Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 340: Xuất phát




Chương 340: Xuất phát

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nghe thấy rất nhiều võ giả ý kiến như vậy, Hổ lão cũng không khỏi nhíu mày một cái, lão không nghĩ tới ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Việc một tiểu đội lại xảy ra t·ranh c·hấp bất mãn cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng lão không nghĩ tới là trong đội của mình lại có nhiều người không nhận ra lai lịch của công tử a.

Phải biết, hầu như các tu sĩ tại thành Liễu Tây không ai là không biết cái tên “Minh Tôn” cùng thực lực của công tử, bây giờ trong đội của chính mình lại có nhiều người không nhận ra như vậy, trường hợp này đúng thật là lão chưa từng suy tính tới.

Vốn dĩ là lão muốn phân phó một phen rồi chuẩn bị xuất phát, bây giờ lại náo ra động tĩnh lớn như vậy cũng không khỏi thu hút khá nhiều ánh mắt từ các đội chung quanh.

“Tất cả im lặng!” Hổ lão quét mắt đám người đang nháo nhào bên dưới quát to một tiếng, cùng lúc đó khí tức kinh khủng từ trên người của Hổ lão bộc phát mà ra, cả đám võ giả bên dưới liền ngay lập tức im miệng trở lại, không ai dám nói thêm cái gì, cả đám đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn lấy Hổ lão chờ đợi giải thích.

Bọn hắn cũng không sợ Hổ lão đối với bọn hắn như thế nào, dù sao thì đây chính là quy cũ, chỉ có những võ giả có thực lực mạnh mới có thể xếp ở hàng đầu, còn nếu đứng ngang hàng với đội trưởng thì chí ít phải có tu vi Chân Nguyên cảnh mới được.

Tên thiếu niên yếu kém này lại ngang nhiên đứng ngang hàng ở phía trên như vậy, bọn hắn đương nhiên là muốn một cái công đạo, dù sao thì ai cũng không muốn bị một tên võ giả đè lên đầu như thế.

Linh Nhi nàng rất là ưa thích bát quái, đặc biệt là những trường hợp không biết sống c·hết như thế này, nàng càng nhìn tên thanh niên võ giả bên dưới càng đối với hắn tán thưởng không thôi, hận không thể cho hắn một cái ngón tay cái a!

Nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của vị Linh Nhi này, tên thanh niên càng có thêm lực lượng, cái eo thẳng tắp, một bộ ngày hôm nay không có một câu trả lời hợp lý ta thề không bỏ qua bộ dáng.

Nhìn thấy Hổ lão tiếp tục định giải thích cái gì thì ngay lập tức bị Nhất Minh ngăn lại, hắn nhìn về phía thanh niên đang chăm chú nhìn mình mỉm cười nói: “Các vị ở đây đối với ta đứng ở vị trí này cảm giác không phục, có đúng hay không?”

“Nói nhảm!”

“Một tên võ giả còn chưa ngưng luyện nguyên dịch như ngươi không có tư cách đứng ở trên đó, mặc dù ta không biết ngươi cùng với đội trưởng có quan hệ thế nào, nhưng đây chính là quy cũ, không ai được phép làm trái!”

Một đám võ giả bên dưới nhao nhao mở miệng, thanh âm rộn rã vang rần rần cả lên.

Phía xa xa còn có không ít tu sĩ ngự không ở trên cao quan sát tình hình bên dưới, hầu như náo động tại nơi này đều được các tu sĩ xung quanh nghe rõ rõ ràng ràng cả rồi.



Cứ tưởng đâu là có đại sự gì diễn ra đâu chứ, ai ngờ là chút chuyện nhỏ này, nhưng dù là như vậy cũng không thể ngăn cản đám tu sĩ này hóng chuyện.

Không còn cách nào, bây giờ là đêm tối cho nên chỉ cần một chút náo động liền sẽ dẫn đến nhiều người chú ý, Hổ lão nhìn thấy công tử ra mặt cũng liền không còn xen vào, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn xem.

Một đám tu sĩ nhìn thấy đội trưởng của chính mình thế mà không có lên tiếng giải thích, trong lòng bọn hắn bỗng dưng xuất hiện một cái ý nghĩ, nhưng ngay lập tức liền bị quăng ra bên ngoài ngay lập tức.

“Tên thiếu niên này không thể nào là một Chân Nguyên cảnh cho được.”

