Chương 362: Nghe thật hay!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đêm đen, gió cũng không nhỏ, rơi vào màn sáng tại nơi mà ba người Nhất Minh đang ở bên trong, vô pháp xuyên thấu.
Nếu nó có thể xuyên thấu màn sáng, thổi vào bên trong trận pháp, e rằng thanh niên đã không còn sống sót.
Tại màn sáng bên trong, từng luồng linh khí không ngừng dung nhập vào thể nội của Nhất Minh, hai mắt của hắn nhắm nghiền, tập trung loại bỏ độc khí.
Tại dưới tình huống như thế này, một độc vật bỗng dưng lao tới quả thật là không tốt chút nào.
Bạch y nữ tử nghe được một tiếng gào thét từ phương xa vọng tới, mặc dù là mưa to như trút nước, nhưng thanh âm ghê rợn này vẫn được nàng nghe rõ rõ ràng ràng.
Hơn nữa, từ mặt đất truyền tới từng cảm giác rung động càng lúc càng gần, điều này khiến sắc mặt của nàng càng phát ra đại biến!
Nhìn thiếu niên đang tập trung chữa trị, bên cạnh còn là một thanh niên đang b·ất t·ỉnh nhân sự, nếu nói ai có thể xuất thủ ngăn cản độc vật vào lúc này, ngoài nàng ra thì không còn ai khác.
Nhưng mà, nàng đối với thực lực của chính mình vẫn là hiểu rõ.
Những độc vật nơi đây, đều có thể so với võ giả ngưng luyện mười giọt nguyên dịch dáng vẻ, mặc dù không bằng chân nguyên cảnh, nhưng với thực lực như vậy cũng đủ để mang nàng đè lên đánh.
Nhất thời, nội tâm của nàng có chút giãy dụa, nàng không tự tin chính mình có thể một mình ngăn cản được độc vật ngoài kia, nhưng nhìn tình hình của hai người, ánh mắt của nàng đang từ bối rối bỗng dưng có một tia quyết đoán ở bên trong.
Nàng cắn răng một cái, thân hình nhanh chóng lao ra bên ngoài màn sáng.
Cảm nhận được khí tức t·ử v·ong đập vào trong người, thân hình của nàng khẽ run lên một cái, quả nhiên là bầu không khí bên ngoài so với bên trong màn sáng tựa như ngày và đêm khác biệt vậy.
Từng giọt mưa rơi vào trên người, nàng nhanh chóng thúc dục linh lực trong cơ thể bao phủ toàn thân, chậm rãi luyện hóa Lục Đan, ngăn cách độc khí.
Một bên thì ôn hòa dễ chịu, một bên thì âm lãnh tàn bạo, khiến nội tâm của nàng ẩn ẩn có chút lo sợ.
Nhưng nghĩ đến hai người kia hiện tại không có khả năng chiến đấu, nếu chính mình không đứng ra ngăn cản độc vật này mà nói, hai người kia hẳn là sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao thì nàng có thể nhìn ra được, muốn giải trừ độc khí trên người của thanh niên kia cũng không phải là chuyện dễ, tuyệt đối không thể để cho độc vật kia tới gần cho được.
Nghĩ như vậy, thân hình của nàng nhanh chóng hướng về phía mà độc vật đang chạy đến, không biết có phải là do trận pháp ở nơi này có ánh sáng quá chói mắt hay không, hay chỉ là một sự trùng hợp, độc vật thế mà lại tìm tới nơi này, điều này khiến nàng có chút bất đắc dĩ.
Mà tại trong lúc nàng làm ra quyết định một sát na này, khóe miệng của Nhất Minh có chút mỉm cười, đôi mắt từ từ mở ra, hướng về phía sau lưng nàng nhìn lại.
Nhìn thấy một nữ tử với thân hình đều run lên bần bật, bước chân chạy ra còn có chút run rẩy, trên tay còn nắm chặt mấy tấm linh phù, điều này khiến hắn có chút vui vẻ.
Tại trong tình huống nguy hiểm thế này, một khi nổ ra chiến đấu, Linh tộc bên kia ắt sẽ nhận ra động tĩnh, biết được như vậy mà nữ tử này vẫn lựa chọn ngăn chặn độc vật, không có rời đi, cho thấy cô nàng này quả thật là một người tốt.
