Nhục Thân Thành Thánh

Chương 344: Đau đớn




Chương 344: Đau đớn

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Từng cái cây tản mác ra khí độc bao quanh bốn phía, vô số độc vật cùng với thực vật liên tiếp nhảy ra dường như muốn mang ba người thôn phệ không còn, nhưng kết cục của bọn nó đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị Nhất Minh cùng với Lâm Hữu Tài hai người chém giết tại chỗ.

Mà trên quãng đường dò xét này, Nhất Minh có thể nghe thấy được thanh âm huyên náo “ầm ầm” vang vọng khắp nơi, điều này hiển nhiên là có rất nhiều tổ đội như bọn hắn cũng xảy ra chiến đấu cho nên mới có những thanh âm chấn động như thế này.

Nhất Minh có thể cảm giác được một đạo thanh âm ba động cách hắn khá gần về bên phải, cẩn thận quan sát một chút, sương mờ bao phủ toàn bộ xung quanh cho nên hắn cũng không có nhìn rõ được cái gì, bản thân cứ tiếp tục dò xét tuyến đường của mình đi.

“Minh Tôn huynh!” thanh âm của Lâm Hữu Tài ngay vào lúc này ở phía sau vang lên.

Nghe được thanh âm này, Nhất Minh liền dừng lại thân hình: “Lâm huynh có chuyện gì sao?”

“Thật là ngại quá, linh lực trong cơ thể hai người chúng ta đều không còn lại bao nhiêu, chúng ta có thể hay không nghỉ ngơi một chút, ta cần khôi phục một hai.” Lâm Hữu Tài một mặt hổ thẹn gãi gãi đầu nói ra.

Hắn không nghĩ tới, chính mình thế mà không chịu nổi như vậy, không bao lâu thời gian liền đã tiêu hao linh lực hầu như không còn, nhìn thiếu niên kia xem, người ta đến bây giờ còn không có biểu hiện gì là tiêu hao linh lực cả, điều này càng khiến cho hắn bái phục không thôi.

Nhất Minh nghe được câu nói này liền gật gật đầu: “Vậy được, chúng ta xuống phía dưới tìm một nơi đả tọa, ta sẽ hộ pháp cho hai vị, hai vị cứ thoải mái khôi phục là được, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo.”

Bản thân hắn vốn dĩ không hề tiêu hao linh lực một chút nào, tại trong hoàn cảnh này, “giọt tí tách” liền mang những độc khí kia chuyển hóa thành năng lượng liên tục bổ sung cho hắn, điều này khiến Nhất Minh quên mất đi là hai huynh muội này cũng cần hấp thu linh khí để chèo chống.

Trong quá trình đi tới nơi này hai người cũng đã trải qua không ít trận chiến, linh lực trong cơ thể cũng không còn lại bao nhiêu, bây giờ cần một chút thời gian khôi phục cũng là bình thường vô cùng.

Ba người nhẹ nhàng đáp xuống phía dưới, hoàn cảnh nơi này có vẻ trống trải hơn nhiều, xung quanh có khá nhiều cây cối bao phủ thành vòng tròn ở xung quanh, lộ ra khu vực này hoàn toàn trống rỗng, rất thích hợp để khôi phục một chút.

Màn đêm âm u cùng với khí tức lạnh lẽo đã hai huynh muội toàn thân căng cứng, tinh thần của bọn hắn đều đã hoạt động liên tục một canh giờ, tâm thần liền đã cảm thấy có chút áp lực đè nặng lên trên.

Nhìn thấy hai người ngưng trọng như vậy, Nhất Minh mới mỉm cười nói: “Không cần quá lo lắng, hai vị cứ thư thả tâm thần là được, ta sẽ hộ pháp.”

Nghe nói lời này, huynh muội hai người mới đa tạ một phen, sau đó liền xuất ra linh thạch bắt đầu hấp thu.

Ngồi tại vị trí cách hai người không xa, Nhất Minh cũng không có từ bỏ cảnh giác, toàn bộ giác quan của hắn đều tập trung cẩn thận quan sát bốn phía.

Khắp nơi đều là thanh âm vô cùng hỗn loạn, từng tiếng ba động kịch liệt vang vọng khắp nơi, không lúc nào là yên tĩnh cả.

