Chương 345: Tư vị đó...
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bóng đêm mang theo từng cơn khí tức âm lãnh thổi qua, mùi máu tươi nồng nặc khiến trái tim của nàng dường như muốn thắt lại, xung quanh phát ra từng tràn thanh âm rất là to lớn, vô số tiếng động long trời cũng không cách nào tác động đến tâm tình của nàng lúc này.
Một người đứng ở nơi đó, một bàn tay run rẩy đang cảm nhận từng giọt máu nóng chảy xuống, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía một thân ảnh đang bị đính trên thân cây, cả người đều bị gay nhọn đâm xuyên, không còn động đậy.
Giờ khắc này đối với nàng mà nói, chạy trốn hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nhìn thấy sư huynh của chính mình đính trên thân cây, gai nhọn xuyên thủng lồng ngực, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng khoảnh khắc cuối cùng kia, nụ cười trên khóe miệng vẫn không có đình chỉ, tựa như sư huynh muốn nói với chính mình: “thật tốt quá!”.
Nàng chậm rãi quay sang nhìn về phía một vị sư huynh khác, kết cục của sư huynh này cũng không khác bao nhiêu, tại bên trong Độc Lâm chỉ cần không cẩn thận bị gai nhọn đâm trúng đều có khả năng vẫn lạc ngay lập tức.
Độc khí bên ngoài bởi vì có đan dược phụ trợ cho nên tạm thời không thể gây ảnh hưởng, nhưng nếu bị gai nhọn xuyên trúng thì không cách nào có thể cứu được rồi.
Kịch độc trực tiếp đi thẳng vào người, cho dù có đan dược cũng không cách nào loại bỏ hoàn toàn cho được.
Tại bên trong Độc Lâm này, không có bất kỳ sinh vật nào là không có kịch độc cả, một khi bản thân cạn kiệt linh lực hay đan dược không còn tác dụng thì đó chính là thời khắc t·ử v·ong giáng lâm.
Tổ đội năm người của nàng chỉ vừa tiến vào Độc Lâm không bao lâu liền đã tao ngộ tập sát, đám Linh tộc kia nhân lúc tổ đội của nàng đang chiến đấu với độc vật thì ra tay đánh lén, một vị sư huynh trước đó liền đã liều c·hết đứng lại đoạn hậu, kết cục thế nào thì không cần nói cũng biết.
Bốn người các nàng liều mạng chạy trốn, nhưng dù sao thì đây cũng là Độc Lâm, cho dù liều mạng chạy thì các nàng cũng không cách nào chạy nhanh cho được, rất nhiều vật cản khiến bốn người chỉ trong chốc lát liền đã bị đuổi kịp.
Nàng nhìn thấy các sư huynh đã không còn động đậy, trên người tràn ngập mùi máu tươi, bản năng nói cho nàng biết, ngày hôm nay chính mình liền xong rồi.
Còn về việc chạy trốn?
Nàng căn bản không có nghĩ tới.
Hai chân của nàng bây giờ còn đang không ngừng run rẩy, hơi thở cũng dường như dừng lại, cả người đều đã không còn một chút sức lực nào, muốn bước đi cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Thân thể ngồi bệt trên mặt đất, nàng biết chính mình hiện tại đang rất muốn khóc, lồng ngực không ngừng co thắt lại, rất là khó chịu, nhưng dù nàng làm như thế nào cũng không cách nào khiến nước mắt chảy ra cho được.
Nói thế nào đây, trong lòng của nàng bây giờ đều là một mớ hỗn độn, không biết bao nhiêu loại tâm tình đều trộn chung một chỗ.
Sợ hãi, bi thương, phẫn nộ, thống khổ, tội lỗi,... rất nhiều cảm xúc lẫn chung một chỗ khiến nàng không biết mình nên biểu hiện ra cái gì.
Gương mặt ngơ ngác ngắm nhìn bốn phía, hoàn cảnh ác liệt xung quanh bây giờ cũng chỉ còn lại cái tên, hoàn toàn không khiến nàng cảm giác được một chút nguy hiểm nào.
Nàng lặng lẽ ngồi ở nơi đó không nhúc nhích, toàn thân đều đã phó thác cho vận mệnh chó c·hết này, vì cái gì chỉ trong không đầy hai canh giờ thời gian, toàn bộ những sư huynh của mình đều đã vì mình mà thân tử đạo tiêu?
Mà chính mình thì vẫn còn sống ngồi tại nơi này?
Vì cái gì?
Ngay lúc cảm xúc của nàng đang ngổn ngang thời điểm, lại là tiếng cười quái dị đó lần nữa vang lên.
