Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 336: Đạo tâm lời thề




Chương 336: Đạo tâm lời thề

Nhất Minh lẳng lặng ngồi tại nguyên chỗ trầm tĩnh hồi lâu, bản thân không ngừng nghĩ tới một màn vừa rồi.

Đạo thanh âm vừa rồi khiến hắn nghe có chút quen tai, dường như hắn đã từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng cho dù có nhớ như thế nào đi nữa thì hắn cũng không có cách nào nhớ rõ cho được.

Điều này khiến sắc mặt của hắn có chút âm trầm!

Một thiếu niên mới vừa mười lăm tuổi trên thân lại toát ra một cỗ khí tức âm trầm rất là quỷ dị, nếu không phải Nhất Minh còn đang tỉnh táo, e rằng hắn đã tưởng đâu chính mình đây là bị người đoạt xá rồi chứ.

Hắn còn nhớ rõ, vừa rồi bên trong tâm thần của mình dường như có một người nào đó đang cố gắng thao túng chính mình đồng dạng, thanh âm kia không ngừng kích thích sát ý bên trong tâm thần của chính mình, chính vì điều này mà sắc mặt của Nhất Minh bây giờ quả thật là không dễ nhìn chút nào.

Nhất Minh lẳng lặng cảm thụ tự thân một chút, hoàn toàn không hề có bất kỳ bất thường nào, đạo thanh âm kia cũng đã biến mất không thấy tựa như chưa từng xuất hiện qua đồng dạng.

Nhưng hắn lại biết rõ, một màn vừa rồi quả thật không phải là ảo giác, đầu lưỡi của hắn vẫn còn đang chảy máu ra đây, điều này nói rõ một màn vừa nảy quả thật là tồn tại qua.

Trong khoảnh khắc đó, chính mình dường như muốn biến thành người khác vậy, điều này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng chính mình tu luyện ra vấn đề như thế này quả thật là không thể xem thường a!

Trước kia hắn cũng từng có cảm giác bức thiết muốn tăng cao tu vi, bây giờ lại gặp phải tình trạng như thế này, hơn nữa đạo thanh âm kia lại càng đánh thẳng vào những điều mình cần trong khoảnh khắc đó.

Trong khoảnh khắc chữ “Huyết” dung nhập vào “cái khung” kia, chính mình mong muốn cái gì?

Những ý muốn của chính mình ngay lúc đó chính là cái cảm giác đau đớn kia lập tức biến đi, đại chiến xảy ra chính mình càng muốn tăng cao tu vi,... những mong muốn này đều được đạo thanh âm kia nói toạc cả ra, điều này khiến hắn có chút trầm mặc.

Nhất Minh không biết chính mình lĩnh hội môn công pháp này là tốt hay xấu, theo tình hình trước mắt, môn công pháp này đối với tinh thần của chính mình có một chút ảnh hưởng, nếu không phải chính mình làm ra quyết đoán, e rằng đã phải trầm luân vào bên trong.

Công pháp vốn không phân chính tà, người thì có đúng sai thiện ác!

Nếu như chính mình bị công pháp này điều khiển trở thành một người tàn bạo g·iết chóc, điều này nói rõ chính mình thật sự quá yếu, yếu đến nỗi một môn công pháp cũng không thể chưởng khống cho được.

Nếu đã có người sáng tạo ra loại công pháp này thì đương nhiên là có khả năng chưởng khống được nó, chính mình vừa rồi suýt chút nữa liền bị môn công pháp tà dị này điều khiển tâm thần, điều này nói rõ chính mình hiện tại quá yếu!



Ngay cả một môn công pháp cũng không cách nào chưởng khống được thì làm sao có thể trở thành một cường giả đây?

Mà không thể trở thành cường giả thì làm sao có thể tìm lại phụ mẫu đây?

“Nếu có một ngày ta không còn là ta, ta trở thành một cái khôi lỗi không còn một chút tình cảm nào, không cần bất kỳ ai ra tay, tự chính ta sẽ kết liễu cuộc đời của mình!” Nhất Minh âm thầm phát thề trong lòng, ánh mắt của hắn kiên nghị vô cùng, đối với chuyện này Nhất Minh không hề lưu lại một tia chỗ trống nào.

Đây chính là đối với đạo tâm phát thệ!

Chỉ cần hắn đánh mất đi bản tính vốn có của mình mà trở thành một cái khôi lỗi chỉ biết tàn bạo g·iết chóc, đạo tâm sụp đổ, thần hồn tiêu tán, cả người tiêu tan!