“Ha ha, hắn mà là Chân Nguyên cảnh tu sĩ ta liền trồng cây chuối đi ngược ba vòng sủa gâu gâu.”

Sự thật bày ở trước mắt bọn hắn, trên người tên thiếu niên này hoàn toàn không hề có bất kỳ chân nguyên ba động nào, hắn tuyệt đối không phải là chân nguyên cảnh tu sĩ a!

Nhất Minh quét mắt một vòng đám người bên dưới thản nhiên cười nói: “Nếu đã như vậy thì ta đi xuống bên dưới xếp hàng là được rồi, các vị cũng không cần vì một cái vị trí nháo nhào như vậy đi?”

Hắn cũng không có dự định vì chút chuyện nhỏ này mà gây ra náo động quá lớn, dù sao thì đứng ở đâu cũng như vậy, tùy bọn hắn đi thôi.

“Ha ha, tiểu huynh đệ ngươi thật hiểu chuyện.”

“Đúng đấy, tiểu huynh đệ ngươi nên như thế, chúng ta cũng không phải làm khó ngươi, nhưng ngươi phải biết vị trí của chính mình ở đâu.”

“Ở đây không giống với bên trong tông môn, mặc dù ta không biết ngươi xuất thân từ nơi nào, nhưng đây chính là chiến trường, không có kỷ luật sẽ không thành phương viên.”

Cả đám võ giả bên dưới nhao nhao tỏ thái độ sẵn tiện “dạy bảo” thiếu niên này một chút, còn nhỏ không hiểu chuyện cũng là bình thường vô cùng.

“Tâm ý của các vị ta đây minh bạch, cũng không chiếm nhiều thời gian của mọi người.” Nhất Minh quay sang Hổ lão mỉm cười nói: “Hổ lão tiếp tục đi.”

Dứt lời, chỉ trong một cái chớp mắt thân ảnh của Nhất Minh liền biến mất không thấy.



Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã không thấy tên thiếu niên kia ở đâu, phía trên đó vừa rồi vẫn còn đứng ba người, bây giờ thiếu niên kia lại biến mất trước mặt bọn hắn?

Nhất thời rất nhiều võ giả đưa mắt nhìn xung quanh, thẳng đến khi nhìn về vị trí cuối cùng kia mới thấy được thân ảnh của thiếu niên kia đứng tại nơi đó.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng của một đám võ giả đều “lộp bộp” một tiếng!

Bọn hắn còn không thấy tên thiếu niên kia là làm thế nào chạy tới chỗ đó, chỉ trong một cái chớp mắt đã biến mất không thấy, đây là làm thế nào làm được?

Phải biết, bọn hắn đều là võ giả đã ngưng luyện nguyên dịch a, thậm chí còn có người ngưng luyện ra bảy tám giọt nguyên dịch, thế mà không cách nào nhìn thấu cho được, điều này khiến nội tâm của bọn hắn đột nhiên run lên một cái!

“Chẳng lẽ…”

Một cái ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu của tất cả bọn hắn, nhưng không ai dám làm chim đầu đàn, tất cả đều im lặng đứng tại nguyên chỗ, ngay cả động đậy cũng không dám.

Giờ khắc này người ngu nhất cũng biết được là tên thiếu niên này có tu vi không tầm thường, bọn hắn không nghĩ tới chính mình thế mà vừa rồi chỉ trích cùng với nhạo báng người ta, đây so với việc tìm c·hết có gì khác nhau?

Cũng may!

Cũng may là tại trong đội còn có quy cũ không cho đánh nhau, nếu không thì bọn hắn nên cuốn gói dọn đồ sang đội khác là vừa!

Nhưng cũng có không ít võ giả đối với Nhất Minh lộ ra ngưỡng mộ không thôi, trong khoảnh khắc vừa nảy bọn hắn cũng không biết thiếu niên kia đã làm như thế nào, dường như chỉ trong một cái ý thức liền đã không thấy bóng dáng của người ta.

Nếu như là trên chiến trường, một cái chớp mắt như vậy cũng đủ để phân ra sống c·hết rồi.

Hổ lão cùng với Linh Nhi nhìn thấy Nhất Minh thế mà chủ động xuống phía dưới xếp hàng cũng không khỏi lộ ra tán thưởng, tuổi trẻ lại có khí độ như vậy quả thật là không tầm thường.

Rất nhiều võ giả trẻ tuổi bây giờ đều tính khí nóng nảy, đụng một chút liền là nháo nhào cả lên, cũng không thể trách bọn hắn cho được.