Muốn tại giữa những tràn thanh âm ba động này để tỉ mỉ cảnh giác xung quanh quả thật là khó như lên trời, thính giác dường như bị phong bế hoàn toàn, không cách nào nghe ra được những thanh âm nho nhỏ ở cạnh bên chính mình.

Đối với điều này, Nhất Minh hắn chỉ còn cách dùng thị giác đi quan sát, phối hợp với cảm giác của bản thân, chỉ cần có sát cơ nhằm vào hắn liền có thể nhận ra ngay lập tức.

Thời gian trôi qua không đến nửa chén trà, thanh âm “đùng đoàn” vang vọng càng ngày càng gần, Nhất MInh có thể cảm giác được có một tổ đội khác đang tiến về bên này, hơn nữa còn đang giao chiến rất là kịch liệt.

“Chết tiệt, mau chạy!” một thanh âm từ phía xa xa quát to một tiếng, ngữ khí vô cùng gấp rút, từng tiếng nổ “oanh” không ngừng vang lên khiến cho hai huynh muội muốn tiếp tục khôi phục cũng là không thể nào làm được.

Nhưng dù vậy, hai người cũng đã khôi phục được bảy tám phần, tự vệ hẳn là không thành vấn đề, với lượng linh lực này hẳn là có thể chịu đựng thêm một khoảng thời gian.

“Minh Tôn huynh, có chuyện gì vậy?” Lâm Hữu Tài cùng với muội muội bắt đầu đi đến bên cạnh Nhất Minh dò hỏi, vừa rồi hai người bọn hắn đang chăm chú khôi phục cũng không có biết tình hình bên kia là cái gì.

Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, chúng ta qua bên kia xem một chút đi, nếu như là tổ đội khác gặp phải Linh tộc thì chúng ta cũng nên giúp đỡ một chút.”

Huynh muội hai người cũng không có ý kiến, dù sao thì thực lực của thiếu niên này cũng không thua kém gì Chân Nguyên cảnh, đi theo bên cạnh của người này, an toàn hẳn là không lo.

Cả ba cũng không có trắng trợn ngự không về bên kia, bản thân liền thu liễm khí tức trên người, chậm rãi dùng thân thể chạy về phía đối diện miễn cho đánh cỏ động rắn.

Mặc dù là chuyện này không liên quan gì tới chính mình, cũng không có nằm trong lộ tuyến của bản thân, nhưng dù sao thì đây cũng là địa bàn của địch nhân, ở đây xảy ra tranh đấu thì hiển nhiên là có đồng bạn bị tấn công, Nhất Minh cũng không có khả năng thấy chết mà không cứu.

Thân hình nhanh chóng xuyên qua từng rừng cây thẳng tiến về phía động tĩnh càng lúc càng lớn, nhìn về phía xa xa một chút, mặc dù bị sương mờ hạn chế tầm nhìn nhưng Nhất Minh cũng có thể thấy được từng bóng cây liên tiếp đổ sụp, thanh âm “rầm rầm” vang vọng khắp nơi.

Bản thân cũng bắt đầu hô hấp chậm lại, thân hình tại trong sương mờ tựa như bóng đêm không ngừng xuyên qua, thoắt một cái đã di dời đi mấy chục trượng khoảng cách, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Huynh muội hai người theo sát ở phía sau, bản thân hạn chế sử dụng linh lực trong người, thân hình mặc dù có chút chậm nhưng cũng không có bị Nhất Minh bỏ xa quá nhiều.

Lâm Nhược Vũ nàng thì không được tốt như vậy, bản thân của nàng tu vi không cao, cho nên Nhất Minh mới cẩn thận chú ý một chút, tốc độ cũng điều chỉnh lại cho phù hợp.

Rất nhanh, tại bên trong một vùng tăm tối liền có đạo đạo thanh âm rung động kịch liệt vang lên, theo sát phía sau chính là từng tiếng cười cực kỳ quái dị, hơn nữa số lượng lại còn có không ít.

“Khặc khặc khặc, chạy đi đâu, còn không mau mau tắm rửa… à không, thúc thủ chịu trói, ta sẽ lưu người một cái toàn thây.”

“Ngươi cái tên chết tiệc này, đây là con mồi của ta, ngươi muốn chết phải không?”

“Khặc khặc, nói nhảm, ai nhanh tay thì được.”

