Nhục Thân Thành Thánh

Chương 346: Tử thần




Chương 346: Tử thần

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Hai tên Linh tộc kia cũng không cách nào hiểu thấu, vì sao lại còn có người khác xuất hiện ở đây, đáng lẽ ra không nên xảy ra tình trạng như vậy mới đúng, bọn hắn rõ ràng chỉ có năm người, làm sao lại xuất hiện thêm một tên như thế?

Trong thời gian qua, Linh tộc bên này đối với những người ở đây cũng có đại khái hiểu rõ, bọn hắn mỗi lần xâm nhập đều chia ra tổ đội tối đa chỉ có năm người.

Để ứng đối chuyện này, Linh tộc bên đây cũng làm ra tương ứng biện pháp, bọn hắn lựa chọn từ bỏ một số tuyến đường, quyết định thành lập tổ đội với số lượng nhiều hơn, chỉ tập trung nhằm vào những tổ đội có số lượng ít hơn mình như thế này.

Lần này có biến cố xảy ra, khiến những tên Linh tộc này còn không kịp phản ứng, trong nháy mắt liền đã bị tập kích bất ngờ, mà người tập kích còn có thực lực không bình thường, ngay cả hai tên Linh tộc có tu vi cao nhất cũng không cách nào ngăn lại cho nổi.

Một tiếng nổ oanh vang lên, hỏa diễm ngập trời mang toàn bộ một phiến khu vực đều cắn nuốt đi vào, vô số độc vật xung quanh đều toàn bộ chôn vùi, ngay cả bảy tên Linh tộc bây giờ cũng chỉ còn lại có hai tên.

Cả hai phun ra một ngụm máu tươi, cả người uể oải đến cực điểm, bọn hắn nhìn về thiếu niên bị mất một tay, bạch y tung bay bốn phía với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bọn hắn có thể cảm thấy được khí tức tử vong đang bao phủ lấy chính mình, đôi mắt kia lạnh lẽo đến cực điểm, hoàn toàn không chứa mảy may tình cảm nào, nhìn bọn hắn mà tựa hồ đang nhìn lấy hai cái thi thể một dạng.

Nhất Minh cũng không có nói nhảm, một đao toàn lực bộc phát mà hai tên này còn có thể còn sống, nói rõ hai tên này quả thật là không tầm thường.

Nhưng không quan trọng, theo thân hình của Nhất Minh biến mất tại nguyên địa, một đao mạnh mẽ lướt qua, hai cái đầu lâu liền tung bay lên không, bên trong đôi mắt kia còn tràn ngập vẻ không thể tin, máu tươi từ trong thân thể không ngừng ào ào trào ra, ầm vang ngã xuống, không còn động đậy.

Làm xong những điều này, Nhất Minh mới tạm thời thu hồi đao hồn, tiểu long cũng dần dần biến mất, khí thế trên người bây giờ cũng đã tụt dốc không phanh, cả người bây giờ không khác gì một võ giả phổ thông.

Hắn thở dài ra một hơi, bản thân cũng không có lơ là cảnh giác mà đưa ánh mắt nhìn về phía cô nàng bên kia.

Cô nàng còn đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn qua chính mình, nơi đó còn có hai huynh muội họ Lâm đang ở bên cạnh bảo vệ, Lâm Nhược Vũ còn đang cẩn thận xem xét vết thương cho nàng.

Nàng không nghĩ tới, chính mình thế mà còn sống?

Vừa rồi tên Linh tộc đánh ra một chưởng Nhất Minh không có đi ngăn cản, Lâm Hữu Tài chính là người đứng ra tiếp một chưởng này, mặc dù đã có thể cản lại, nhưng trên người cũng vì đó mà nhận một chút thương thế.

Nhất Minh từ từ bước lại gần quan sát ba người một chút, nhìn thấy không có trọng thương về sau cũng là yên tâm trở lại.

Hắn nhìn sang Lâm Hữu Tài mỉm cười nói: “Vất vả cho Lâm huynh!”

“Không có việc gì, chuyện nên làm mà thôi.” Lâm Hữu Tài khoác khoác tay, so với những điều mà vị Minh Tôn này làm, chính mình quả thật là không đáng nhắc tới.

Nhất Minh nghe nói lời này cũng là gật gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một khỏa Lục Đan, mở miệng nói: “Các vị nhanh chóng rời khỏi nơi này đi thôi, ta tại nơi này còn một khỏa đan dược, cẩn thận cầm lấy.”

