Chương 338: Lục Đan (cầu đề cử, cầu cất giữ!)
Sau gần một ngày thời gian không ngừng phi hành, linh lực bên trong cơ thể của Nhất Minh cũng không có tiêu hao bao nhiêu, dù sao thì hắn có thể từ trong những khối linh thạch này bổ sung lại linh lực, rất nhanh liền đã bay tới phụ cận của quan ải.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng treo cao phía trên, từng tia sáng lờ mờ chiếu xuống khung cảnh trước mắt, Nhất Minh dừng lại thân hình không ngừng quan sát tràn cảnh phía trước.
Nhất Minh liền đã thấy từ từ xa xuất hiện một tòa quan ải, một bức tường vô cùng to lớn kéo dài sang hai bên, tại chính giữa chính là một tòa tựa như pháo đài một dạng, rất là to lớn!
Cho dù là tại ban đêm đi chăng nữa cũng không cách nào che giấu được sự hiện diện của tòa quan ải này, ánh sáng từ trên đó phát ra phải nói là chói mắt vô cùng, khiến cho cả tòa quan ải đều tựa như được bao phủ tại bên trong một loại ánh sáng thần bí đồng dạng.
Từ bên ngoài nhìn vào còn có thể nhìn thấy có từng vòng từng vòng trận pháp không ngừng hiện ra, tạo thành từng cái vòng sáng bao bọc cả tòa quan ải vào bên trong, bên trên tường thành kéo dài sang hai bên cũng có không ít màn sáng dựng thẳng ở phía trước, rất là đặc sắc.
Gió lạnh đột nhiên thổi qua khiến cả mái tóc của hắn tung bay khắp nơi, cảm giác lạnh lẽo khiến cho cả người của Nhất Minh có hơi run một chút, ngay lập tức hắn liền vận dụng linh lực mang hàn khí ép ra bên ngoài.
Nhất Minh biết, đêm nay chính là tiểu đội của chính mình tuần tra Độc Lâm, hắn không biết những tu sĩ kia làm sao lại dám đi vào Độc Lâm để tuần tra như thế này, nhưng nếu Hổ lão đã đưa tin như vậy thì hẳn là đã có biện pháp giải quyết vấn đề.
Một bên vừa phi hành Nhất Minh vừa quan sát những tu sĩ tại bên trên quan ải phía trước.
Trên quan ải còn có không ít tu sĩ không ngừng bay lượn khắp nơi, dáng vẻ tựa như đang có chuyện gì xảy ra một dạng, nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh sửng sốt trong chốc lát liền tiếp tục ngự không tiến lên.
Nhìn thấy một tòa quan ải vô cùng to lớn xuất hiện ở trước mắt, nội tâm của hắn rung động không thôi!
Không nghĩ tới, từ phía xa nhìn đã thấy tòa quan ải này đã rất to lớn rồi, bây giờ đến gần nhìn lại, chính mình so với cái tòa quan ải này quả thật là không khác gì một con kiến.
Để có thể dựng lên một tòa quan ải to lớn thế này cùng với bố trí trận pháp trên đó, hắn không tưởng tượng được là cần phải tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên đây.
Đừng nói tới, chỉ cần nhìn những vật liệu xây lên tòa quan ải này thôi đã là bất phàm rồi, bởi vì đây chính là một đạo phòng tuyến nhằm ngăn chặn Độc khí cùng với địch nhân bên kia, cho nên vật liệu xây dựng quan ải cũng không phải bình thường có thể so sánh.
Nhất Minh âm thầm suy đoán, cho dù là không có trận pháp bao phủ, những Thần cảnh cường giả muốn tự mình công phá quan ải cũng không phải đơn giản như vậy.
Còn về Thần Quân phương diện thì cũng không cần nghĩ tới, Thần Quân chi uy không phải những tòa quan ải này có thể chống đỡ cho nổi, chính vì vậy mà mới cần bố trí trận pháp để đề phòng vạn nhất.
Không thể nghi ngờ, những trận pháp này cũng là do các Thần Quân cường giả tự tay bố trí mà thành, nếu không thì cũng không cần phí tâm đi bố trí trận pháp làm cái gì.
Ngay lúc Nhất Minh đang lâm vào cảm khái thời điểm, một thanh âm từ phía trước vang lên: “Ai ở đó?”
Thanh âm này vang lên một sát na, Nhất Minh bỗng dưng lấy lại tinh thần, một đường ngự không về phía trước đối với một tên tu sĩ mỉm cười nói: “Tại hạ đến đây là để tìm đội trưởng của Tiểu Hổ đội, không biết vị đại nhân này có thể hay không cáo tri một chút.”
Người thanh niên này quan sát Nhất Minh một chút, cảm ứng là một tên võ giả hắn dự định không thèm để ý tới, dù sao thì nơi này người đông phức tạp, chỉ cần không náo loạn thì muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, ngoại trừ một số khu vực cấm người không phận sự mà thôi.
Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt kia một sát na, ánh mắt của tên thanh niên này liền co rụt lại, hắn không khỏi nhìn về phía Nhất Minh lâu một chút, dường như chính mình nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi này.
Quá quen!
“Đây không phải là tên thiếu niên thiên kiêu gọi Minh Tôn kia sao!” trong lòng thanh niên chấn động một cái, hắn không nghĩ tới một thiên kiêu như vậy lại gia nhập vào cái tiểu đội kia, lão già kia chẳng lẽ đạp phải cứt chó mới có vận khí tốt như vậy đi?
Hắn mặc dù là Chân Nguyên cảnh tu sĩ, nhưng khi đối mặt với người thiếu niên này vẫn có một chút khách khí ý tứ, dù sao thì tên thiếu niên này cũng đã giác tỉnh đao hồn nha.
Cho dù trên người của thiếu niên này không có một chút chân nguyên ba động nào, nhưng nếu so ra chiến lực mà nói, hắn hẳn là cùng với Chân Nguyên cảnh cũng không sai biệt lắm.
Bởi vì chính mình có dò xét thiếu niên này như thế nào cũng không nhìn ra sâu cạn, mà tên này khi đối diện với chính mình cũng không hề e ngại cái gì, điều này nói rõ tên này hoàn toàn không xem chính mình là cường giả để đối đãi a!
Trường hợp này chỉ xảy ra trên người của hai đối tượng, một là đối phương cũng là Chân Nguyên cảnh giống như mình, hai là đối phương có tu vi vượt xa chính mình.
Mà khi biết được lai lịch của người đến về sau, thanh niên liền nở một nụ cười hiền hòa, bản thân liền ngự không về phía trước chắp tay nói: “Ha ha, không cần phiền phức như thế, chính ta cũng định đi tới Tiểu Hổ đội bên kia, nếu huynh đệ không ngại thì có thể cùng đi với ta.”
Nhất Minh khi nghe được lời này cũng không có từ chối, hắn mỉm cười đáp lễ lại: “Đa tạ, vậy làm phiền đại nhân dẫn đường rồi.”
Nói xong, Nhất Minh trực tiếp bay vào quan ải bên trong, cả hai cũng không có chần chờ mà hướng về một phương hướng bay đi.
Từ phía trên nhìn xuống, tòa quan ải này quả thật là rộng đến kinh khủng, so với thành Liễu Tây phải rộng gấp ba bốn lần có thừa a!
Bên dưới có lít nha lít nhít các thân ảnh đang không ngừng sinh hoạt ở bên dưới, có người ngồi xếp bằng tu luyện, có người thì đang luyện đao múa kiếm, thậm chí hắn còn thấy được rất nhiều thân ảnh đang không ngừng bay tới bay lui, bộ dáng xem ra rất là gấp gáp.
Nhìn thấy thiếu niên này đang quan sát những tình hình bên dưới, thanh niên bên cạnh cũng nhân cơ hội này kéo gần quan hệ một chút, dù sao thì đây cũng là một vị thiên kiêu, không chừng sau này sẽ trở thành cường giả một phương, đến khi đó chính mình cũng có khả năng được nhờ a!
“Minh Tôn huynh đệ đúng không? Không cần xưng ta là đại nhân gì đâu, cứ gọi ta một tiếng Thanh huynh là được, ta so với ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, trước kia cũng đã nghe qua không ít tin tức về ngươi, hôm nay gặp mặt quả không hổ là anh hùng xuất thiếu niên a!”
Thanh niên này mặc một thân y phục màu xanh, bộ dáng thoạt chừng hơn hai mươi tuổi, khí chất nho nhã hiền hòa khiến cho Nhất Minh cảm giác rất là không tệ, hắn vừa phi hành bên cạnh vừa hướng về phía Nhất Minh cười nói.
“Ha ha, Thanh huynh quá khen.” Nhất Minh cười khan hai tiếng, hắn mặc dù nhỏ tuổi thật, nhưng đối với những lời khách sáo như thế này vẫn là hiểu rõ, cũng không vì một câu khách sáo của người ta mà muốn bay lên.
Nhất Minh ngay lập tức hướng sang chuyện khác vu vơ hỏi: “Những người này hiện đang làm cái gì a, trông có vẻ gấp gáp như vậy?”
Vừa nói, Nhất Minh vừa lấy một tay chỉ chỉ những thân ảnh không ngừng bay tới bay lui bên dưới, những người này dường như là xuất cùng một sư môn đồng dạng, tất cả đều là mặc một thân bạch bào, bên trên còn có không ít hoa văn khắc họa bên trên.
“À, bên dưới chính là những dược đồng, bọn hắn chuyên đi thu thập các loại vật liệu để cho các vị luyện đan sư tiến hành luyện chế đan dược.”
"Đan dược?"
“Minh Tôn huynh đệ đến nơi đây chắc hẳn cũng biết địch nhân trước mắt là ai, độc khí tại bên trong Độc Lâm không những có thể cản trở tu sĩ vận dụng linh lực, mà còn có thể ăn mòn sinh cơ.”
