Nhục Thân Thành Thánh

Chương 361: Thủ đoạn thần kỳ




Chương 361: Thủ đoạn thần kỳ

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Không có bất kỳ thanh âm nào phát ra, cũng không hề có bất kỳ sự giãy dụa phản kháng nào, tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, máu tươi phun trào.

Thiên lôi nổ tung, một chút ánh sáng lờ mờ màu xanh thẳm lóe lên rồi biến mất, lộ rõ một thanh trường thương cứ thế mà xuyên qua mi tâm của nữ tử, hai mắt trừng lớn, thân thể không cách nào đứng vững, ầm vang ngã xuống.

Cơn mưa như thác nước, không ngừng cọ rửa mùi máu tươi tại trong không khí, từng giọt huyết dịch cứ theo dòng nước mà thấm vào mặt đất, biến mất không thấy.

Một thiếu niên với toàn thân huyết y nắm chặt trường thương rút ra, máu tươi văng tung tóe lên người cũng không hề có một chút biến hóa nào, lẳng lặng hướng về phía bạch y nữ tử nhìn tới, thanh âm khàn khàn vang lên.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi không mau giải trừ trận pháp ta cũng không cách nào cứu huynh đệ kia.”

Cái nhìn cùng với thanh âm này vang lên lập tức đánh thức cô nàng, sắc mặt bỗng dưng trở nên lúng túng, thanh âm lắp ba lắp bắp không nói nên lời, đôi tay nhất thời không biết làm gì, quơ loạn cả lên.

Trong lúc tấn công nữ tử Linh tộc, thân hình của Nhất Minh cũng rơi vào khốn trận bên trong, nhìn thấy bạch y nữ tử làm ra cử động như vậy, hắn cũng không có nói thêm lời nào, lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.

Vài cái hô hấp trôi qua, từng dòng suy nghĩ liên tiếp lóe lên trong đầu của nàng, nàng không biết người này có ý định giết mình hay không, dù sao thì trên người của thiếu niên này tỏa ra sát cơ rất là nồng nặc, nàng cũng không dám đánh cược.

Nhưng theo vài chục hơi thở đi qua, thiếu niên này cũng không có nói thêm cái gì, lẳng lặng đứng đó nhìn lấy chính mình, điều này khiến nội tâm của nàng bình tĩnh trở lại, nàng cũng minh bạch tình huống bây giờ.

Nếu như thiếu niên này đối với mình có ác ý, chính mình cũng không có khả năng còn sống, mà tại nơi này, một người ra tay giết chết Linh tộc, điều này nói rõ thiếu niên này cũng không phải là kẻ địch.

Dù sao thì Nhân tộc cũng có người tốt người xấu, cẩn thận đánh giá kỹ càng về sau, hai tay của nàng mới ngừng thôi động lực lượng, quang mang ở bên dưới mặt đất mới dần dần biến mất không thấy, chỉ còn lại một vòng màn sáng bao bọc lấy thanh niên nằm thoi thóp ở sau lưng cô nàng mà thôi.

Nhìn thấy khốn trận biến mất, Nhất Minh mới từ từ hướng về phía nàng bước tới, bước chân chậm rãi, trường thương trên tay vẫn còn nằm trên đó, cảnh tượng này khiến thân thể của bạch y nữ tử không tự chủ lui lại vài bước.

Ánh mắt của nàng ngưng trọng nhìn về thiếu niên trước mắt, bàn tay nắm chặt một tấm linh phù, tùy thời đều có thể kích phát đi ra.

Nương theo thanh âm rít gào ở xung quanh khu rừng phát ra, một thiếu niên tựa như hung thần ác sát cầm thấy trường thương chậm rãi đi tới, phảng phất tử thần dạo bước nhân gian, làm sao không khiến cho nàng sợ hãi cơ chứ.

Nhìn thấy biểu hiện của cô nàng, Nhất Minh mới bỗng dưng nhớ lại, dường như chính mình để lộ ra sát cơ hơi nhiều, thế là hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm thần, toàn bộ thu liễm khí tức.

Ngay cả trường thương trong tay cũng hiểu ý của hắn, sau khi giết xong tên Linh tộc kia, sát cơ ở bên trong cũng đã ẩn ẩn biến mất, hóa thành một thanh phổ phổ thông thông trường thương, không có một chút uy hiếp nào.

