ám tràn ngập trong lòng mỗi sinh linh nơi này, nhẹ nhàng mà trở thành một bức họa t·ử v·ong, mỗi một bút rơi xuống, đều có tiếng kêu thảm vang lên, thời điểm nét bút dừng lại, chính là sinh mệnh được c·hôn v·ùi.
Một mảnh đen kịt.
Dưới đôi mắt bình thản mà xuyên qua, chỉ có từng thân thể không đầu của Linh tộc không ngừng phun ra máu tươi, màu đỏ tươi của huyết dịch, trở thành màu sắc duy nhất có thể nhìn thấy tại trong bức tranh này, nhưng rất nhanh nó cũng bị hắc ám toàn bộ bao phủ, hóa thành đen nhánh.
Cho đến khi, một thân ảnh xuất hiện tại giữa tầm mắt của đám người Nhân tộc, một thân ảnh thiếu niên với quần áo sơ xác, trên thân còn có không ít v·ết t·hương chồng chất ở trên, một đôi con ngươi bình thản mà quét mắt nhìn qua bọn hắn, phảng phất dung nhập vào bên trong bức tranh.
Sống sót sau t·ai n·ạn khiến tất cả đều đồng loạt đưa mắt nhìn lại, hơi thở gấp rút không ngừng hấp thu sinh cơ, nhưng vẫn không cách nào khiến nội tâm bình tĩnh cho được.
Tiếng sấm rền vang trên không, lôi điện oanh minh nổ tung, từng giọt mưa mang theo huyết dịch trên người chảy xuống bên dưới, âm tàn mà lạnh lẽo.
Cái lạnh này, tựa hồ để những giọt huyết dịch kia trong nháy mắt đều ngưng kết trở lại, hóa thành một khối huyết cầu, dưới lôi điện oanh minh truyền ra một chút ánh sáng mờ tối, huyết cầu đen nhánh mà óng ánh chậm rãi bay tới bên cạnh thiếu niên.
Mái tóc màu đen cùng với quần áo rách rưới, thân ảnh thon dài mang theo thẳng tắp, một đôi mắt không hề chứa bất kỳ tình cảm nào, phối hợp với góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt, trong tay còn đang nắm chặt trường thương đen nhánh, phảng phất như sứ giả t·ử v·ong xuất hiện ở đó, tước đoạt toàn bộ sinh cơ.
Nhưng đồng thời, sứ giả này cũng vừa mang đến hy vọng cho đám người bọn hắn, đối với Linh tộc, đó là sứ giả t·ử v·ong, nhưng đối với đám người này mà nói, người này không khác gì là thần minh mang đến hy vọng cho bọn hắn.
Người này, chính là Nhất Minh.
Thần sắc của hắn bình tĩnh nhìn qua đám người, nhìn thấy tổ đội này không có vấn đề về sau, bản thân liền mang theo khối huyết cầu hướng về phương xa bay đi.
Trong quá trình hắn rời khỏi Độc Lâm, đoạn đường này hắn gặp được không ít tổ đội gặp phải tập kích của Linh tộc, loại chuyện tốt thế này, hắn đương nhiên là không có bỏ qua.
Bản thân từ trong bóng tối xuất thủ chớp nhoáng, trong vài cái hô hấp liền tước đoạt vài đầu sinh mệnh, đối với địch nhân, hắn không hề có một chút nhân từ nào, xuất thủ lưu loát đến cực điểm.
Những tên Linh tộc này đều là Chân Nguyên cảnh bên dưới, đối với hắn hoàn toàn không hề có một chút uy h·iếp nào, đoạn đường này hắn luyện hóa không ít huyết dịch của Linh tộc, khí huyết của bản thân cũng đã được khôi phục khá nhiều, xuất thủ tập kích những tên Linh tộc này quả thật là dễ như ăn cháo.
Một đám Nhân tộc nhìn thấy bóng hình thiếu niên đi xa, rất nhiều người đều nhao nhao lấy lại tinh thần, dưới màn đêm này, bọn hắn còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia thì thiếu niên đã biến mất không thấy, điều này để không ít người cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng cũng có khá nhiều người cảm giác thân ảnh kia quen thuộc, trong nhất thời cũng không cách nào nhớ ra cho nỗi, bởi vì giờ khắc này, bọn hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.