Nhục Thân Thành Thánh

Chương 341: Tới Độc Lâm




Chương 341: Tới Độc Lâm

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Khi nghe Hổ lão hô xuất phát về sau, các võ giả xung quanh đều lấy Hổ lão cùng với Linh Nhi cầm đầu theo sát phía sau, hướng thẳng ra bên ngoài quan ải mà đi.

Màn sáng của đại trận bao phủ toàn bộ quan ải vào bên trong giờ khắc này đang chậm rãi thông ra một đạo lỗ hổng, các võ giả của những tiểu đội khác cũng ngay lập tức thông qua đạo lỗ hổng này ngự không bay ra ngoài.

Một đội quân trùng trùng điệp điệp nhao nhao rời khỏi quan ải, cảnh tượng này quả thực làm rung động lòng người!

Rất nhiều võ giả lần đầu tiên gia nhập đại đội nhìn tình cảnh này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thân hình ngự không trên cao, kình phong đập vào mặt quả thật là khiến cho bọn hắn hưng phấn đến cực điểm.

Thậm chí còn có rất nhiều võ giả nhịn không được huýt lên một tiếng, khóe miệng không tự chủ được cười toác cả lên, cả người đều quay sang đồng bạn hai bên cười cười nói nói, hai tay không cách nào ở yên một chỗ cho được, không ngừng múa loạn cả lên.

Mặc dù đã có nghe nói người ở đây không ít, nhưng khi phát động viễn chinh thời điểm, cảnh tượng hàng trăm ngàn võ giả tựa như thiên hà vạn lũ ào ào lao về phía trước quả thật là khiến cho nhiệt huyết sôi trào không thôi.

Đây vốn chỉ là số lượng của một đại đội mà thôi, mà tại Tây Độc Quan này không chỉ có một đại đội như thế, số lượng Thần cảnh cường giả tại quan ải này không có trăm thì cũng có mấy chục, số lượng không cách nào đếm chuẩn xác cho được.

Bởi vì mỗi ngày đều có tranh đấu diễn ra, cả một phiến Độc Lâm bây giờ đã lan ra phạm vi rất là rộng, điều này cũng đồng nghĩa với việc số lượng linh tộc ở đây cũng rất là nhiều, chính vì điều này mà mỗi ngày đều có chém giết diễn ra, nhằm ngăn chặn đám linh tộc này can thiệp đến việc bố trí phòng thủ tại quan ải.

Nhất Minh theo sát ở phía sau đám người, không ngừng ngự không tiến lên.

Ở bên cạnh của hắn có rất nhiều võ giả đã bắt đầu tập trung lại thành từng nhóm, có nhóm ba người, có nhóm năm người, cái này không ai ép buộc gì, mỗi người cứ việc thoải mái tổ đội trong số lượng cho phép là được.

Đến hiện tại thì Nhất Minh còn chưa gia nhập vào nhóm nào, hắn lặng lẽ ngự không theo sau, nhìn thấy cảnh tượng có vô số võ giả ngự không ra bên ngoài quan ải Nhất Minh cũng rất là rung động.

Đây là lần đầu tiên hắn tham gia loại chiến trận lớn đến như vậy a!

Nhìn thấy chính mình cách màn sáng của đại trận càng lúc càng gần, trong lòng của hắn hưng phấn không thôi, mặc dù ở bên ngoài kia nguy hiểm trùng điệp, bất cứ một điểm ngoài ý muốn nào cũng có thể khiến cho hắn mồ xanh mã đẹp, nhưng dù là như vậy hắn cũng không có cảm giác e ngại, bản thân lại còn ẩn ẩn chờ mong.

Bây giờ chính là thời điểm thái âm lên cao, bầu trời đều đã là một màu tối đen, bên trong còn ẩn ẩn có khá nhiều lục sắc đám mây ẩn hiện ở trong đó.