Nhìn thấy thiếu niên này thế mà lấy ra một khỏa Lục Đan đưa cho chính mình, tròng mắt của Lâm Hữu Tài tựa như muốn rớt ra, hắn còn muốn nói cái gì thì bị Nhất Minh vội vàng ngăn cản.

“Không cần nhiều lời, nếu không nhanh đi thì sẽ không còn kịp nữa.” ngữ khí của Nhất Minh vô cùng ngưng trọng, ánh mắt của hắn nhìn lên bầu trời phương xa, nơi đó hắn cảm giác được có một luồng sát cơ cực kỳ mãnh liệt dồn về phía mình.

Một đao vừa rồi của hắn quả thật là làm không ít cường giả của địch nhân chú ý đến, bây giờ có cường giả chạy đến cũng là bình thường vô cùng.

Binh đối binh, tướng đối tướng.

Cường giả chỉ cần quan tâm tới cường giả mà thôi, hắn tại nơi này bạo lộ thực lực vượt xa võ giả, hiển nhiên là cường giả của đối phương cũng nhận ra chuyện này, cho nên bây giờ đã chạy đến phụ cận rồi.

Với cái tốc độ này, e rằng không đầy mười cái hô hấp nữa liền có thể đến đây.

Lâm Hữu Tài nghe thấy lời này làm sao còn không minh bạch chuyện gì xảy ra, hắn cũng không có nhiều lời, chỉ để lại hai chữ “bảo trọng, sau đó liền mang theo muội muội cùng với cô nàng còn đang ngơ ngác kia rời khỏi nguyên địa.

Nhất Minh quay người nhìn lại, trường đao trong tay nắm chặt, lực lượng trong thân thể tùy thời đều có thể thúc dục đi ra, bản thân của hắn đứng tại nơi đó, lẳng lặng chờ đợi.

Không tới hai hơi thở về sau, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo phát đi ra, một cái bàn tay vô cùng to lớn lấy tốc độ cực kỳ kinh người lao tới.

Cảm nhận được sát cơ càng lúc càng đậm, sắc mặt của Nhất Minh trở nên ngưng trọng.

Hắn nhận ra được, người xuất thủ có tu vi không hề tầm thường, với năng lực của hắn hiện tại muốn chống đỡ một chưởng này e rằng có chút độ khó.

Ngay lúc hắn chuẩn bị toàn lực bộc phát lúc, một thanh âm hừ lạnh từ phía xa xa vang lên, chỉ thấy một lão giả từ phương xa cấp tốc lao tới, đồng dạng là một chưởng đẩy ra, trực tiếp nghênh chiến.

Nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện một sát na, Nhất Minh liền biết người xuất thủ chính là Hổ lão.

Chỉ thấy Hổ lão cùng với địch nhân trong nháy mắt đã chiến thành một đoàn, lực lượng ba động càn quét bốn phương tám hướng, sức tàn phá phải nói kinh khủng vô cùng.

Dù là như vậy, Nhất Minh hắn biết Hổ lão tại trong hoàn cảnh này e rằng không cách nào chiến thắng địch nhân cho được, không may còn có khả năng vẫn lạc tại nơi này, dù sao thì đây cũng là lãnh địa của Linh tộc.

Thân hình Nhất Minh khẽ động, tốc độ cực kỳ nhanh chóng xuyên qua tầng tầng rừng rậm, tại những tán cây nơi đó còn lưu lại tàn ảnh của hắn vô cùng rõ ràng.

Hắn cũng không muốn Hổ lão vì chính mình mà phải đưa thân vào hiểm cảnh như thế, nếu trước kia đã không có thực lực thì thôi, bây giờ chính mình còn có khả năng trợ giúp, đương nhiên sẽ không có khả năng đứng nhìn mặc kệ.

Mà theo trận chiến nổ ra, không ít thanh âm nổ long trời lở đất tại xung quanh vang lên, điều này hấp dẫn đến sự chú ý của Nhất Minh, không cần nghĩ cũng biết, đây là những tổ đội khác gặp phải Linh tộc tập kích.

Chiếu theo những gì mà hắn quan sát lúc nảy, Linh tộc bên kia rõ ràng là đi chung với nhau hợp thành tổ đội, mà lại số lượng còn hơn xa so với tổ đội của quân mình bên này.