Phải biết, Nhất Minh hiện tại hắn đã giác tỉnh đao hồn, cái gọi là đao hồn không chỉ riêng là một loại lực lượng, mà nó cũng có thể được coi là một dạng đạo tâm.

Một khi hắn đánh mất bản thân, ý thức không còn mà trở thành một tên khôi lỗi, cỗ lực lượng mà hắn tu luyện bấy lâu nay sẽ bắt đầu vỡ nát, dẫn đến toàn thân tự bạo mà c·hết, ngay cả cặn cũng không còn.

Một người nếu đã đánh mất đi ý thức thì không còn là người nữa, đó chỉ là một cỗ máy thích g·iết chóc mà thôi, những cảm giác mà hắn vừa mới trải nghiệm qua đã khiến hắn đưa ra một cái quyết định như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Nhất Minh suýt chút nữa đã không cách nào điều khiển được bản thân của mình, hắn cũng không muốn chính mình trở thành một cái cỗ máy tàn bạo như thế, cho nên mới lấy đạo tâm phát thệ như thế này.

Nhất Minh ngồi tại nguyên chỗ hồi lâu cả người mới thở dài ra một hơi!

Tâm thần dần dần hòa hoãn trở lại, trong đầu của hắn bây giờ hiện ra một môn công pháp.

Huyết Thần Kinh!

Theo như môn công pháp này diễn tả, Huyết Thần Kinh đối với việc chưởng khống và thao túng lực lượng khí huyết rất là cường đại, không những đối với khí huyết có các loại diệu dụng mà còn có thể khiến cho địch nhân lâm vào trạng thái “xuất huyết”.

Để kích hoạt trạng thái này, điều kiện tiên quyết chính là phải gây được thương tích cho địch nhân, từ đó có thể tiến hành thao túng khí huyết bên trong cơ thể của người khác không ngừng chảy ra, khiến cho sinh cơ dần dần mất đi.

Nếu như tu vi của đối thủ không cao hơn một cái đại cảnh giới mà nói, việc khiến cho địch nhân “xuất huyết” trong quá trình giao chiến là có thể thực hiện được.



Dù sao thì cường giả cao hơn một cái đại cảnh giới tu vi đã chênh lệch rất xa, có rất ít công pháp có thể làm đến loại tình trạng vượt cả một cái đại cảnh giới g·iết địch như thế, nếu có thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, muốn tìm cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đây vẻn vẹn chỉ là tầng đầu tiên, Nhất Minh biết môn công pháp này không chỉ riêng khiến cho địch nhân “xuất huyết” như thế, về sau không chừng còn có càng nhiều thủ đoạn đối với lực lượng khí huyết tiến hành chưởng khống cùng thao tác.

Nghĩ tới đây thôi liền đã khiến hắn hưng phấn rồi!

Mặc dù hắn không biết trạng thái “xuất huyết” kia có thể gây ảnh hưởng cho địch nhân nhiều hay không, nhưng pháp môn này đã nói, tu vi cùng với độ lĩnh hội càng cao thì tác dụng gây ra càng lớn.

Dù sao thì đây cũng là một môn công pháp truyền thừa từ xa xưa, bản thân nó mặc dù có chút “đặc biệt”.

Nhất Minh có thể cảm giác được, từ khi chữ “Huyết” kia dung nhập vào trong tâm thần thì đã khiến cho chính mình có một chút không giống.

Biến hóa này mặc dù rất nhỏ nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được chính mình bây giờ rất muốn cùng địch nhân chém g·iết, sát tính trong bất tri bất giác đã tăng lên một chút.

“Xem ra đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, nếu ta muốn lĩnh hội môn công pháp này cần phải có tâm thần cứng cỏi mới được!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.

Như lời đã nói, công pháp không phân chính tà, người thì có đúng sai thiện ác!

“Chỉ cần chính mình mang môn công pháp này sử dụng lên đám Linh tộc kia thì đây chính là “việc làm đúng” trong mắt mọi người, nhưng mặc kệ có phải là Linh tộc hay không, chỉ cần là địch nhân, hẳn là không có tư cách để tiếp tục sống trên cuộc đời này, chính mình cũng không có khả năng để hắn còn sống!”

Nhất Minh nắm chặt bàn tay thầm nghĩ trong lòng, đối với môn công pháp này hắn cũng không có bài xích bao nhiêu.