Thân hình chậm rãi bước về phía sau cô nàng mà đi, ngay khi đi ngang qua người của cô nàng một sát na, một cỗ mùi hương thoang thoảng trong không khí bỗng nhiên phiêu tới, để hắn cảm nhận được một chút không khí tươi mới tại giữa một phiến khu vực đầy tử vong và chết chóc này.

Bước chân của Nhất Minh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn sang cô nàng, mỉm cười nói: “Cô nương đã làm rất tốt, còn lại cứ giao cho ta là được.”

Nghe được lời này, cảm nhận được từ trong ánh mắt kia không còn sát ý như trước, điều này khiến nội tâm của cô nàng buông lỏng không ít, xem ra là thiếu niên này cũng không phải người xấu.

Dù là như vậy, nàng cũng không có buông lỏng cảnh giác, bản thân vẫn nắm chặt linh phù trong tay, bước chân lui về sau một chút, thanh âm có chút rụt rè dò hỏi: “Ngươi…à không, huynh hiểu y đạo sao?”

Thiếu niên này thế mà nói ra việc này cứ giao cho hắn, điều này khiến nàng không khỏi nghi hoặc trong lòng, dù nhìn như thế nào thì vị thiếu niên cũng là một binh tu không sai, binh tu mà lại am hiểu Y đạo, trước giờ nàng chưa từng nghe nói qua.

Mà lại, thanh niên đang nằm thoi thóp ở kia còn đang trúng phải độc khí không tầm thường, một thiếu niên còn trẻ như vậy, có khả năng chữa trị hay không?

Đối với câu hỏi của cô nàng, Nhất Minh chỉ cười cười không nói, cô nàng này vẫn còn đối với chính mình cảnh giác như thế, tốt nhất là không nên nói quá nhiều.

Bước chân của hắn tiếp tục tiến lên, bước vào bên trong màn sáng.

Thân hình vừa bước vào bên trong màn sáng một sát na, Nhất Minh cảm nhận được từng luồng linh khí nhao nhao ập tới, hoàn toàn không có một chút độc khí nào, điều này khiến thân thể của hắn cảm giác nhẹ nhõm hẳn ra.

Tại giữa một phiến khu vực đầy âm độc và băng lãnh này, lại có thể bố trí ra một cái trận pháp có thể ngăn cách độc khí, thủ đoạn này quả thật không phải tầm thường a!

Cẩn thận đánh giá một phen, Nhất Minh âm thầm gật đầu.

Ánh mắt bắt đầu nhìn xuống thanh niên đang nằm bất động bên dưới, hơi thở đã yếu ớt đến cực điểm, nếu không tỉ mỉ cảm thụ, dường như không cách nào nhận ra thanh niên này vẫn còn hô hấp trong người.

Từng đường gân xanh ở cổ đang nổi lên bốn phía, gương mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào, cẩn thận lật người thanh niên lại, từng đường màu xanh lục đã lan tràn xuống khắp ngực của hắn, tâm mạch muốn đập cũng rất là miễn cưỡng.

Nhìn thấy bộ dáng của thanh niên so với vừa nảy đã tệ hơn rất nhiều, bạch y nữ tử không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ còn cách lẳng lặng đứng ở một bên, cẩn thận quan sát.

Nàng không biết thiếu niên này sẽ loại bỏ độc khí trong người bằng cách nào, nếu như không tranh thủ mà nói, một khi tâm mạch dừng lại, đó chính là thời khắc tử vong giáng lâm.

Dường như cũng cảm nhận được sinh cơ trên người chủ nhân không ngừng trôi đi, trường thương bên cạnh cũng lóe lên từng trận bạch quang, bộ dáng rất là cấp thiết.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh lộ ra mỉm cười, thanh âm khàn khàn sờ lấy trường thương nói khẽ: “Không có việc, có ta ở đây, hắn không chết được!”

Nghe được lời này, trường thương liền yên lặng xuống tới, ngay cả bạch y nữ tử ở bên cạnh cũng rất là kinh ngạc, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ thao tác nào.

Nhất Minh cũng không có chần chờ, hắn biết linh lực của chính mình rất là đặc biệt, nói linh lực đặc biệt thì cũng không đúng, hẳn là giọt tí tách bên trong cơ thể của hắn rất là đặc biệt.