Mà người tốt, thì không đáng phải bỏ mạng tại nơi đây.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền thu hồi lực lượng trong cơ thể, cẩn thận quan sát một chút.
Những vết độc khí màu xanh lục trên cơ thể của thanh niên đã biến mất không còn, hô hấp cũng đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn yếu ớt, nhưng hẳn là không có c·hết được.
Hắn từ trong túi trữ vật xuất ra một viên Lục Đan, cho vào trong miệng của thanh niên, đây là một viên Lục Đan cuối cùng mà hắn có, một viên trước đó hắn đã đưa cho Lâm Hữu Tài, bây giờ chỉ còn lại một viên mà thôi.
Mà như vậy, cũng đã đủ rồi.
Nhất Minh từ từ đứng dậy, linh lực bắt đầu bao phủ thân hình của thanh niên vào bên trong, vác hắn trên lưng.
Nương theo động tĩnh từ nơi xa xa phát ra nhìn lại, ánh mắt của hắn khẽ híp thành một đường, bàn tay nắm chặt trường thương, thân thể nhanh chóng phóng thẳng ra ngoài màn sáng, biến mất vào trong bóng đêm.
Màn đêm mang theo từng cơn gió lạnh xuyên thấu thân thể, sương mờ ẩn chứa đại lượng độc khí ở bên trong, nhanh chóng xâm nhập vào trong thân thể của thanh niên.
Nhất Minh phân ra một bộ phận tâm thần nhằm giúp thân thể của thanh niên có linh lực bao phủ, Lục Đan tại bên trong thân thể dần dần phát huy tác dụng, nhìn thấy thanh niên không có vấn đề gì, thân hình của Nhất Minh tiếp tục xuyên qua từng tầng rừng cây, hướng về phía động tĩnh chạy đến.
Không qua bao lâu, hắn dừng lại trên một nhánh đại thụ, ánh mắt của hắn khẽ híp, bên trong ẩn chứa một cỗ lăng liệt tựa như mũi nhọn, nhìn về phương xa.
“Đến thật nhanh!” Nhất Minh ngẩng đầu, nhìn về không trung tại phương xa, nơi đó có không ít khí tức hướng về phía bên này bay tới, tốc độ cực nhanh.
“Lại là một đêm sát Linh!” Nhất Minh nhẹ giọng nỉ non một tiếng, ánh mắt thu hồi, nhìn về bạch y nữ tử đang cùng một cái độc vật giao chiến bên dưới.
Từng tấm linh phù được nàng phóng thích ra ngoài, hiển hóa thành từng đoàn thuật pháp rất là chói mắt, bên trong ẩn chứa lực lượng không thể khinh thường.
Có công kích, có phòng ngự, có vây khốn, vân vân và mây mây, nương theo cánh tay của nàng huy động, từng đạo linh phù tựa như mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng uyển chuyển, uốn lượn mà thành.
Bạch y tung bay trong gió, mặc dù là đêm đen nhưng hắn vẫn có thể nhờ vào thuật pháp oanh kích mà nhìn rõ được, thân hình của nàng tựa như vũ công trong màn đêm, chiếu sáng rực rỡ!
Giờ phút này đại phong thổi tới, trong tiếng gió còn xen lẫn mùi cá tanh vô cùng nồng đậm, truyền vào trong mũi của hắn, đem suy nghĩ của hắn trong nháy mắt bừng tỉnh trở lại.
Theo trong mắt lóe lên từng tia băng lãnh, Nhất Minh không còn tiếp tục quan sát, trường thương trong tay bỗng dưng huy động, cánh tay giương về phía sau, trường thương mang theo sát ý hóa thành bạch quang phá không bay đi, tốc độ kinh thiên.
Một tiếng ầm vang nổi lên, bạch quang lóe lên một cái rồi biến mất, trong nháy mắt, mặt đất nổ tung, biến cố bất ngờ xảy ra khiến bạch y nữ tử còn không kịp làm ra phản ứng, nhưng cũng may là trên người nàng có linh phù bảo vệ, bản thân cũng không có bị ảnh hưởng, cả người chỉ lui về sau một chút mà thôi.
Bụi mù nhanh chóng bốc lên bốn phía, nàng còn không hiểu xảy ra chuyện gì thì một bóng hình đã xuất hiện bên cạnh chính mình, theo bản năng, nàng ngay lập tức thúc dục linh phù, vừa định đánh ra thì một thanh âm bỗng dưng vang lên.