Ngược lại hắn đối với việc lĩnh hội môn công pháp này càng trở nên hứng thú, tác dụng phụ hẳn là sẽ có, nhưng chỉ cần chính mình đủ cường đại, mọi vấn đề đều không là vấn đề.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không còn xoắn xuýt thêm cái gì, bản thân chuẩn bị lĩnh hội tầng đầu tiên của pháp môn cùng với việc tiến hành khôi phục một chút.

Dù sao thì trong quá trình lĩnh hội Huyết Thần Kinh dẫn tới lực lượng bên trong cơ thể tiêu hao không nhỏ, sẵn tiện dùng linh thạch thử trùng kích thập tứ mạch xem thế nào.

Nhất Minh liền đưa tay vào bên trong ngực lấy ra túi trữ vật, bản thân cũng không có chần chờ cái gì, lập tức lấy linh thạch từ bên trong túi trữ vật chất thành một đống quanh người.



Từng khỏa linh thạch không ngừng chiếu sáng lấp lánh khiến cho toàn bộ căn phòng rạng rỡ hẳn lên, chẳng mấy chốc, Nhất Minh cảm thấy nồng độ linh khí tại xung quanh chính mình trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, hơn nữa, độ tinh thuần của linh khí so với trước kia cũng tốt hơn không ít.

“Trung phẩm linh thạch quả nhiên không phải hạ phẩm có thể so sánh a!” Nhất Minh nhìn một đống linh thạch xung quanh không khỏi cảm khái một câu.

Hắn cũng không có lãng phí thời gian, bản thân liền nhanh chóng nhắm mắt bắt đầu dẫn động linh khí ở xung quanh vào bên trong cơ thể.

Từng dòng linh khí tựa như thiên hà vạn lũ cuồn cuộn xông tới, cả người của Nhất Minh đều được từng dòng linh khí bao khỏa ở xung quanh, bạch y tung bay phấp phới, đầu tóc đều vũ động cả lên.

Linh khí vô cùng tinh thuần liên tục được Nhất Minh dẫn dắt qua từng đầu kinh mạch, thập tam mạch không ngừng vận chuyển khiến cả thành mạch đều rung động không thôi.

Linh khí hóa thành dòng lũ bành trướng ở bên trong kinh mạch, “giọt tí tách” ngay vào lúc này rơi xuống lấy đi một bộ phận linh khí, Nhất Minh biết rõ điều này cho nên hắn cũng không có kinh ngạc.

So với trước kia, lần này hắn vận dụng toàn bộ mười ba mạch để dẫn động linh khí xông phá mạch thứ mười bốn phải trở nên khó khăn hơn rất nhiều, không những “quãng đường” xa hơn mà cường độ còn phải mạnh hơn những lần trước mới được.

Mỗi lần nhục thân hắn được rèn luyện một lần đều là một lần khiến cho kinh mạch làm ra thuế biến, chính vì điều này mà năng lượng ẩn chứa ở bên trong cũng trở nên nhiều hơn rất nhiều.

Với sự biến hóa như thế này, muốn trong thời gian ngắn để xông phá thập tứ mạch là không thể nào làm được rồi.

Nhất Minh có thể cảm giác được, từng dòng linh khí không ngừng “ầm ầm” xông qua từng đầu kinh mạch, một vòng lại một vòng luân chuyển liền có thể khiến cho bình chướng của thập tứ mạch hiện ra một chút rung động.

Nhưng vẻn vẹn chỉ là rung động mà thôi, muốn khiến cho bình chướng nứt ra trong ba ngày quả thật là không cách nào làm được.

Linh thạch cho cùng chỉ là linh thạch mà thôi, khai mở càng nhiều kinh mạch, tác dụng của linh thạch càng trở nên kém cỏi, điều này cũng là không có cách nào.

Nếu như chỉ bằng linh thạch liền có thể một người trở nên cường đại thì còn bế quan lĩnh ngộ cái quần gì? Không bằng dùng toàn bộ linh thạch đập lên người là được rồi?

Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền thở dài một hơi!

“Thôi, được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, cho dù không thể khai mở thập tứ mạch cũng không là vấn đề, ta chỉ mới tu luyện có một năm mà thôi, cũng không cần gấp gáp như vậy.” Nhất Minh nghĩ thầm trong lòng.

Hắn cũng không có đình chỉ hấp thu linh khí mà vẫn tiếp tục dẫn động từng dòng linh lực xông phá bình chướng của thập tứ mạch, thời gian cứ vậy mà chậm rãi trôi qua…

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!