Nhưng bởi vì giọt tí tách rơi xuống bên trong kinh mạch của hắn, cho nên linh lực cũng trở nên không giống bình thường, đối với điều này, hắn vẫn là hiểu rõ.

Một tay đặt lên trên người của thanh niên, bản thân âm thầm thôi thúc linh lực bên trong kinh mạch, truyền vào trong người.

Theo từng dòng linh lực xâm nhập vào bên trong thân thể của thanh niên, cả người của thanh niên bỗng dưng rung động một cái, nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cũng không có dừng lại, tiếp tục điều khiển linh lực tiến sâu vào bên trong.

Linh lực tựa như từng dòng trường hà không ngừng xuyên qua, mỗi một nơi đi qua, toàn bộ tạp chất bên trong thân thể của thanh niên đều tiêu biến không còn, thông qua từng đầu kinh mạch xông qua, thẳng tiến tâm mạch.

Càng tiến nhập sâu vào bên trong, sắc mặt của thanh niên càng phát ra đau đớn, nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh liền biết, có hy vọng!

Hắn tiếp tục thôi thúc dòng linh lực xuyên vào tâm mạch bên trong, cọ rửa hết thảy, tâm mạch dường như được tiếp thêm năng lượng, tìm được sinh cơ, tốc độ đập rõ ràng có nhanh hơn một chút.

Giờ khắc này, toàn bộ tâm thần của Nhất Minh đều tập trung vào việc điều khiển linh lực không ngừng du tẩu khắp người của thanh niên, từng giọt mồ hôi trên trán bắt đầu ứa ra, dường như bản thân đang gánh chịu lấy một áp lực rất là to lớn.

Mà cũng đúng thật là như vậy, bởi vì độc khí tại bên trong thân thể của thanh niên rất là nhiều, với lượng linh lực hiện tại của hắn mà muốn dọn dẹp toàn bộ độc khí này, quả thật là có chút độ khó.

Nhất Minh nhanh chóng mở miệng phân phó nói: “Đưa linh thạch lại bên cạnh người của ta.”

Nói xong, hắn tiếp tục tập trung vào việc điều khiển linh lực, bởi vì có một chút sơ xuất nào, kinh mạch bên trong thân thể của thanh niên sẽ ngay lập tức ầm vang vỡ vụn.

Đơn giản là vì kinh mạch của thanh niên này không có cường đại như hắn, hắn phải thật tỉ mỉ thao túng linh lực du tẩu mới được.

Mà bạch y nữ tử nghe xong lời này, bản thân đều không hiểu ra sao, nhưng bản thân nàng cũng không phải ngốc, nhìn thấy tên thiếu niên này ngưng trọng như vậy, hẳn là tiêu hao không nhỏ.

Hơn nữa, theo nàng quan sát nảy giờ, tình trạng của thanh niên rõ ràng có sự chuyển biến, điều này càng khiến cho nàng đối với thiếu niên này bái phục không thôi.

Nàng nhanh chóng xuất ra linh thạch đặt tại bên người của Nhất Minh, nàng không biết cần bao nhiêu linh thạch là đủ, cho nên toàn bộ linh thạch tại trong túi trữ vật đều được nàng toàn bộ lấy ra.

Cảm nhận được nồng độ linh khí xung quanh thay đổi, Nhất Minh cũng không có khách khí, bản thân nhanh chóng hấp thu đi vào, giọt tí tách rơi xuống, bắt đầu luyện hóa.

Từng dòng linh khí bắt đầu xuyên qua kinh mạch trong người của thanh niên, bằng mắt thường cũng có thể thấy được từng đường vân màu xanh lục trên ngực cũng đang dần dần biến mất không thấy, điều này khiến cho hai mắt của nữ tử bỗng dưng trừng lớn.

Đây là thủ đoạn gì?

Nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như thế, nội tâm của nữ tử đều rung động không thôi, nếu như mỗi người đều có được thủ đoạn thần kỳ như vậy, chẳng phải không còn sợ đám độc khí này nữa rồi?

Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu của nàng, bỗng dưng, một thanh âm gào thét từ phía xa xa truyền tới, từng trận rung động vang lên càng lúc càng gần, điều này khiến cho sắc mặt của nàng bỗng dưng đại biến.

“Không tốt! Là độc vật!”