Tên thanh niên vừa đứng ra chỉ trích lúc nảy nhìn thấy thiếu niên này thế mà không mắc lừa, điều này khiến hắn nhíu mày một cái.

Hắn vốn cho rằng tên thiếu niên này sẽ bộc lộ bản thân cùng với đám người ở đây vật tay một cái đâu, bởi vì theo như tin tức mà hắn biết, tên thiếu niên này vừa mới gia nhập vào tiểu đội này liền đã biến mất không thấy, đến tận hôm nay mới xuất hiện.



Muốn nhân lúc tên thiếu niên này không hiểu quy cũ liền âm hắn một thanh, mặc dù không có gây ra ảnh hưởng gì to lớn, nhưng chí ít cũng phải khiến cho hắn bị thua thiệt thứ gì.

“Không nghĩ tới tên này lại giỏi nhẫn nhịn như vậy, nếu đổi lại là những thiên kiêu trẻ tuổi khác e rằng đã đứng ra chứng minh sức mạnh rồi a.”

“Mà thôi, coi như ngươi thông minh, lần này có thể qua ải nhưng lần sau thì không có dễ dàng như vậy!” thanh niên đưa mắt nhìn về Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.

Ngay lúc này, Nhất Minh đứng tại cuối hàng lẳng lặng nhìn lấy Hổ lão phổ biến kế hoạch tuần tra, sắc mặt của hắn không một chút gợn sóng nào lẳng lặng nghe lấy.

Cảm nhận được trên thân truyền tới cảm giác nhộn nhạo khó chịu, Nhất Minh nương theo phương hướng nhìn lại liền có rất nhiều thân ảnh đang đứng chung với nhau, có người đối diện với hắn gật đầu chào hỏi, có người nhìn hắn một cái xong rồi quay mắt hướng sang chỗ khác,...

Rất nhiều người đứng gần với nhau khiến hắn không biết là ai đang nhằm vào chính mình, điều này khiến Nhất Minh có chút nhíu mày.

“Rốt cuộc là ai đang nhằm vào ta đâu?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn không nghĩ tới chính mình đã đắc tội qua đám người này từ lúc nào, làm sao lại có người nhảy ra chỉ trích hắn, bây giờ còn có sát ý nhằm vào, đây là muốn chơi đùa với chính mình đi?

“Được rồi, lần này trong đội chúng ta có khá nhiều gương mặt mới gia nhập, mấy ngày nay các vị đều đã gặp gỡ lẫn nhau cho nên ta cũng không có nhiều lời cái gì.”

“Lần này tiểu đội của chúng ta sẽ xuất phát từ….”

Theo thanh âm vang lên, Hổ lão bắt đầu giảng giải tuyến đường viễn chinh lần này, xâm nhập vào Độc Lâm không phải là một kiện sự tình đơn giản, không những phải tiêu diệt những độc vật ở trong đó mà còn phải thu thập một số độc thảo mang về.

Đội Tiểu Hổ chẳng qua chỉ là một tiểu đội trong một cái quân đoàn mà thôi, mỗi một lần viễn chinh như vậy có chí ít là năm mươi cái tiểu đội đồng thời xuất động, đây là số lượng tối thiểu trong mỗi lần xuất binh ra ngoài.

Mà lại, mỗi một cái tiểu đội như vậy chỉ đảm nhiệm một cái lộ tuyến nho nhỏ tại bên trong Độc Lâm mà thôi, theo thời gian trôi qua Độc Lâm lan ra càng ngày càng nhiều, muốn diệt trừ đi độc vật cùng linh tộc ở bên trong quả thật là không dễ chút nào.

Mỗi một lần diệt trừ đi độc vật hay là Linh tộc ở bên trong, phạm vi của khí độc ở bên trong liền sẽ thu nhỏ lại một phần, đây chính là tin tức do các đại nhân tự mình kiểm tra qua.

“Tốt! Đây chính là Lục Đan.” Hổ lão phất tay một cái, vô số đan dược được lão khống chế nhẹ nhàng rơi vào mỗi người trước mặt, thanh âm nhàn nhạt tiếp tục vang lên.

“Ngày đầu tiên chúng ta sẽ lấy thăm dò làm chuẩn, hạn định là sáu canh giờ tất cả phải lui ra bên ngoài Độc Lâm, các ngươi tự hành kết thành từng nhóm ba đến năm người cùng chung tổ đội.”

“Xuất phát!”