“Oanh!” một tiếng, một cái chưởng lực hình bàn tay nhanh chóng bay ra, bên trên còn có từng luồng khí tức âm lãnh ẩn chứa ở bên trong, hướng thẳng về một nhóm võ giả nhân tộc đánh tới.

Tiếp theo sau đó chính là liên miên thuật pháp cùng nhau đánh tới, nhất thời hình thành một cái tràn diện tựa như thiên hà vạn lũ lao nhanh, đứng trước một cỗ sức mạnh hùng hậu như thế này, sức người làm sao có thể chịu nổi đây.

“Mau chạy!” một tiếng quát to vô cùng hùng hậu, chỉ thấy một thanh niên với thân hình tràn đầy cơ bắp dừng lại thân hình, bản thân dường như đã quyết định làm ra một cái lựa chọn nào đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, một quyền oanh ra.

Ba người đều mặc một bộ y phục màu trắng lập tức biến sắc, bản thân còn dự định hỗ trợ thanh niên cơ bắp một tay nhưng đã không kịp.

Một tiếng “ầm vang” rung động khiến cho khói mù bay loạn khắp nơi, một mảnh khu rừng liên tiếp đổ sụp xuống dưới, dư ba phát tán ra tứ phương, không chút dừng lại.

“Không! Sư huynh!” một thanh âm của nữ tử hét chói tai vang lên, nàng giơ ra một tay như muốn nắm lấy cái gì nhưng ngay lập tức bị đồng môn bên cạnh giữ lại.

“Sư muội, không được!” một thanh niên khác nhanh chóng khóa chặt cô nàng, hắn mặc dù là nam nhi nhưng sức lực của cô nàng bây giờ quả thật là vượt qua khả năng nhận biết của hắn, thân hình nhất thời bị trì trệ một chút.

Một thanh niên bên cạnh nhìn thấy dư ba sắp sửa phát tán tới đây, bản thân liền quát to một tiếng, linh lực thoải mái phun trào tạo thành một cái màn sáng bao phủ ba người vào bên trong.

Thanh âm “vù vù” lao tới, một tràn lưc lượng lao nhanh phát tán ra xung quanh, cây cối cùng với bụi mù đều bay loạn cả lên, dù cho có vận dụng linh lực hình thành màn sáng bảo vệ cũng không cách nào ngăn cản cho nổi.

Không còn cách nào, bản thân đã trải qua một trận ác chiến, bây giờ lại bị độc khí quấn thân cũng không còn lại bao nhiêu lực lượng, thân hình của ba người lập tức bị dư ba thổi bay một đoạn, đâm sầm vào thân cây phía trên mới miễn cưỡng dừng lại.

Cô nàng kia thì còn tốt, dù sao thì còn có một tên thanh niên đang gắt gao giữ chặt thân hình.

Nhưng thanh niên đó thì không có tốt như vậy, bản thân đâm sầm vào thân cây liền ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng mạnh mẽ mang hắn in sâu vào thân cây bên trong, sau lưng truyền tới cảm giác đau nhói khiến sắc mặt của hắn tái nhợt không còn chút máu.

Chấn động qua đi nàng mới lấy lại tinh thần, bản thân lập tức quay về phía sau nhìn lại.

Đập vào trong mắt chính là một thanh niên đang lấy một ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn về chính mình, thân hình có máu tươi chảy ra, phía trước nhìn vào còn có thể thấy được từng cái gai nhọn nhú ra phía trước, dù là như vậy, thanh niên này dường như cảm giác rất là mãn nguyện thì phải.

Một màn này xuất hiện trước mắt của nàng, trái tim bắt đầu kịch liệt gia tốc đi lên, bàn tay bắt đầu run rẩy, tiếp theo đó chính là cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Ánh mắt của nàng ngơ ngác thì “sư huynh” của chính mình ghim tại trên thân cây, gương mặt của nàng giờ khắc này đã không còn chút máu, còn lại chỉ là một mảnh trắng bệch cùng với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ!

“Sư…sư….sư” nàng lắp bắp không cách nào nói nên lời, bản thân liền giơ ra bàn tay đang không ngừng run rẩy từ từ áp sát lên trên mặt của thanh niên.

Cảm nhận được mùi máu tươi đập thẳng vào mũi, ánh mắt của sư huynh cũng đã từ từ nhắm lại, khóe miệng kia còn đang mang theo một vệt ý cười làm trái tim nàng tựa như bị vạn đao xé nát đồng dạng, thật là đau đớn!