Một khi xảy ra đánh nhau mà nói, quân mình bên này hẳn là không cách nào trực tiếp đối kháng cho được.

Thân hình tựa như quỷ mị không ngừng xuyên qua tầng tầng rừng cây, trong đầu của Nhất Minh liền lóe lên một cái ý nghĩ.

Chính mình hiện giờ đang ở trong tối, địch ở ngoài sáng, những đồng đội hiện tại đang hấp dẫn sự chú ý của Linh tộc bên kia, chỉ cần có thể ra tay đủ nhanh đủ mạnh thì hoàn toàn có thể lật ngược chiến cuộc.

Nghĩ tới đây, tốc độ của Nhất Minh lập tức tăng tốc hướng về một phương hướng lao đi, nơi đó có thanh âm ba động truyền ra, hơn nữa lại rất là kịch liệt, hiển nhiên là đang phát sinh tranh đấu.

Còn về việc Hổ lão bên kia hẳn là không cần quan tâm tới, bởi vì Nhất Minh nhận thấy có thêm một cỗ khí tức đang bắt đầu tới gần Hổ lão bên kia, người này không phải Linh Nhi thì còn ai vào đây.

Có Linh Nhi cô nàng này hỗ trợ, Hổ lão hẳn là không có vấn đề gì.

Vậy nhiệm vụ của chính mình chỉ còn một cái, chính là tận khả năng hỗ trợ những tổ đội khác, giết địch nhiều nhất có thể.

Không trải qua bao lâu thời gian, một trận ác chiến đã xuất hiện trước mắt của hắn.

Quan sát tình hình phía trước, tổ đội này không ngoài dự đoán là có năm người, nhưng địch nhân bên kia lại ép một đầu, bọn hắn rõ ràng là có quân số nhiều hơn một bậc, điều này càng khiến cho suy đoán của hắn thêm phần chắc chắn.

Linh tộc bên kia rõ ràng là có quân số nhiều hơn!

Nhìn thấy năm người đang kịch liệt chống trả, ba nam hai nữ, sắc mặt của người nào người nấy đều đã trắng bệch một mảnh, hiển nhiên là tiêu hao nghiêm trọng mới dẫn đến tình trạng này.

Năm người đứng chung vào với nhau tận lực phát khởi công kích, nhưng dù có làm thế nào đi chăng nữa cũng không cách nào thoát khỏi vòng vây của đám Linh tộc cho được.

Cả đám Linh tộc rõ ràng hơn hẳn về số lượng, bọn hắn bao vây toàn bộ đường lui của năm người, thế công càng lúc càng trở nên hung mãnh.

Nhìn thấy cảnh này, thân hình Nhất Minh bắn vọt một cái, tại nguyên địa hiện rõ một cái tàn ảnh ở nơi đó.

Tại chiến trường phía trước mọi người còn không có kịp phản ứng, thân ảnh của Nhất Minh chỉ trong nháy mắt liền đã vọt thẳng tới chiến trường bên trong, xuất hiện ngay tại sau lưng của một tên Linh tộc.

Tên Linh tộc này là một tên thanh niên nhỏ gầy, trong mắt còn đang phản chiếu năm thân ảnh đang bị chính mình vây công trước mắt, đối với sự xuất hiện của Nhất Minh hắn cũng không có một chút nào phát giác.

Cho đến khi hàn phong đập vào mặt, sắc mặt của hắn ngưng lại, sững sờ tại chỗ, vừa muốn quay đầu thì cảm nhận được cái cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo đến cực điểm.

Ánh đao lướt qua trong nháy mắt, một vòng hỏa diễm lóe lên rồi biến mất, một đao mang theo kình đạo vô cùng kinh khủng, trực tiếp xuyên thấu.

Không đợi thân thể ngã xuống bên dưới, không đợi tiếng kêu thảm truyền ra, không đợi tất cả mọi người phản ứng lại, thân hình Nhất Minh không có dừng lại, một chân mượn thân thể của tên Linh tộc dẫm mạnh một cái, cả người để lại một đạo tàn ảnh liền biến mất tại chỗ.

Tốc độ vọt tới trong màn đêm tựa như tử thần dạo chơi nhân gian, trường đao trong tay phát ra khí tức tử vong vô cùng nồng đậm, hướng thẳng về một tên Linh tộc khác lao tới.