Ánh mắt của nàng bắt đầu chuyển động nhìn lại, chỉ thấy bảy tên Linh tộc ngự không bay đến, đi đầu chính là tên có nụ cười cực kỳ quái dị kia, hắn lấy ánh mắt quét qua toàn trường một vòng.
Nhìn thấy hai cái t·hi t·hể c·hết không thể c·hết lại, nụ cười quái dị kia lần nữa vang lên.
“Khặc khặc khặc, chạy a, tại sao lại không chạy nữa rồi?”
“Ây da, ngươi phải cố gắng làm ra chạy trốn đi chứ, có như vậy thì trò chơi mới có thêm phần hào hứng, ngươi nói có đúng không?”
“Có lẽ như chúng ta đã ra tay quá đà rồi, loại heo chó này đã không thể nào chơi tiếp thì thôi không bằng g·iết đi vậy.”
“Ngươi nói có lý.”
Nhất thời, bảy tên Linh tộc không thèm đếm xỉa tới cô nàng ngồi ở phía trước, lẫn nhau trò chuyện tựa như đang làm một kiện sự tình rất là bình thường vậy.
“Cái gì là heo chó?” nghe được đám Linh tộc trò chuyện, ánh mắt của cô nàng bỗng dưng rung động, thanh âm trầm thấp bắt đầu vang lên, tiếp theo đó chính là một tiếng hét tràn đầy phẫn nộ không cách nào giữ lại cho được.
“Các ngươi mới là heo chó!”
“Không, các ngươi không phải là heo chó, các ngươi còn không bằng heo chó!”
Nhìn thấy “súc vật” bắt đầu dẫy dụa, một đám Linh tộc bắt đầu tràn đầy hứng thú nhìn về phía cô nàng, ánh mắt kia toát lên vẻ hào hứng vô cùng nồng đậm.
“Ha ha ha ha, ta nói heo chó chính là heo chó, một đám heo chó không biết tự lượng sức mình dám ra sức giãy dụa, chúng ta giáng lâm giới này chính là mang đến sự cứu rỗi, những ai thần phục mới có khả năng được sống dưới gót chân của ta.”
“Còn như bọn hắn? Chỉ là một đám heo chó không não mà thôi, c·hết cũng liền c·hết, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục hay là c·hết?”
Càng nói về sau, thanh âm của tên Linh tộc kia càng trở nên băng lãnh, giọng điệu thấu xương âm lệ đến cực điểm.
Toàn bộ độc khí xung quanh cũng vì hắn mà trở nên xao động rất nhiều, độc vật xung quanh cũng đua nhau làm ra phản ứng, thanh âm ghê rợn cùng nhau phát ra, khiến cả một phiến khu vực đều phảng phất sống lại, tựa hồ không cần quá nhiều thời gian, hắc ám liền có thể bao trùm cả vùng.
Khí tức âm lãnh cũng từ từ theo sát phía sau chậm rãi tự hành sinh ra, tràn ngập bát phương.
“Ha ha, thần phục?” nàng liếc mắt nhìn một đám Linh tộc ở phía trước nhếch miệng cười khẩy một tiếng, mặc kệ xung quanh có biến hóa như thế nào cũng không khiến nàng cảm thấy run sợ một chút nào.
Nàng bây giờ đã không còn gì để mất, cho dù tính mạng của chính mình không còn, đối với nàng tựa hồ cũng không còn quan trọng.
“Ngươi nằm mơ!” nàng mở miệng thốt ra ba chữ, sau đó lặng lẽ nhắm mắt lại, chờ đợi c·ái c·hết.
Nàng biết, với thân thể của chính mình bây giờ, muốn di chuyển cũng là một chuyện khó khăn chứ đừng nói tới chạy trốn.
Đã không cách nào trốn được, vậy dứt khoát c·hết cho xong việc, chí ít chính nàng cũng có thể cùng với các sư huynh đoàn tụ cùng nhau.
Nhìn thấy “súc vật” cũng không còn phản kháng, cả đám Linh tộc cũng không còn một chút hứng thú nào.
Đối với bọn hắn, trò chơi “mèo vờn chuột” tại trong lãnh địa của chính mình mới thật sự vui làm sao, nhìn thấy con mồi không ngừng hốt hoảng chạy trốn, xuyên qua tầng tầng cách trở, dục vọng cầu sinh đạt đến đỉnh điểm nhưng cuối cùng lại dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn lấy chính mình.
Tư vị đó, ngươi hiểu được sao?
Đối với đám Linh tộc này mà nói, đó chính là niềm vui thú trong cuộc sống của bọn hắn.
Nhìn thấy con mồi không ngừng la hét, nhìn thấy con mồi cật lực cầu sinh, nhìn thấy con mồi chống trả kịch liệt, nhìn thấy con mồi tràn ngập hoảng sợ, lại cuối cùng nhìn thấy con mồi chấp nhận số phận.