“Nếu như bản thân tiến vào Độc Lâm mà không có đan dược phụ trợ mà nói, e rằng không đến một khắc thời gian liền đã hóa thành tro bụi, cũng may là các vị đại nhân đã thành công luyện chế ra một loại đan dược gọi là Lục Đan, loại đan dược này có thể ngăn cách độc khí một đoạn thời gian, chính vì điều này mà tu sĩ chúng ta mới có thể tiến vào bên trong tiến hành chinh phạt.”
“Địch nhân cố ý giấu ở bên trong không ra, chúng ta cứ mãi ở bên ngoài phòng thủ cũng không phải là cách.”
“Chỉ cần mang Linh tộc g·iết bớt đi, khí ở trong Độc Lâm cũng từ đó giảm bớt dần, từ từ chúng ta liền có thể thu hẹp phạm vi hoạt động của bọn chúng lại, thẳng đến bọn chúng không còn không gian sinh tồn mới thôi.”
Thanh niên ở một bên vừa giảng giải cho Nhất Minh vừa nói thêm khá nhiều điều về địch nhân cho hắn biết.
Thông qua cách giải thích của Thanh huynh, Nhất Minh biết cái tên Độc Lâm này vốn không phải là tên của khu rừng trước kia.
Trước kia nơi này chỉ là một mảnh hoang sơ mà thôi, thậm chí cây cối cũng không có bao nhiêu, trên đất chỉ có dã thú cùng với hung thú sinh hoạt tại chỗ này, chính bởi vì những tên Độc Linh tộc này mà khiến cho một phiến khu vực hoang sơ này trở thành một vùng tràn đầy khí độc, rất nhiều sinh vật cùng với thực vật ẩn chứa c·hất đ·ộc tràn ngập ở bên trong.
Ngay khi có người phát hiện không đúng thì toàn bộ một phiến khu vực đều đã độc hóa, rất nhiều sinh vật, sinh linh, thực vật, độc vật đều xuất hiện khắp nơi.
Theo khí độc càng lan rộng ra thì những thứ đồ này cũng càng trở nên đông đúc rất nhiều, có rất nhiều tu sĩ xâm nhập vào bên trong còn chưa nhìn thấy Linh tộc thì mệnh đã không còn.
Không những vậy, cũng có rất nhiều tu sĩ bị những độc vật này dây dưa mà vẫn lạc ở bên trong, bọn họ vốn dĩ có thể cùng với những độc vật này vật tay một hai, nhưng vì tác dụng ban sơ của đan dược có hạn cho nên mới khiến bọn họ không cách nào sống sót rời đi cho được.
Cũng vì điều này mà các vị đại nhân mới nhanh chóng nghiên cứu ra các loại đan được nhằm ngăn cách độc khí, không cho độc khí ăn mòn sinh cơ của các tu sĩ, trợ giúp cho tu sĩ có thể tại bên trong khu vực này thoải mái chém g·iết một chút.
Theo đan dược dần dần cải thiện, tác dụng của đan dược được phát huy ra rất là rõ ràng, các tu sĩ tại bên trong Độc Lâm cũng đã có thể thoải mái chém g·iết, nhưng thực lực của bản thân thì không cách nào phát huy ra mười phần cho được.
Dưới tác dụng của Lục Đan, đòi hỏi các tu sĩ cần phải để lại một hai thành lực lượng để duy trì luyện hóa, một khi độc khí xâm nhập vào bên trong cơ thể sẽ được năng lượng của Lục Đan bài trừ ra bên ngoài, điều này cũng sẽ dẫn tới năng lượng của Lục Đan cũng vì đó giảm dần.
Nếu như tu sĩ không dành một hai thành năng lượng để duy trì luyện hóa mà nói, độc khí sẽ không được bài trừ, từ đó sẽ xâm nhập vào bên trong cơ thể mà ăn mòn linh lực của tu sĩ.
Còn vì cái gì mà tu sĩ không luyện hóa một lần rồi bước vào bên trong Độc Lâm đâu, đơn giản là vì loại Lục Đan này có chỗ đặc thù, nó chỉ có tác dụng khi tiếp xúc với độc khí bên trong Độc Lâm mới làm ra phản ứng, ở bên ngoài luyện hóa cũng là không có một tác dụng gì.
Điều này có thể coi là một chỗ thiếu sót của đan dược này, nhưng không còn cách nào a, hiện tại chỉ mới dẫn phát đại chiến không lâu, các vị luyện đan sư còn cần thời gian nghiên cứu đan phương, cũng không thể trong thời gian ngắn liền luyện chế ra loại đan dược hoàn toàn không có nhược điểm nào đi?
Mà lại, mỗi khỏa Lục Đan chỉ có thể duy trì tối đa ba canh giờ, mà mỗi cá nhân tu sĩ chỉ có thể được trang bị hai khỏa Lục Đan mà thôi, không còn cách nào, số lượng tu sĩ quá lớn mà luyện đan sư thì có hạn, số lượng đan dược có thể luyện chế ra cũng không có bao nhiêu.