Thân hình của Nhất Minh vừa phi thân ra khỏi đại trận một sát na, một cỗ khí tức âm lệ liền đập thẳng vào mặt khiến cho sắc mặt của hắn ngay lập tức nghiêm túc trở lại.

Rất nhiều võ giả tại bên trong quan ải còn đang hưng phấn cười cười nói nói bây giờ cũng không còn dám lên tiếng, không vì cái gì khác, áp lực là quá lớn!

Nhất Minh có thể cảm giác rõ ràng cả hai chỉ cách nhau một cái màn sáng thế mà tựa như hai thế giới đồng dạng, bên trong thì thoải mái dễ chịu, bên ngoài thì khí tức âm lệ khiến cho người ta lạnh run cả người.

Khí tức âm lãnh tựa như quỷ khóc sói gào không ngừng vang vọng ở bên tai, rất nhiều võ giả cảm nhận được điều này đều cảm giác tê cả da đầu, khí tức trên người bỗng chốc hỗn loạn, toàn thân đều run rẩy bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt của bọn hắn tái không còn chút máu.

Không còn cách nào, một khi bước lên con đường này liền không có đường quay lại, bây giờ chỉ còn cách tiến về phía trước mà thôi, lâm trận bỏ chạy chính là tử tội, bọn hắn cũng không muốn chính mình bị chém giết tại chỗ như thế.

Xa xa trên thiên khung phía trên, hình như có phong bạo không ngừng hội tụ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được từng đạo thiểm điện lấp lóe ở bên trong, toàn bộ Độc Lâm tại xa xa phía trước, cho người ta một loại thần bí mà hung hiểm vô cùng.

Nhất Minh nhìn hết thảy hoàn cảnh xung quanh, yên lặng ngự không theo sau, trên đường đi có không ít võ giả đã trải qua loại chiến trận này rồi nên vẫn có thể cười cười nói nói, nhưng theo khoảng cách Độc Lâm càng ngày càng gần, Nhất Minh chú ý tới mọi người, bắp thịt toàn thân cũng bắt đầu dần dần căng cứng, hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn cảm giác chính mình tựa như bước vào thế giới âm hàn đồng dạng, khí tức lạnh lẽo bao trùm bốn phía, tinh thần của hắn không lúc nào là không chú ý quan sát mọi biến hóa ở xung quanh, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

Ngay vào lúc Nhất Minh đang tập trung tinh thần chú ý bốn phía thời điểm, một đạo thanh âm nho nhỏ từ bên cạnh của hắn vang lên, Nhất Minh đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một nữ tử cùng với một nam tử đang bắt đầu ngự không gần về phía mình.

Nhìn thấy hai người này đang có ý muốn tiếp cận, Nhất Minh cũng không có từ chối, hắn đã đoán được hai người này đang muốn làm gì, hẳn là tổ đội không đủ người cho nên mới tìm chính mình đi.

Phải biết, các võ giả tại trong Độc Lâm cần tổ đội với nhau để hỗ trợ hành động, đa phần mọi người đều muốn tổ hợp càng nhiều người càng tốt, cho nên các tổ đội đa phần đều là bốn năm người, tổ đội ba người ít càng thêm ít, nếu có thì đa phần đều là những võ giả có tu vi cao bậc nhất trong đám võ giả này kết thành.

“Xin hỏi huynh đài có tổ đội hay chưa, nếu chưa thì huynh đài cân nhắc gia nhập tổ đội của hai chúng ta, như thế nào?” nam tử ngự không đến gần cách Nhất Minh không đầy năm trượng mở miệng hỏi, đi theo phía sau chính là một nữ tử dường như có chút nhút nhát, ánh mắt không dám nhìn thẳng chỉ len lén quan sát lấy thiếu niên trước mắt.

Nhất Minh quan sát hai người đánh giá một chút, nam tử mặc một thân y phục màu đen, gương mặt so với hắn thì không đáng nhắc tới, nhìn khí tức trên người hẳn là đã ngưng luyện ra năm sáu giọt nguyên dịch tả hữu.