Cả một quá trình chính là một niềm hưởng thụ, loại tư vị đó, heo chó không cách nào có thể hưởng dụng được.
“Vậy thì, c·hết đi!” thanh âm của tên Linh tộc nhàn nhạt vang lên, loại ngữ khí đó tràn đầy vẻ thất vọng.
Cô nàng còn ngồi tại bên dưới mặt đất tựa như đã cam chịu số phận, nhưng trong lòng của nàng thì chính nàng mới biết, nàng thật sự không cam tâm mà kết thúc.
Mà dưới tình hình này, cho dù chính mình có không cam lòng thì có làm được cái gì?
Màn đêm vô tận xuất hiện ở trước mắt, thanh âm xung quanh cũng tựa hồ dần dần lắng lại, phảng phất cũng không có quá nhiều ý nghĩa, nàng muốn tìm lấy một chút ánh sáng yếu ớt giống như một tia hy vọng, nhưng tất cả chỉ là một màu đen kịt, không chút ánh sáng.
Mà tại đang ẩn thân bên trong tán cây, Nhất Minh biểu lộ lại hoàn toàn không giống, hắn lạnh lùng nhìn lấy chiến trường, đem hết thảy cảnh tượng trước mắt đều chiếu vào trong đôi mắt lạnh lẽo kia.
Đám Linh tộc này hết thảy có bảy tên, nhìn khí tức trên người đều không có ai thuộc vào Chân Nguyên cảnh cấp độ, nếu chỉ là như vậy thì hắn cũng không cần e ngại cái gì.
Nhưng vấn đề là nếu bảy người đều đồng thời phát khởi công kích, bản thân hắn cũng không nắm chắc có thể ngăn trở toàn bộ.
Mà lại, trong đó còn có hai tên tản mác ra lực lượng không thua kém gì so với võ giả đã ngưng luyện mười giọt nguyên dịch, muốn trong nháy mắt xử lý cả hai tên này, quả thật có chút độ khó.
Đang lúc Nhất Minh đang không ngừng suy nghĩ phải làm như thế nào lúc, đã thấy một tên Linh tộc nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng.
Đồng tử của Nhất Minh bỗng dưng trừng lớn, hắn cũng không còn lo được nhiều như vậy, bản thân liền quát khẽ một tiếng: “Giao cho huynh!”
Nói xong, thân hình của Nhất Minh bỗng dưng biến mất tại chỗ, Quỳ Hoa Trục Nhật được hắn thi triển đến cực hạn, bản thân chỉ trong một cái chớp mắt liền đã vượt ra hơn mười trượng khoảng cách.
Tu vi tăng lên khiến cường độ nhục thân của hắn cũng tăng lên rất nhiều, chính vì điều này mà khi thi triển là thân pháp cũng vượt xa so với trước kia.
Trong nháy mắt, một bầu trời toát lên một đoàn hỏa diễm bao phủ một mảng lớn không trung vào bên trong, độc khí xung quanh gặp phải hỏa diễm xuất hiện một sát na, bản thân tựa như chuột gặp phải mèo đồng dạng, nhao nhao tứ tán.
Thân hình Nhất Minh xuất hiện tại trên đầu bảy tên Linh tộc, tay trái nắm chặt trường đao giơ lên phía trên, hắn cũng không có dự định giữ lại lực lượng, toàn lực bộc phát ra bên ngoài, tiểu long vũ động, hỏa diễm mênh mông tựa như biển lửa cuộn trào mà xuống.
“Huyết Chiến Bát Phương!” theo một tiếng quát chơi tai vang lên, trường đao hạ, một cỗ uy áp không thua kém gì Chân Nguyên cảnh trực tiếp áp lên người bảy tên Linh tộc, khiến cho sắc mặt bọn hắn bỗng dưng đại biến.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cả đám Linh tộc đều không kịp làm ra hành động chạy trốn, năm tên trong đó đứng c·hết trân tại chỗ, dĩ nhiên là đầu óc còn chưa có làm ra phản ứng, chỉ có hai tên Linh tộc là kịp thúc dục lực lượng đánh ra một chưởng.
Một tiếng ầm vang v·a c·hạm, hai đạo chưởng lực đều bị toàn bộ hỏa diễm thôn phệ vào bên trong, trong nháy mắt liền đem cắn nuốt không còn một mảnh.
Hỏa diễm mang theo uy áp cực kỳ bức người, nó tựa như một đầu hung thú dữ tợn mà tiếp tục xông về phía trước, trong nháy mắt liền bao khỏa cả bảy tên Linh tộc vào bên trong.