“Giao cho cô, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Cùng lúc đó, thân hình của Nhất Minh hiển lộ ra trước mắt của nàng, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng nhanh chóng thu hồi lực lượng, trong miệng còn định muốn nói thứ gì thì đã thấy thiếu niên mang thanh niên trên lưng giao cho chính mình.
Cẩn thận dùng linh lực đỡ lấy thanh niên, nàng cũng không có hỏi nhiều, nhìn dáng vẻ của thiếu niên này, xem ra là có Linh tộc chạy đến.
Nàng cũng không phải là đồ ngốc, chính mình tại nơi này làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không có Linh tộc chạy đến thì mới là quái sự đây.
“Huynh… huynh định làm thế nào?” ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía thiếu niên, trong đôi mắt ẩn chứa một chút lo lắng, mở miệng dò hỏi.
“Ta sao?” Nhất Minh có chút sững sờ, hướng mắt nhìn về phía nàng cười nói.
“Cô nhanh chóng mang thanh niên này tìm nơi an toàn trốn đi, nếu được thì hãy rời khỏi nơi này, một mình cô tại Độc Lâm du tẩu cũng không phải chuyện tốt lành gì, ta sẽ đánh lạc hướng của bọn chúng, chúng ta chia ra hành động.”
“Nếu thanh niên này có tỉnh lại, nói với hắn là ta mượn thanh trường thương này dùng một lát, sau khi trở về quan ải cứ bảo hắn tới Tiểu Hổ đội tìm ta.”
“À đúng rồi, nếu tiện thể, cô nương hãy giúp ta truyền lời với Tiểu Hổ đội, ta vẫn chưa có c·hết, cũng không c·hết được!”
Nói xong, thân hình của Nhất Minh tựa như một vệt bóng đêm, trong nháy mắt đã tiến lại chỗ cái xác của độc vật, rút ra trường thương.
Không có máu tươi phun ra, cũng không có bất kỳ tiếng la hét nào, độc vật dường như đã hóa thành bùn nhão, hóa thành hư vô, nguyên địa chỉ còn lại từng vết thâm đen, phảng phất như chứng minh rằng nó đã từng tồn tại qua ở đó.
Không có bất kỳ b·iểu t·ình nào, cũng không hề có một chút dây dưa nào, bởi vì, đám Linh tộc kia, đã sắp tới.
“Ta… ta có thể biết tên huynh không?” cô nàng ấp úng mở miệng, bước chân bước lên một bước, bàn tay không tự chủ giơ về phía trước, ánh mắt nhìn về bóng hình thiếu niên, lớn giọng hỏi.
Tại trong đêm mưa tầm tã, khắp nơi đều là âm u lạnh lẽo, thanh âm của nàng mặc dù rất lớn, nhưng so với những tiếng động quanh đây, dường như không nổi lên một chút bọt nước nào.
Nàng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn về bóng hình thiếu niên nắm chặt trường thương, toàn thân đều rách rưới tơi tả, trên thân càng có huyết dịch chảy ra, nhưng tràn diện kia, đã không còn khiến nàng cảm giác sợ hãi nữa rồi.
Cảm giác lạnh lẽo không biết tại sao đã biến mất không còn, cảm giác hoảng sợ cũng đã tan biến không thấy, chỉ còn lại là cảm giác ấm áp đến lạ, không phải ấm áp đến từ bên ngoài, mà là đến từ tận trong tâm.
Dường như chỉ cần có thiếu niên này ở đây, chính mình liền không cần phải lo lắng thứ gì cả, trong tâm cũng bắt đầu tĩnh lặng, phảng phất xua tan đêm tối, bình minh đã bắt đầu ló dạng, mang theo từng tia ấm áp chiếu rọi xuống đại địa bên dưới, mang đến sinh cơ vô tận.
Nhất Minh nắm chặt trường thương trong tay, ánh mắt nhìn về phía nàng, suy tư một chút, mở miệng nói.
“Ta tên Nhất Minh, người ở đây gọi ta là Minh Tôn!”
Nói xong, thân hình của Nhất Minh phóng lên tận trời, cả người hóa thành một vệt hồng quang, đứng giữa không trung, chỉ để lại một bóng hình nữ tử với mái tóc phiêu phù trong gió, trong miệng lẩm bẩm.
“Nhất Minh sao? Cái tên này nghe thật là hay!”