Nữ tử bên cạnh thì mặc một thân váy dài màu vàng, mái tóc đen nhánh tung bay tại giữa không trung, những chiếc trâm cài phát ra từng tia sáng lấp lánh khiến cho cả khuôn mặt mỹ lệ kia hiện ra rõ rõ ràng ràng.

Đôi môi nàng đỏ mọng, làn da trắng không một tỳ vết nào, đôi mắt to tròn cùng với gương mặt thon gọn đã thu hút không ít ánh mắt nhìn về bên này.

Bọn hắn cũng rất muốn mời hai người này gia nhập vào tổ đội của chính mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bọn hắn liền bỏ đi cái ý nghĩ này.

Rất nhiều võ giả đối với chuyện này cảm thấy rất là đáng tiếc, một mỹ nhân như vậy lại không được mình bảo vệ, đây quả thật là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng a!

Nhưng dù là nghĩ như vậy bọn hắn cũng không có biểu lộ cái gì, dù sao thì đó cũng là quyết định của người ta, với lại thực lực của nam tử thì còn được, còn nữ tử bên cạnh thì khá là yếu, trong quá trình viễn chinh hẳn là không có bao nhiêu tác dụng.

So với mỹ nữ thì tính mạng của bản thân vẫn là trọng yếu nhất, thôi thì đành ủy khuất mỹ nhân xinh đẹp này vậy.

Nhất Minh cẩn thận đánh giá hai người về sau khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Không có vấn đề, đoạn đường sắp tới mong hai vị chiếu cố nhiều hơn!”

Nam tử nghe vậy liền nở nụ cười vui vẻ: “Minh Tôn huynh quá khách khí rồi, hai người chúng ta thực lực có hạn nên cũng không có ai nguyện ý tổ đội, cũng may có huynh đài ở đây, nếu không thì lần viễn chinh này hai người chúng ta coi như xong.”

“Đúng rồi, ta gọi Lâm Hữu Tài, còn đây là muội muội của ta Lâm Nhược Vũ, Minh Tôn huynh cứ gọi thẳng tên chúng ta là được, không cần câu nệ cái gì.” Lâm Hữu Tài mỉm cười nói ra.

“Được.” Nhất Minh vui vẻ đáp lại, hắn nhìn về phía cô nương xinh đẹp trốn ở phía sau Lâm Hữu Tài nghi hoặc hỏi: “Đây là lần đầu Lâm cô nương tham gia viễn chinh như vậy hay sao, ta cảm thấy Lâm cô nương có chút nhút nhát?”

“Ha ha, để cho Minh Tôn huynh chê cười, hai người chúng ta quả thật là vừa mới được phân vào tiểu đội ngày hôm qua, hôm nay chính là lần đầu tiên chúng ta ra trận giết địch, chính vì vậy mà trong lòng cũng có chút khẩn trương.” Lâm Hữu Tài một mặt cười khổ giải thích nói.

Ba người Nhất Minh trên đường phi hành thoải mái trò chuyện, Lâm Nhược Vũ nhận thấy người thiếu niên này cũng không tệ, ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng không giống với những tên võ giả khác, cho nàng một loại cảm giác rất là thân cận, hoàn toàn không có cảm giác bài xích chút nào.

Phần lớn những nam tử nàng gặp đều nhìn mình với ánh mắt thèm nhỏ dãi, điều này càng khiến nàng không biết làm sao, xinh đẹp cũng là một cái tội a!

Cũng không mất bao lâu thời gian thì tiểu đội đã đến vị trí phụ cận của Độc Lâm, khí tức âm lãnh thấu xương đập thẳng vào mặt khiến cho ba người Nhất Minh bỗng nhiên nghiêm túc trở lại, ánh mắt nhìn về một màn sương màu lục không ngừng lượn quanh ở trước phía, thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng.